Chương 694: Cha Vợ Con Rể.
Minh mấy ngày sắp tới cũng không trở về nhà đồng thời hắn cũng khó mà đến trường được.
Minh cũng không muốn cúp học nhất là trong tình cảnh hắn đang đuổi kiến thức nhưng mà không nghỉ cũng không được, so với kiến thức tại trường đại học, việc thu mua Android hiển nhiên là quan trọng hơn nhiều lắm.
Như Minh đã từng nói, hắn nhất định phải sớm rời khỏi Đại Nam mới có thể đuổi kịp thời gian của rất nhiều việc.
Ở Đại Nam, hắn hầu như cái gì cũng không biết, Đại Nam chung quy không phải Việt Nam, hắn có ưu thế trọng sinh, hắn cũng không muốn như người mù mò đường hơn nữa trong những năm nay thật sự có rất nhiều việc phát sinh.
Youtube, Android, Tencent, Facebook, đây là những hạng mục đầu tư Minh không muốn từ bỏ, hắn không muốn lỡ cơ hội này, một khi bỏ lỡ thì nhiều năm sau Minh cũng chỉ có thể đi đào Coin kiếm tiền, rất khó lại xuất hiện những cơ hội cùng dự án tương tự.
Tất nhiên đây đã là năm 2004, nghỉ học không đồng nghĩa với mất kiến thức, hắn dự định tặng Hà một chiếc máy thu âm sau đó để nàng... tự nói với máy thu âm, đợi Minh trở về hắn tiếp tục quá trình tự học tự mày mò của mình.
Theo kế hoạch, tối nay hắn đón cha vợ ở sân bay Boston, đến ngày mai hai người lại bay tới California gặp mặt ‘Android’ Andy Rubin, sau đó hai đoàn đội chính thức bắt đầu quá trình đàm phán.
Thú thật Minh cũng đã bỏ qua giai đoạn tốt nhất thu mua Android, sớm mấy tháng trước hắn muốn thu mua Android cũng sẽ không tốn quá vài trăm ngàn USD, Android chỉ là một công ty nhỏ mới thành lập, vào cuối năm ngoái công ty này còn gặp đại nguy cơ tài chính, cơ hồ không vực dậy được.
Hiện tại Android đã tốt hơn không ít, cũng đã thuyết phục được một số khoản đầu tư nhất định bao quát ngân hàng cho vay tuy nhiên đây cũng không phải vấn đề, giá trị của Android hiện tại cũng chỉ là mấy triệu USd mà thôi.
Minh không thể lúc nào cũng hy vọng nhảy vào thu mua ngay thời điểm thích hợp nhất, ngay thời điểm giá trị thấp nhất dù sao điều này không thực tế, hắn càng không muốn vì kỳ kèo ít tiền mà để Google nhảy vào.
Đối với Minh, gặp mặt Andy Rubin mới là việc quan trọng nhất, những việc khác hoàn toàn có thể ném ở sau đầu.
Thời điểm Minh mới sống lại, hắn thật ra không nghĩ nhiều làm gì, hắn chỉ nghĩ đến kiếm tiền dù sao hắn có ưu thế biết trước.
Minh cũng không quá kiêu ngạo, không đến mức nhìn đời bằng nửa con mắt nhưng trong nội tâm của hắn sinh ra chút cảm giác ưu việt là không thể tránh khỏi, thiết nghĩ nếu có ai đó có cùng cơ hội như Minh đều sẽ có cảm giác này dù ít hay nhiều.
Tuy nhiên tất cả những cảm giác ưu việt kia rất nhanh đều biến mất khi Minh có thể tiếp xúc với một đám ‘siêu nhân ‘.
Hắn đi càng xa, leo càng cao, tiếp xúc càng nhiều người thì Minh mới biết những người kia rốt cuộc có bao nhiêu tài năng, năng lực chân chính của hắn lại cách người ta bao xa.
Từ Lôi Quân, Mã Hoá Đằng, Trương Tiểu Long, giáo sư Paul Krugman hay gần đây nhất là Mark, những con người này để hắn nhận ra hắn còn kém ở đâu, cũng để hắn biết trừ ưu thế biết trước kia ra bản thân hắn cũng nhất định phải tự mình nỗ lực.
Đồng thời cũng chính từ những con người kia mà Minh hy vọng mình có thể gặp được càng nhiều người cùng cấp bậc với bọn họ và Andy Rubin là một trường hợp như thế.
Người đàn ông được gọi là cha đẻ của Android này tất nhiên cũng có chỗ hơn người, chỉ không biết Andy Rubin thuộc loại người ngay lập tức làm người ta tin phục như Mark hay lại là dân thuần kỹ thuật như Trương Tiểu Long?.
Ở điểm này, Minh thiên về khả năng thứ hai nhiều hơn.
_ _ _ _ __ _ _ _
Sau khi Minh đưa cha vợ về căn Penthouse của hắn, giúp cha vợ sắp xếp hành lý, hai người liền xuống ăn tối tại một nhà hàng thịt nướng ngay gần căn Penthouse.
