Chương 651: Chắp Cánh Ước Mơ (2)

Ta Muốn Ngủ Phạm Gia

Chương 651: Chắp Cánh Ước Mơ (2)

Chương 651: Chắp Cánh Ước Mơ (2)

(Anh em yêu thương thì để lại comment bên link bên dưới giúp mình, yêu thương hơn nữa thì cho xin 1 shere, hứa sẽ chăm chỉ:">)

1 like được tính 1 điểm, 1 comment tính 2 điểm, anh em comment ủng hộ tác nào T_T
_ _ _ __ _ _ _ _

Chắp Cánh Ước Mơ không phải dự án do Băng Băng tự biên tự diễn, đây thật sự là một dự án lớn của Minh cùng Băng Băng thậm chí phải nói là cực lớn hơn nữa cũng sẽ không lấy danh nghĩa Weibo mà là lấy cá nhân Băng Băng cùng các ‘mạnh thường quân’ chung tay góp sức.

Minh cùng Băng Băng đã lên kế hoạch cho Chắp Cánh Ước Mơ từ rất lâu nhưng hai người đều chưa thể quyết định thời gian thực hiện kế hoạch này.

Minh kiếp trước làm từ thiện không ít nhưng hoàn toàn mang theo tâm thái bị động ví dụ như tổ trưởng tổ dân phố đi kêu gọi hoặc đài truyền hình quốc gia trực tiếp kêu gọi thì Minh sẽ góp một chút công sức còn lại Minh cơ hồ không động vào, cùng lắm khi đi lễ chùa lại cung cấp thêm một chút tiền hương hoả.

Đương nhiên Minh cũng không cần tự mình tổ chức từ thiện để hiểu về hoạt động từ thiện hơn nữa từ thiện là một từ chỉ rất nhiều mặt, từ thiện cũng có rất nhiều cách thức, cũng không phải chỉ bao gồm phạm trù quyên tiền.


Từ thiện hiểu theo nghĩa đơn giản nhất chính là ‘cho đi cái thiện’, ‘cho đi cái tốt đẹp’ mà cái thiện, cái tốt đẹp ở đây không chỉ mỗi tiền bạc.

Minh có dự định thực hiện ba dự án từ thiện.

Thứ nhất là Chắp Cánh Ước Mơ, thứ hai là Điều Ước Thứ Bảy, cuối cùng là Như Chưa Hề Có Cuộc Chia Ly.

Điều Ước Thứ Bảy là chương trình từ thiện Minh thích xem nhất thậm chí có thể nói là chương trình duy nhất Minh xem.

Như Chưa Hề Có Cuộc Chia Ly... là một chương trình Minh rất ít xem nhưng nó cho Minh rung động cực kỳ lớn bởi bố hắn chưa hề bỏ một tập nào hơn nữa mỗi lần xem bố hắn đều khóc, khóc nhiều lắm hơn nữa chương trình này cũng tính là ‘long đong’, vì nó không có cách nào kiếm tiền, cũng không phải game show truyền hình thu hút quá nhiều khan giả cho nên rất nhiều lần đứng trên bờ bực ngưng sóng dù sao ‘tìm người’ đâu phải việc đơn giản?.

Minh kiếp trước không có quá nhiều năng lực đi duy trì chương trình này nhưng hiện tại hắn có thể làm vậy đương nhiên sẽ làm thậm chí tự mình làm coi như... cảm ơn ông trời giúp đỡ hắn đi.

Đương nhiên cả hai chương trình từ thiện này mới chỉ nằm trên giấy, Minh chưa có ý định đụng tới, không phải không có năng lực mà là hắn thiếu thời gian, duy chỉ có Chắp Cánh Ước Mơ là đặc biệt hơn một chút.

Chắp Cánh Ước Mơ với cái tên khá ‘Việt’ nhưng trên thực tế là vì Minh không nhớ tên gốc của nó là gì, đây là một chương trình từ thiện từng tồn tại ở Trung Quốc nhiều năm trước, Minh chỉ là vô tình biết được mà thôi.

