Chương 17: Hồng môn yến

Tây Sơn Hoàng Triều

Chương 17: Hồng môn yến

Chương 17: Hồng môn yến

Phía trước, Đại thống lĩnh Trần Quang Diệu vừa mới xuất binh nam tiến, phía sau Ngô Văn Sở đã nhanh chóng mang theo bản bộ thân tín vội vã rời đi kinh thành theo cổng thành phía bắc, tiến về thành Thăng Long.

Ngô Văn Sở một tay giục ngựa, một tay khác sờ lên ngực áo, ở nơi đó có giấu một tờ chiếu chỉ của Cảnh Thịnh Hoàng Đế mà Bùi Đắc Tuyên đã đưa cho y vào tối hôm qua, nội dung trong đó y đã hoàn toàn hiểu rõ và cũng khiến cho y cũng phải sợ hãi hết hồn. Ngô Văn Sở mặc dù ẩn ẩn có suy đoán về tính chính thức của tờ chiếu chỉ này nhưng mà cuối cùng y vẫn làm ra lựa chọn, quyết tâm làm theo kế hoạch của Bùi Đắc Tuyên, vì tương lai của y và Bùi Xuân Hoa y không tiếc mạo hiểm bản thân.

Cảnh Thịnh sau khi hiện thân đưa tiễn ba quân xuất chinh xong thì liền lập tức trở về trong hoàng cung. Hòa công công đang chậm rãi đi ở phía sau lưng Cảnh Thịnh thì chợt có một gã thái giám từ bên cạnh bước nhanh tiến lên nói nhỏ vào tai, Hòa công công nghe gã nói xong liền gật đầu, phất tay cho gã lui ra, sau đó đi đến bên cạnh Cảnh Thịnh khom mình nói:

-Bẩm Bệ hạ, người đã đi!

Cảnh Thịnh nghe xong, nơi đáy mắt lóe lên hai luồng tinh quang, đoạn nhanh chóng dẫn đầu đoàn người tiến thẳng đến cung điện của Bùi Thái Hậu.

Bùi Thái Hậu dường như cũng đang chờ Cảnh Thịnh đến, nàng lúc này đã bỏ hẳn một thân cung trang rườm rà, khoác lên mình một bộ võ phục màu xanh da trời đơn giản, tóc búi cao gọn gàng, đầu đội mấn, tẫn hiển vẻ anh thư bừng bừng, nàng thấy Cảnh Thịnh đến thì liền biết là đã đến lúc hành động, quyết đoán quay sang nói người cung nữ thân tín ở bên cạnh:

-Ngươi hãy mau đến phủ Thái Sư, truyền chỉ của ta mời Thái Sư vào cung dự tiệc, nhớ là trước đó phải đến mời Thượng thư Bộ Hình Bùi Văn Nhựt đi cùng.

Cung nữ lãnh mệnh lui ra.

Sau khi Trần Quang Diệu cùng Bùi Thị Xuân xuất phát rời kinh, Bùi Đắc Tuyên cùng quan nội thị Vũ Tâm Can cùng nhau trở về phủ Thái Sư, y lệnh cho người đi mời Nguyễn Văn Huấn đến nhà bàn chuyện.

Nguyễn Văn Huấn nghe người hầu nói là Thái Sư cho mời bèn lật đật mang theo lễ trọng đến phủ, ra chiều nịnh nọt. Bùi Thái Sư thấy gã có biểu hiện biết điều như thế thì lấy làm rất hài lòng, mở miệng cười nói:

-Ngươi làm rất tốt, không uổng là người mà quan nội thị đã đề bạt, chỉ cần ngươi đi theo ta thì một đời này những thứ khác không dám nói nhưng công hầu khanh tướng tất có ngươi một chỗ, vinh hoa phú quý hưởng thụ không hết!

Nguyễn Văn Huấn rất là vui mừng, thần sắc kích động, run run quỳ xuống bái tạ:

-Tạ ơn Thái Sư tri ngộ, Huấn đời này nguyện tùy tùng Thái Sư cho đến lúc chết!

Đúng lúc này chợt thấy Thượng thư Bộ Hình Bùi Văn Nhựt tiến vào, đi theo gã là một người cung nữ thân tín của Bùi Thái Hậu. Bùi Văn Nhựt trông thấy Nguyễn Văn Huấn cũng đang có mặt ở đây thì ánh mắt lấp lóe, dư quang chỉ hơi lướt qua rồi hướng về phía Bùi Đắc Tuyên cười ha ha nói:

-Anh cả đang làm gì thế? Hôm nay Bùi Thái Hậu đột nhiên có nhã hứng cho người triệu hai anh em ta vào cung ăn bữa cơm gia đình, anh mau mau thay đồ rồi đi thôi, chớ để cho Bùi Thái Hậu chờ đợi, đã lâu lắm rồi ba người chúng ta chưa ngồi lại với nhau!

