Chương 18: Thu cục 1
Tại Binh Bộ Phủ, Thái Úy Phạm Công Hưng lúc này đang nhắm mắt dưỡng thần ngồi vững vàng trên ghế cao chờ đợi tin tức từ trong cung truyền đến mà trong lòng không ngừng lo lắng, trên người ông đã mặc sẵn giáp trụ gọn gàng, ngọn "Hắc Long Thương" để nằm ngang trên đùi, ở bên dưới chư tướng đứng sắp thành hai hàng chờ đợi nhận lệnh, lần lượt là Phò mã Phạm Văn Trị, quan Tư khấu Phạm Văn Định, Thống lĩnh Tả Vệ Quân Đại đô đốc Võ Đình Tú, Thống lĩnh Hữu Vệ Quân Đô đốc Nguyễn Văn Huấn, Thống lĩnh thủy quân Đại đô đốc Đặng Văn Chân.
Bị Thái Úy Phạm Công Hưng đột ngột triệu tập sau đó giam lỏng tại Binh Bộ Phủ, một vài người cho dù có khó chịu nhưng cũng không dám lên tiếng, mọi người có mặt tại đây ngoại trừ Phạm Văn Trị và Phạm Văn Định đã biết kế hoạch từ trước ra thì những người còn lại ai ai cũng đều đang thắc mắc ở trong lòng.
Đô đốc Nguyễn Văn Huấn mặc dù có chút suy đoán nhưng mà ngoài mặt y vẫn tỏ vẻ bình tĩnh không chút gợn sóng chỉ có Đặng Văn Chân không chút khách khí chắp tay hướng về Phạm Công Hưng nói:
-Bẩm Thái Úy, hôm nay ngài đột ngột triệu tập tất cả chư tướng đến đây đợi mệnh đã lâu nhưng lại không nói gì khiến cho hạ quan rất là thắc mắc, chẳng biết là kinh thành đã phát sinh chuyện gì nghiêm trọng?
Đặng Văn Chân thấy có gì đó không ổn, trong lòng rất là thấp thỏm bởi vì lúc này không khí trong phòng đang hết sức ngưng trọng còn phía bên ngoài thì binh lính liên tục tăng cường canh gác nghiêm ngặt, y không nén nổi kiên nhẫn mà cắn răng hướng Phạm Công Hưng dò hỏi. Phạm Công Hưng nghe thấy trong giọng nói của Đặng Văn Chân có vẻ bất an, biết y nóng nảy bèn mở mắt ra mà rằng:
-Đại đô đốc chớ có nôn nóng, hôm nay bổn Thái Úy triệu tập chư tướng đến đây cũng là tuân theo khẩu dụ của Bệ Hạ, ta đang chờ đợi thánh chỉ từ trong cung!
Phạm Công Hưng không chút ngại ngùng nói ra, việc cho đến nước nay cũng không nhất thiết phải giấu giếm.
Đại đô đốc Đặng Văn Chân nghe xong thì trong lòng càng không yên tĩnh, sắc mặt kinh nghi bất định. Nguyễn Văn Huấn cùng Võ Đình Tú đứng cạnh sắc mặt cũng không kém Đặng Văn Chân bao nhiêu, cả hai bốn mắt tương đối biết là có chuyện nghiêm trọng sắp xảy ra. Đương lúc này, phía bên ngoài đột nhiên có tiếng bước chân dồn dập nổi lên, Thái úy Phạm Công Hưng tay nắm chặt hắc long thương vội vàng đứng lên ngóng nhìn, chư tướng cũng riêng phần mình nắm chặt chuôi kiếm bên hông cùng xoay người đối diện với cửa lớn, rất nhanh liền trông thấy Đại đô đốc Lê Văn Hưng đi cùng với Thượng thư Bộ Hình Bùi Văn Nhựt xuất hiện.
Sắc mặt Bùi Văn Nhật ngưng trọng, một tay nâng cao thánh chỉ, dưới sự hộ tống của Lê Văn Hưng và hơn chục quân cấm vệ tinh anh tiến vào trong đại sảnh, không để cho mọi người kịp nói điều gì miệng đã hô lớn:
-Thái úy Phạm Công Hưng và chư tướng tiếp chỉ!
Phạm Công Hưng nhìn thấy người đến chính là Lê Văn Hưng cùng Bùi Văn Nhựt thì ánh mắt đột nhiên sáng ngời, trong lòng đại định, tâm thái nhẹ nhàng như trút được gánh nặng, ông dẫn đầu chư tướng quỳ xuống nghênh đón, liền nghe Bùi Văn Nhựt cao giọng đọc lên mệnh lệnh của Cảnh Thịnh phong cho Thái Úy Phạm Công Hưng tạm thời lãnh chức Tổng Đốc Phú Xuân nắm giữ quân quyền, lệnh Phạm Công Hưng nhanh chóng bình ổn và xiết chặt phòng vệ kinh thành đồng thời phối hợp với Bộ Hình truy quét đồng đảng của Bùi Đắc Tuyên, lại ban cho Độc Thần Kiếm có quyền tiền trảm hậu tấu.