Nội dung của chương trình này đương nhiên nhắm đến các học sinh nghèo hiếu học, ngắm đến các sinh viên nghèo ở Trung Quốc.

Đây là một tổ chức gắn kết cha mẹ phụ huynh cùng các sinh viên đại học khắp Trung Quốc, để những sinh viên này có cơ hội trở thành gia sư kèm cặp con cái của những vị phụ huynh kia sau đó kiếm về một bút thu nhập trang trải cuộc sống cùng học phí.

Điểm đặc sắc nhất của chương trình này ở chỗ chủ yếu lựa chọn sinh viên năm nhất đại học có điểm số thi tương đối cao thậm chí là ‘trạng nguyên’, để những người này đi giảng dạy các học sinh năm cuối trung học chuẩn bị thi lên đại học.

Từ một điểm này mà nói, chương trình này có ý tưởng cực kỳ tốt nhất là với người Trung Quốc.

Chỉ cần nghĩ đến cảnh sinh viên vừa thi vào Thanh Hoa hoặc Bắc Đại đến kèm riêng cho con cái nhà mình thì đảm bảo sẽ có rất nhiều bậc phụ huynh nguyện ý trả tiền hơn nữa học phí mỗi buổi kèm riêng như vậy thật ra không đắt, thuộc về ‘có thể chấp nhận’, theo ký ức của Minh mức học phí phải trả cho một sinh viên vừa thi vào Thanh Hoa là khoảng 50 tệ / 1 buổi kéo dài 3 tiếng đồng hồ.

Điểm trừ duy nhất của cái chương trình này ở chỗ nó không nhằm mục đích từ thiện hoặc không hẳn từ thiện.

Bọn họ sẽ lấy 15% số tiền sinh viên được nhận coi như chi phí duy trì toàn bộ mọi thứ hay để dễ hình dung thì y như các trang web cá cược ‘cắt phế’ vậy mà Minh chắc chắn không bao giờ có chuyện phải cắt đến 15% số tiền mà một sinh viên kiếm được để duy trì một chương trình như vậy, con số này quá cao.

Chương trình này tất nhiên cũng không thể đi đến cuối cùng, nó có rất nhiều hạn chế, nó chỉ là một bình đài kết nối phụ huynh với sinh viên nhưng bình đài như nó không phải không thể thay thế, chưa kể rất nhiều bất cập phát sinh.

Chương trình đại khái kéo dài từ năm 2007, đến năm 2012 thì chính thức ‘sập bàn’, nếu không phải Minh từng có thời gian học ở Thanh Hoa, cũng hóng hớt được một số chuyện thì còn không biết đã từng tồn tại một chương trình như thế.

Để tổng kết lại thì ý tưởng của chương trình này rất tốt, lợi nhuận không hề tệ nhưng lại phát sinh rất nhiều vấn đề đến từ quy trình quản lý cùng quan hệ lợi ích giữa ba bên.

Với một người không tham chút tiền này như Minh, chương trình này đáng để hắn đi sao chép, để hắn tái khởi động, hắn quan trọng danh tiếng cùng ‘thiện cảm’ của chính phủ Trung Quốc hơn mấy đồng tiền kia nhiều lắm hơn nữa những vấn đề phát sinh của chương trình này với hắn mà nói cũng không phải vấn đề.


_ _ _ __ _

Cả Minh cùng Băng Băng đều chưa có kế hoạch cụ thể khi nào bắt đầu thực hiện chương trình ‘Chắp Cánh Ước Mơ’, tất cả vẫn chỉ ở trên giấy nhưng không ảnh hưởng tới Băng Băng mang ra đặt trước mặt Hoàng Tú Trương.

Dù sao chỉ nhắc đến tên mà thôi, kế hoạch cụ thể sẽ không nói ra chưa kể nhắc tên là một chuyện, bao giờ thực hiện lại là một chuyện hoàn toàn khác, sao có thể có vấn đề?.

Lúc này Hoàng Tú Trương đưa tay một hơi uống hết cốc nước lọc ban đầu, hắn thở ra một hơi sau đó nói.

"Không biết cái giá của Phạm tiểu thư với Meizu là bao nhiêu? ".