Người cung nữ sau khi thi lễ vấn an Bùi Thái Sư cũng tiến lên nói:

-Phụng khẩu dụ của Thái Hậu, mời Thái Sư lập tức tiến cung dùng cơm, Thái Hậu đã sai Ngự Thiện Phòng chuẩn bị sẵn một bàn tiệc đoàn viên thịnh soạn!

Đoạn quay sang quan nội thị Vũ Tâm Can nói:

-Quan nội thị cũng có mặt ở đây thì thật là may mắn cho hầu gái, đỡ phải cất công đi tìm, Thái Hậu cũng đang tìm ngài có việc, mời ngài nhanh chóng trở về cung!

Bùi Đắc Tuyên cùng Vũ Tâm Can hai mặt nhìn nhau nhưng có Bùi Văn Nhựt ở một bên thúc dục Bùi Đắc Tuyên cũng không nghi ngờ gì. Nguyễn Văn Huấn thấy Thái Sư có việc nhà thì liền tỏ ra thức thời vội vàng cáo từ hồi phủ. Bùi Đắc Tuyên nhanh chóng thay đồ rồi cùng với Bùi Văn Nhật và Vũ Tâm Can lên kiệu đi đến hoàng cung.

Đi đến cung điện của Bùi Thái Hậu, vượt qua mấy dãy hành lang, Bùi Đắc Tuyên đột nhiên phát hiện ngày hôm nay có chút gì đó không đúng, quân cấm vệ đột nhiên nhiều hơn hẳn, ba bước một trạm năm bước một gác, đề phòng sâm nghiêm, y nghi ngờ quay sang hỏi Vũ Tâm Can nhưng mà Vũ Tâm Can cũng đang bất ngờ như y, mới sáng nay thôi trong cung mọi thứ còn đang bình thường chỉ có từ lúc Vũ Tâm Can rời cung thì mới có thay đổi.

Bùi Văn Nhựt thấy hai người có biểu hiện lo lắng như vậy vội vàng mỉm cười giải thích:

-Anh cả lấy làm lạ là phải bởi vì mới ban sáng chính em đã đề nghị Thái Hậu cho tăng cường thêm quân cấm vệ để bảo đảm an toàn trong cung, anh cũng biết trận lửa thiêu cháy Ngự Thiện Phòng vào khoảng thời gian trước mà mãi cho đến hôm nay vẫn còn chưa tìm ra hung thủ, cho nên bất đắc dĩ em mới phải làm như vậy để đề phòng.

Bùi Đắc Tuyên nghe Bùi Văn Nhật giải thích xong cũng liền thở phào ra một hơi nhẹ nhõm chỉ có Vũ Tâm Can thì vẫn còn nhíu mày hoài nghi không thôi, y có cảm giác lời giải thích của quan thượng thư có chút gì đó gượng ép không hợp lý nhưng mà đã đến nơi đây thì gã chỉ có nước cắn răng bước tiếp.

Đoàn người bước vào trong cung dành cho Thái Hậu, mới vào sảnh tiếp khách đã thấy một đám người nghiêm sắc mặt ngồi sẵn chờ đợi bọn họ, bốn phía trống trơn nào có thấy bàn tiệc gì đâu.

Bùi Đắc Tuyên trông thấy Cảnh Thịnh cùng Bùi Thái Hậu nghiêm chỉnh ngồi trên thượng tọa, hai bên trái phải lần lượt là Thống lĩnh cấm vệ quân Đô đốc Trần Thái Minh, kế tiếp là Lê Văn Hưng, lúc nhìn thấy Lê Văn Hưng cũng đứng ở đó thì sắc mặt Bùi Đắc Tuyên tái nhợt, trong lòng vừa mới thốt lên hai từ "không ổn" đã nghe Cảnh Thịnh quát to một tiếng:

-Bắt lấy!

Theo bản năng Bùi Đắc Tuyên lập tức xoay người bỏ chạy ra phía ngoài cung. Vũ Tâm Can không những không bỏ chạy mà nhanh như cắt phóng về phía Cảnh Thịnh, trong tay chẳng biết lúc nào đã lòe lòe một con dao găm đâm thẳng về phía trước.

-Nghịch tặc!

-Ngươi dám!

Tất cả cùng hét lên, động thân ngăn cản nhưng đều đã muộn, không một ai ngờ đến Vũ Tâm Can lại là người biết võ công hơn nữa từ trên thân thủ nhanh như cắt của y là có thể biết được bản lĩnh của y rất cao cường. Cảnh Thịnh trợn to mắt nhìn mũi dao đâm về phía mình, thầm hô to trong lòng:

-Mạng ta xong rồi!

Đúng lúc nguy cấp nhất thì đột nhiên có một bóng người nhoáng lên chắn ở phía trước người của Cảnh Thịnh, người này không phải ai khác mà chính là Hòa công công, vị thái giám già này từ nãy đến giờ vẫn đứng phía sau lưng Cảnh Thịnh thời thời khắc khắc chú ý đến từng cử động của Vũ Tâm Can, chỉ thấy bàn tay Hòa công công vươn ra như trảo hạc gắp mồi, nhanh như chớp liền chộp vào bàn tay cầm dao của Vũ Tâm Can, vững vàng kìm chặt khiến cho y không thể tiến thêm chút nào nữa.