Phạm Công Hưng sau khi lĩnh chỉ ngay lập tức phân công cho Đại đô đốc Đặng Văn Chân phong tỏa cửa biển đồng thời mang theo năm ngàn thủy binh lên bộ phối hợp với Hữu Vệ Doanh phòng thủ phía ngoài kinh thành, lại lệnh cho Đại đô đốc Võ Đình Tú thống lĩnh Tả Vệ Doanh thủ chặt nội thành. Phạm Công Hưng cùng Phò mã Phạm Văn Nghị thống lĩnh năm ngàn tinh binh làm giám quân cũng như sẵn sàng chi viện cho các nơi nếu cần, quan Tư khấu Phạm Văn Định dẫn người hiệp trợ Bộ Hình duy trì trật tự trị an và truy bắt nghịch tặc, chỉ thấy Phạm Công Hưng giơ cao Độc Thần Kiếm quát lên như sấm:
-Chư tướng nghe xong tốc tốc thi hành chớ có chậm trễ, nếu có người bất tuân thượng lệnh -trảm! Người thừa cơ làm loạn - trảm! Người vi phạm quân lệnh - trảm!
Liên tiếp ba tiếng "trảm" tràn đầy sát khí, đanh thép vang lên khiến cho Nguyễn Văn Huấn cảm thấy rất là kinh hãi, vốn y cùng với Trần Quang Diệu đã sớm tính toán tốt lắm về việc Bùi Đắc Tuyên không sớm thì muộn sẽ bị người khác diệt trừ nhưng lại không bao giờ có thể ngờ tới người đứng ra diệt trừ Bùi Đắc Tuyên lại chính là Hoàng Đế Cảnh Thịnh, việc này khiến cho y vô cùng bất ngờ và bị động không kịp suy nghĩ ra đối sách, vào lúc này y chỉ có thuận theo thời thế mà làm việc.
Nguyễn Văn Huấn phát hiện ra Thái Úy Phạm Công Hưng đang nhìn chằm chằm vào biểu hiện của y, Hữu Vệ Doanh sớm đã bị Tả Vệ Doanh của Võ Đình Tú cùng Đặng Văn Chân giám sát chặt chẽ, nếu y có bất cứ hành động nào chống lại tướng lệnh thì sẽ lập tức bị Phạm Công Hưng lấy thế sét đánh loại trừ ngay. Nguyễn Văn Huấn không dám chần chờ cùng với đám người lập tức chắp tay:
-Cẩn tuân mệnh lệnh của Tổng Đốc!
Sau đó mọi người bắt đầu lao nhanh về doanh điều động binh lính, phối hợp hành động. Toàn bộ kinh thành Phú Xuân nhanh chóng rơi vào tình trạng giới nghiêm, nội bất xuất ngoại bất nhập, đám quan lại đồng đảng của Bùi Đắc Tuyên đều bị Bộ Hình truy bắt tống vào thiên lao. Kinh thành biến động khiến cho dân chúng lo sợ nơm nớp chỉ dám ở trong nhà, trên đường cái chỉ có quan binh liên tục đi lại quát tháo, việc xét nhà tịch thu tài sản và bắt bớ diễn ra ròng rã suốt ba ngày mới dừng lại, tính ra gần trăm quan lại cùng với gia quyến hơn ba ngàn người rơi vào cảnh lao ngục chờ xét xử.
Cảnh Thịnh lúc này đang ngồi ngay ngắn trên thư án, nghiêm túc lắng nghe Phạm Công Hưng đứng bên dưới báo cáo tình hình, Bùi Đắc Tuyên và hầu hết bè đảng của y đã bị bắt giữ, quân đội phòng giữ Phú Xuân cũng đã bị Cảnh Thịnh hoàn toàn nắm trong tay cũng còn may là nhờ có lão Thái Úy Phạm Công Hưng đầy uy tín và kinh nghiệm đứng ra lo lắng cho nên việc nắm giữ binh quyền mới có thể diễn ra thuận lợi mà không có chút phản kháng gì, mãi cho đến lúc này có thể nói là kế hoạch của Cảnh Thịnh bước đầu đã thành công được một nửa. Đương lúc Cảnh Thịnh vừa mới thở phào ra một hơi nhẹ nhõm thì Thượng thư Bộ Hình Bùi Văn Nhựt xuất hiện, y mang theo bản mặt hình sự tiến vào cung kính thưa:
-Bẩm Bệ Hạ, thần xin dâng Bệ Hạ kết quả mà Bộ Hình những ngày qua đã thu được!