Cũng đã gần 2 tháng Minh không gặp mặt cha vợ, như đã nói ở trên thật ra cha vợ hắn cũng rất giỏi, hoàn toàn có thể được coi là ‘siêu nhân’ ít nhất mỗi lần ở bên cha vợ Minh học hỏi được nhiều lắm.
So với lần gần nhất Minh gặp mặt cha vợ, cha vợ gầy hơn một chút, điều này làm Minh hổ thẹn không thôi, cha mẹ hắn năm nay đã hơn 60 thậm chí gần 70 vẫn phải lặn lội từ Đại Nam đến Mỹ giúp hắn.
Thật ra mà nói Minh cũng không còn cách nào khác, hắn lúc này không có ai để sử dụng, người khả dĩ nhất có thể thay thế cha vợ của Minh trong chuyến này chính là Min nhưng mà Min cũng không thể rời đi, nàng đã là nhân vật cấp bậc cao nhất của Lotus tại Cao Ly huống hồ Min cũng đang vì Minh thu mua Smile Gate?.
"Mấy tháng không gặp, cháu lại cao thêm một chút rồi,cũng nhìn trưởng thành hơn nhiều lắm ".
Ông Huy vừa ăn vừa hướng về Minh gật đầu tán thưởng mà Minh nghe được câu này cũng vui vẻ không thôi.
Hắn đã nghe người khác khen hắn trẻ tuổi nhiều lắm nhưng trưởng thành thì chưa đồng thời hắn cảm thấy hắn xác thực cũng trưởng thành hơn không ít, bất kể là bên trong hay bên ngoài.
"Thế nào, việc học ở Harvard thế nào?, có khó không? ".
Câu đầu tiên khiến Minh vui vẻ, câu thứ hai lại làm hắn có chút bất đắc dĩ sau đó Minh cười khổ trả lời bác Huy.
"Khó ạ, cháu nhập học muộn cho nên việc đuổi theo chương trình học ở Harvard rất khó".
Nghe Minh nói vậy, ông Huy gật gù, cũng không cảm thấy khó hiểu.
"Cháu cũng không cần quá lo lắng dù sao đối với cháu có tốt nghiệp hay không tốt nghiệp đều không là vấn đề, tài nguyên lớn nhất ở Harvard vĩnh viễn không phải là kiến thức mà là quan hệ ngoại giao ".
"Kiến thức thì hầu hết các trường đại học hàng đầu trên thế giới này đều như nhau, mục tiêu của cháu vốn không phải là học thuật, sau này cũng sẽ không làm nghiên cứu cho nên không cần quá mức đặt nặng vấn đề này ".
Đối với ông Huy, Minh có theo được việc học ở Harvard hay không xác thực không quan trọng.
"Dạ, cái này cháu cũng hiểu ạ, trong quãng thời gian mấy ngày ngắn ngủi ở Harvard, cháu học được khá nhiều thứ, cũng gặp vài người tương đối thú vị, có lẽ bọn họ trong tương lai đều sẽ có một phen sự nghiệp ".
"Vậy thì bác chúc mừng cháu rồi, không biết trong số những người cháu quen có người Đại Nam nào không? ".
Nghe bác Huy hỏi vấn đề này, Minh không hề suy nghĩ lập tức gật đầu.
"Có một cô bạn tên Hà học cùng ngành với cháu, cô ấy giúp cháu rất nhiều có điều trừ Hà ra cháu cũng không gặp sinh viên Đại Nam nào, theo những gì cháu biết tại khuôn viên trường Harvard cũng không có nhiều người Việt, cháu cũng chưa có thời gian đi kết giao với mọi người ".
Nghe được Minh trả lời, ông Huy hơi nhíu mày có điều động tác rất kín đáo, Minh nhất thời cũng nhìn không ra.
Ông Huy cảm thấy câu trả lời của Minh rất lạ, vấn đề không phải từ hắn mà là từ một phía khác.
"Cháu mới nhập học Harvard được mấy ngày, cũng không cần gấp chuyện này tuy nhiên đều là sinh viên người Việt, có cơ hội vẫn nên gặp mặt một chút, nên giúp đỡ nhau một chút ".
Câu này của ông Huy rất được Minh tán đồng, ví như Hà chẳng hạn, nếu Hà có vấn đề gì khó khăn, Minh chắc chắn sẽ không ngại giúp đỡ.
"Bác có quen biết một cô bé ở Harvard, hiện tại là sinh viên năm cuối, cháu có thời gian đi gặp mặt cô bé này một chút ".
Có một điều Minh không tưởng được là ông Huy sau vài giây suy nghĩ lại nói ra câu này.
Câu này cũng không có vấn đề chỉ là nghĩ kỹ lại thấy sai sai, dù sao Minh cùng Hương đang yêu nhau hơn nữa hiện tại còn là...yêu xa.