Hòa công công chỉ khẽ vặn tay một cái Vũ Tâm Can lập tức mất trọng tâm té nhào xuống đất, Cảnh Thịnh chỉ kịp nghe bên tai vang lên mấy tiếng "cách...cách..." đã thấy mấy khớp tay của Vũ Tâm Can bị tháo rời ra, kế tiếp Hòa công công còn bồi thêm một cú đá mạnh ngay ngực khiến cho y lăn lông lốc ra mấy mét, mũi miệng hộc máu nằm bất động một đống ngay tại chỗ.

Mọi chuyện nói thì lâu nhưng thực tế lại diễn ra rất nhanh cơ hồ chỉ trong phút chốc. Hòa công công sau khi nhẹ nhàng thu thập Vũ Tâm Can xong liền quay sang ôn tồn hỏi thăm Cảnh Thịnh, rốt cuộc sau khi xác nhận là Cảnh Thịnh không có bị tổn thương gì thì mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, dưới cái nhìn trợn mắt há hốc mồm của mọi người chậm chạp khiêm tốn lui về phía sau lưng Cảnh Thịnh tiếp tục rủ đầu, hai mắt lim dim như đang ngủ.

Lúc này, Bùi Thái Hậu, Lê Văn Hưng cùng Trần Thái Minh đều mắt lé nhìn Hòa công công như nhìn thấy lão quái vật, bọn họ cứ nghĩ là mình đã biết vị thái giám già này không đơn giản nhưng thật lòng không nghĩ đến dưới bộ dáng yếu ớt sắp chết của Hòa công công lại là một cao thủ ghê gớm đến như vậy. Ba người đều là người luyện võ, thực lực có thể gọi là cao thủ nhưng mà tự xét lại nếu như một mình đối đầu với Hòa công công đỡ được mấy hiệp cũng khó nói.

Thoát chết trong gang tấc, Cảnh Thịnh phải mất một lúc mới hoàn hồn, hắn cũng có chút chủ quan suýt nữa thì lật thuyền trong mương ở phút cuối, cũng còn may là có Hòa công công bất ngờ ra tay, liếc nhìn bộ dáng già nua yếu ớt của lão thái giám, Cảnh Thịnh không tránh khỏi cười khổ ở trong lòng.

-Thả ta ra! Thả ta ra! Ta là Thái Sư đương triều, các ngươi dám to gan bắt ta coi chừng ta chém cả nhà các ngươi!

Tiếng la hét của Bùi Đắc Tuyên đã kéo sự chú ý của mọi người từ Hòa công công lên việc chính sự. Mới vừa nãy, Bùi Đắc Tuyên vừa mới quay người chạy mấy bước đã bị hai vệ sĩ bắt trói kéo vào thảy đến trước mặt Bùi Thái Hậu và Cảnh Thịnh. Bùi Thái Sư nhìn thấy Bùi Thái Hậu liền ngừng la hét, gian nan nói:

-Thị Nhạn sao cô hại anh? Cả Văn Nhựt nữa? Anh là người thân thích ruột thịt của hai người cơ mà?

Mãi cho đến lúc này, Bùi Đắc Tuyên vẫn không thể nào tin được là Bùi Thị Nhạn và Bùi Văn Nhựt lại hùa với nhau hãm hại hắn. Bùi Thái Hậu nhìn thấy Bùi Đắc Tuyên thê thảm như vậy thì không đành lòng, nàng nhắm hai mắt lại, nơi khóe mắt còn có nước mắt chảy ra.

Cảnh Thịnh không muốn để cho tình huống phát sinh thêm điều gì ngoài tầm kiểm soát nữa bèn trầm giọng quát:

-Bùi Đắc Tuyên to gan, đến nay còn chưa biết tội, bấy lâu nay ngươi lạm dụng sự tin tưởng của Trẫm mà thao túng chuyên quyền giết hại trung lương, tham ô đục khoét tài sản của triều đình khiến cho lòng người bàng hoàng, tội lớn nhất của ngươi chính là dám làm giả chiếu chỉ không khác nào làm phản, người đâu lập tức giam hai kẻ đầu sỏ này vào Thiên Lao chờ luận tội.

Thống lĩnh cấm quân Đô đốc Trần Thái Minh lập tức chấp hành, đích thân áp tải Vũ Tâm Can cùng Bùi Đắc Tuyên tiến Thiên Lao. Cảnh Thịnh sau đó nhanh chóng hạ chỉ cho Đại đô đốc Lê Văn Hưng chạy đến hiệp trợ Thái úy Phạm Công Hưng điều binh phối hợp với Bộ Hình truy quét đồng đảng của Bùi Đắc Tuyên đồng thời mau chóng khống chế kinh thành tránh xảy ra binh biến.