Hoàng Tú Trương rốt cuộc cũng quyết định bán Meizu, người ta muốn mua hắn có thể làm gì?.

Thậm chí Hoàng Tú Trương lúc này còn có ý định rời khỏi Meizu, dùng số tiền kiếm được lại mở một xưởng chế tác nhỏ, tất nhiên lần này không lại làm máy nghe nhạc, hắn muốn thử tiến vào thị trường điện thoại di động.

Số tiền cần đầu tư cho lĩnh vực di động vượt xa đầu tư vào Mp3, Hoàng Tú Trương cũng không biết cần bao nhiêu tiền là đủ nhưng hắn xác thực muốn thử.

Băng Băng nhìn Hoàng Tú Trương, nàng đương nhiên có tư cách báo giá chỉ là nàng rất khó ước định Meizu trị giá bao nhiêu thế là nhẹ mỉm cười mà nói.

"Hoàng tổng có điều không biết, chúng ta chưa thể làm ra ước định chính xác về giá trị của Meizu, còn cần tiến một bước tham chiếu tuy nhiên ta có thể đảm bảo cái giá nhất định làm cho Hoàng tổng hài lòng ".

"Bất quá Băng Băng có một yêu cầu, sau khi chúng ta mua lại Meizu, hy vọng Hoàng tổng vẫn là Ceo của Meizu ".


Lại một lần nữa Hoàng Tú Trương không hiểu nhìn Băng Băng, hắn thật sự không biết nàng đang nghĩ gì.

Không phải cần quyền khống chế tuyệt đối sao?, không phải cần giữ bí mật sao?, hắn đương nhiên chấp hành thậm chí còn quyết đinh nhường ra vị trí của mình ở Meizu.

Hắn quả thực rất khẳng khái buông bỏ Meizu dù sao từ lúc thành lập Meizu đến nay mới có 9 tháng, tuy đây là tâm huyết của hắn, là sự nghiệp của hắn nhưng cũng không phải không thể buông tay dù gì Meizu cũng chỉ là một công ty trung bình mà thôi.

Hắn mới 28 tuổi, nhận một khoản tiền lớn, hắn hoàn toàn có thể làm lại thậm chí thử tiến vào lĩnh vực khác nhưng mà hắn không ngờ Băng Băng lại muốn giữ lại hắn, đây rốt cuộc là chuyện gì?.

Băng Băng cũng không biết Hoàng Tú Trương đang nghĩ gì, nàng còn tưởng hắn đang lo lắng về mặt đãi ngộ, nàng trực tiếp nói.

"Hoàng tổng, người đang lo lắng về đãi ngộ sao? ".

Nghe câu hỏi của Băng Băng, vẻ mặt của Hoàng Tú Trương có chút quái quái.

Công ty đã bán, cầm một khoản tiền lớn vậy vì cái gì không đi thẳng?, ở lại còn có ý nghĩa gì?.

Nếu Meizu ra thị trường, có cổ quyền thì còn có thể nói thông nhưng Meizu chỉ là một công ty trung bình, còn xa mới có tư cách lên sàn chứng khoán, vậy hắn vì cái gì phải ở lại?.

Đãi ngộ?, hắn vốn là sếp, là người quyết định toàn bộ sự vụ tại Meizu hiện tại vì ‘đãi ngộ’ mà ở lại làm việc dưới sắc mặt của người khác?.

Đãi ngộ còn có thể tốt đến mức nào?.

Hắn lúc này thậm chí rất muốn móc mỉa Băng Băng vài câu nhưng lời ra đến miệng chung quy không nói nổi, hắn vẫn có cố kỵ, hắn cũng không dám đắc tội nàng.

"Phạm tiểu thư, trong trường hợp bình thường mà nói khi công ty đổi chủ, chủ cũ của công ty nên rời đi mới đúng... dù sao sẽ có rất nhiều vấn đề phát sinh, còn nếu Phạm tiểu thư nói về quá trình chuyển giao, cái này cũng dễ bàn, ta có thể ở lại Meizu thêm một tháng ".