Tất nhiên Minh cũng không nghĩ linh tinh, hắn hiểu cha vợ có suy tính của chính mình.
Cái ‘cô bé’ mà cha vợ hắn nhắc đến... rất có thể sẽ giúp đỡ được Minh rất nhiêu f.
Thấy Minh có vài phần hào hứng nhìn về phía mình, ông Huy lại chậm rãi nói.
"Cô bé này gọi là Phạm Thu Minh, cũng cùng tên với cháu ".
Ông Huy hướng về Minh khẽ cười sau đó lại nói.
"Nếu bác nhớ không nhầm, Thu Minh năm nay ở Harvard cũng là năm cuối đại học, sinh viên y khoa, cô bé này có thể giúp cháu quen thuộc với cuộc sống tại Harvard ".
Ông Huy cũng không nói với Minh cô bé cùng tên với hắn có gia thế như nào,có thể giúp hắn ra sao bất quá vấn đề này rất không cần thiết, cha vợ đã lên tiếng, Minh đương nhiên sẽ đi gặp đối phương.
"Dạ vâng, mấy ngày nữa cháu nhất định sẽ đi gặp mặt chị Minh, cháu cũng luôn muốn quen biết thêm người Việt ở Boston ".
Đối với câu trả lời của Minh, ông Huy rất hài lòng có điều trong nội tâm ông Huy vẫn có tiếc nuối.
Như ông Huy nói,với ông thì việc Minh đến Harvard không phải để học tập mà là để mở rộng vòng quan hệ.
Vòng quan hệ của hắn là người nước nào cũng được, bất kể người Anh, người Mỹ, người Trung Quốc hay người Pháp đều không có vấn đề tuy nhiên không thể không có người Việt.
Lý do chính để ông Huy nghĩ cách đưa Minh tới Harvard thật ra là để hắn kết giao cùng hai người, hai người mà ông Huy cảm giác có thể giúp được con rể tương lai.
Trong mắt cha vợ tươnglai, điểm yếu nhất của Minh chính là xuất thân, xuất thân của hắn quá bình thường.
Đương nhiên đây không phải lý do để xấu hổ, để mà không bằng người khác nhưng đây là lý do để Minh phải cố gắng mở rộng mối quan hệ của chính hắn để chân chính bước vào vòng tròn quyền quý Đại Nam.
Đại Nam rất rộng lớn, một mình họ Phan hay họ Doãn ở Hà Thành là không đủ, Đại Nam không chỉ có mỗi Hà Thành.
Ông Huy rất thích Minh, cũng chấm hắn là con rể tương lai đồng thời cũng đang vì Minh tính toán con đường sau này.
Trong lòng ông Huy, ông cảm thấy Minh rất có tài năng, không biết chừng Minh sẽ trở thành một Bill Gates thứ hai của Đại Nam tuy nhiên từ nay đến thời điểm đó còn rất dài.
Muốn đi nhanh thì đi một mình, muốn đi xa thì phải đi cùng nhau, ông Huy cảm thấy con rể tương lai nhất định phải có thể trợ giúp, cho nên một mực muốn tiếp xúc với vòng tròn quyền quý Đại Nam, chỉ có như vậy con đường phát triển sự nghiệp sau này của Minh mới trở nên dễ dàng.
Minh không đủ hiểu rõ cái vòng tròn quyền quý Đại Nam, ngay cả khi Minh cưới Hương cũng rất khó hoàn toàn dung nhập vào vòng tròn kia, cách thức tốt nhất để Minh gia nhập cái vòng tròn quyền quý ở Đại Nam chính là quen biết bằng hữu mới, vừa hay ông Huy biết có hai người trẻ tuổi xuất thân thế gia vọng tộc học ở Harvard.
Một người chính là Phạm Thu Minh, năm nay 29 tuổi sinh viên y khoa năm cuối đại học Harvard.
Người còn lại cũng không xa lạ với Minh chí ít trong khoảng thời gian này hắn nghe khá nhiều, người này là Nguyễn Trương Quốc Cường, năm nay 27 tuổi, sinh viên ngành truyền thông năm cuối đại học Harvard.
Về phần tiếc nuối, ông Huy cũng chỉ quen thuộc với cô gái tên Phạm Thu Minh kia, với Cường thì ông Huy không thân quen.
Quen có lẽ sẽ quen nhưng thân chắc chắn không thân, dù sao rất nhiều việc đều không quá thoải mái, ví như chuyện vai vế chẳng hạn.
Nếu hai nhà không quen biết nhau thì cũng thôi đi nhưng họ Nguyễn Trương đã là gia tộc lớn nhất Đại Nam, làm sao có thể không biết?.
Tuy hai gia tộc không có hôn phối, không tính là thân gia cho nên cũng không cần xưng hô nhất quán theo vai vế nhưng ông Huy chung quy không thoải mái.
Nói chung vai vế ở Đại Nam nhiều khi... rất đau đầu.