Cảnh Thịnh nhìn thấy Bùi Văn Nhựt trong lòng cũng đầy cảm khái, người này mặc dù là em ruột của Thái sư Bùi Đắc Tuyên, bề ngoài lúc nào cũng biểu hiện nghiêm túc khô khan nhưng mà lại là người rất thông minh khôn khéo, lúc Bùi Đắc Tuyên còn tại quyền mặc dù y không hùa theo Bùi Đắc Tuyên nhưng cũng không chống lại mọi việc ở sau lưng đều thương lượng với Bùi Thị Nhạn trước đó nói cách khác là y hoàn toàn nghe lời của Bùi Thái Hậu.
Lúc Bùi Đắc Tuyên thất thế, y là người tra án tích cực hơn bao giờ hết, sở dĩ Cảnh Thịnh dám dùng Bùi Văn Nhựt không phải vì Cảnh Thịnh tin tưởng y mà là vì Cảnh Thịnh tin tưởng Ngũ Phụng Thư - Bùi Thái Hậu, càng không nghĩ o ép gia tộc họ Bùi quá mức vì dù sao thì gia tộc này cũng là một gia tộc lớn đã ăn sâu bám rễ ở trong triều đình, dùng Bùi Văn Nhựt tra án cũng mang ý nghĩa Cảnh Thịnh cố ý nhắm một con mắt mở một con mắt tạo cơ hội cho Bùi Văn Nhựt chu toàn cho họ Bùi, đối với Cảnh Thịnh việc quan trọng nhất là đã thành công hạ bệ Bùi Đắc Tuyên, gõ một tiếng chuông cảnh cáo cho những người khác, chỉ nghe Cảnh Thịnh gật đầu nói:
-Kết quả thế nào?
Phạm Công Hưng lui sang một bên nhường chỗ cho Bùi Văn Nhựt. Bùi Văn Nhựt thấy vậy nhẹ gật đầu với Phạm Công Hưng ngụ ý cảm tạ, trầm ngâm một lát, sắp sếp trình tự rồi nói:
-Bẩm Bệ Hạ, Bộ Hình thông qua truy tra đã bắt giam hạ ngục các quan lại lớn nhỏ có liên quan đến Bùi Đắc Tuyên tổng cộng một trăm hai mươi người, gia quyến hạ ngục đạt ba ngàn bốn trăm năm mươi ba người, xét nhà tịch thu tài sản riêng vàng ròng đạt số lượng hơn mười vạn lượng mà trong đó phủ Thái Sư chiếm đến bốn vạn lượng vàng, bạc ròng hơn ba vạn, tơ lụa các loại nhiều không kể xiết.
Phạm Công Hưng nghe kết quả thì lấy làm hết hồn, ông thật không ngờ đến Bùi Đắc Tuyên cùng đồng đảng lại có thể tham ô đục khoét nhiều đến như vậy, trong lòng âm thầm cảm thấy may mắn vì Cảnh Thịnh đã sáng suốt quyết tâm diệt trừ Bùi Đắc Tuyên ngay lúc này, chứ nếu mà để thêm vài năm nữa cho lũ gian thần lộng quyền thì nhà Tây Sơn sẽ không sụp đổ bởi vì ngoại địch mà sẽ sụp đỗ bởi vì suy kiệt từ bên trong. Cảnh Thịnh cũng không quá mức quan tâm đến số tiền của phi nghĩa này bởi đây là điều tất nhiên mà hắn đã lường trước, hắn gật đầu nói với Bùi Văn Nhựt:
-Tất cả số tiền của đó sung vào quốc khố để cho Binh Bộ phát lương cho tướng sĩ, đối với đồng đảng của Bùi Đắc Tuyên phàm là những kẻ có liên quan trực tiếp hết thảy phán tử tội còn gia quyến nếu như vô tội thì biến thành phàm dân tách ra đưa vào các nông trường của quan phủ sung làm nhân công sản xuất lương thực, đối với những kẻ râu ria thì giáng chức hoặc phạt bổng lộc cảnh cáo, việc này coi như dừng ở đây.
Bùi Văn Nhựt chắp tay cung kính:
-Thần tuân chỉ!
Phạm Công Hưng cùng Bùi Văn Nhựt nghe Cảnh Thịnh xử lý như vậy đều lấy làm vui mừng khâm phục trong lòng, sau trận kinh biến này lòng người vốn đã tiêu điều, giết chóc quá nhiều cũng không phải là điều hay chỉ cần biểu hiện cho mọi người thấy Bệ Hạ xét xử có ân uy thì như vậy mới có thể làm cho mọi người bình ổn, có điều thực ra Cảnh Thịnh không có thâm thúy như hai người nghĩ bởi vì hắn là một người đến từ tương lai bây giờ đây bảo hắn đột nhiên hạ mệnh lệnh chặt bỏ mấy ngàn đầu người thì hắn không thể nào làm được việc máu lạnh như vậy.