Hoàng Tú Trương nói đến đây, Băng Băng mới biết nàng nhầm to.

Nàng hiển nhiên thừa thông minh để hiểu câu nói của Hoàng Tú Trương nhưng cái này cũng không trách nàng, ai bảo nam nhân của nàng sau khi bán Weibo cho Thánh Đại thì vẫn còn ở lại Weibo làm Ceo đây?.

Bởi việc này nên Phạm Băng Băng mới có chút ngộ nhận.

Đương nhiên cũng mỗi người mỗi tính, mỗi việc đều có khác nhau, cũng không phải sau mỗi vụ thu mua, cao tầng cũ của công ty đều thay đổi, cái này còn phải tuỳ trường hợp nhưng sao Băng Băng không nghe ra, Hoàng Tú Trương quyết ý rời đi.


Băng Băng có chút xoắn xuýt bất quá rất nhanh có thể trở về với trạng thái bình thường, vẫn là một nụ cười cực kỳ rung động lòng người.

" Hoàng tổng, Băng Băng đúng là có ý mời Hoàng tổng ở lại hoàn thành quá trình chuyển giao có điều Băng Băng cũng muốn giữ lại Hoàng tổng là thật ".

"Meizu ở trong mắt Băng Băng là một công ty tốt với một người quản lý tốt, sản phẩm của Meizu tuy giá cả không cao nhưng chất lượng rất tốt, mẫu mã cùng kiểu dáng ở trong quốc nội đều là nhất lưu ".

"Với quy mô của Meizu, có thể đạt được thành tích như vậy thật sự khiến Băng Băng rất bội phục ".

"Quan trọng nhất là sáng ý của Hoàng tổng, Băng Băng bị ấn tượng mạnh với Meizu bởi Meizu có trang web phục vụ khách hàng, có cả một diễn đàn riêng xoay quanh khách hàng, đây mới thật sự là điểm sáng của Meizu, khiến Meizu trở nên đặc biệt trong mắt chúng ta, mà nguyên nhân chính đương nhiên đến từ quyết sách của Trương tổng ".


"Tất nhiên nếu Trương tổng có kế hoạch sau này, đợi sau quá trình chuyển giao, Trương tổng hoàn toàn có thể rời đi ".


Hoàng Tú Trương ở một bên không khỏi nao nao, đây cũng không phải vì hắn cảm động mà là vì hắn nghe Băng Băng một mực khen ngợi hắn, trong lòng hắn liền sinh ra chút cảm giác không chân thật.

Có điều bất kể chân thật hay không, được người khác khen ngợi là một trải nghiệm rất tốt đặc biệt là khi khen đến trang web của Meizu, điểm này như đánh trúng chỗ ngứa của Hoàng Tú Trương vậy.

Vì sao Hoàng Tú Trương tự mình tách ra làm Meizu?, vì hắn có tranh chấp về mặt lý niệm với hội đồng quản trị công ty cũ.

Đám người kia chỉ quan tâm tới sản phẩm, tới doanh thu cùng lợi nhuận, đến khi Hoàng Tú Trương muốn mở rộng dịch vụ hậu mãi, dịch vụ chăm sóc khách hàng thậm chí mở các cửa hàng chuyên phụ trách sữa chửa các sản phẩm của công ty thì hắn chịu lực cản rất lớn.

Đám người kia một mực đè hắn, một mực lấy lý do không có tiền, lấy lý do quá tốn kinh phí mới dẫn đến Hoàng Tú Trương tự mình rời đi gây dựng sự nghiệp.

Mà từ khi hắn gây dựng sự nghiệp, làm hắn tự hào nhất hiển nhiên cũng là những điều Băng Băng nói.

Nghĩ đến thân phận của Băng Băng đồng thời lại nghĩ đến những lời nàng vừa nói, Hoàng Tú Trương xác thật rung động hơn nữa hắn vậy mà cảm thấy... chỉ cần Băng Băng từ chân tâm khen hắn, từ chân tâm tán thành con đường của Meizu đang đi thì... làm việc dưới quyền nàng cũng không tính là tệ đi?.