Chương 722: Không Đề.

Ta Muốn Ngủ Phạm Gia

Chương 722: Không Đề.

Chương 722: Không Đề.


_ __ _ __

P/s: Chương trước mình viết là X Factor nhưng mình xin phép sửa thành The Voice nhé anh em.

Tại cái X Factor này năm 2004 đã công chiếu lần đầu rồi nên có khả năng thời điểm này trong truyện chương trình này đã xin xong độc quyền rồi.

_ _ __ _ _ _


Minh không biết sự tồn tại của Johan hay nói đúng hơn còn không biết thân phận cũng như thái độ của ông anh này đối với hắn.

Suy nghĩ của Minh rất đơn giản, hắn không sợ Mark hoài nghi chính mình, hắn đã có sẵn lý do mà cho dù hiện tại hai bên lật bài thì Minh cảm thấy hắn cũng không có gì phải lo lắng với Mark.

Nói ra thì hiện tại Minh cảm giác mình trưởng thành hơn nhiều, ít nhất là hơn xa một tuần trước, đây là lần đầu tiên hắn rõ ràng sức mạnh tư bản nên dùng như thế nào.

Trước đây Minh còn xa lắm mới được gọi là tư bản, những gì hắn hiểu về tư bản đơn thuần chỉ là từ những thông tin hắn tích góp được, khi hắn không bước vào tầng lớp này thì làm sao hắn hiểu được?.

Tới kiếp này, ngay từ thời điểm Minh ở Đại Nam hắn thật ra cũng đã được coi là tư bản nhưng cảm xúc của Minh không rõ ràng, khái niệm cũng không rõ ràng đồng thời tại Đại Nam giai đoạn này thì tư bản... khá nửa mùa.

Không nói đâu xa nhìn sang hàng xóm Trung Quốc, Minh ở Trung Quốc trong thời gian không ngắn, ban đầu thì hắn không cảm giác được nhưng hiện tại hắn cũng thấy tư bản Trung Quốc giai đoạn này vốn không khác gì tư bản Đại Nam, đều có chút chưa tới.

Đây không phải vì bọn họ kém hay người phương Đông không sánh được với người phương Tây chẳng qua thời thế hiện tại là như vậy, cán cân kinh tế lệch hẳn về phía phương Tây thì có thể làm thế nào?.

Tuy ở thế giới này nó còn chưa đến mức lệch một cách thái quá như thế giới cũ của Minh nhưng chênh lệch giữa hai bên vẫn là quá lớn.

Chỉ có sang Mỹ, cụ thể là trong 1 tuần này, Minh mới hiểu tư bản nên làm thế nào, nên vận dụng sức mạnh đồng tiền như thế nào.

Nào có cái gì là âm mưu quỷ kế, chơi sau lưng cong cong vèo vèo?, sức mạnh tư bản vốn là một ván bài ngửa, lấy thế mà đè người.

Ví như Visa.INC, bọn họ hoàn toàn chơi bài ngửa với Lotus, lấy thế đè người, cũng không cần vắt óc suy nghĩ nên làm thế này thế kia, đơn giản là... ký thì ký không ký thì thôi.

Sau đó Lotus không phải vẫn ký hợp đồng hợp tác với Visa.Inc sao?.

Hay lại như MS của Bill Gates, cũng chẳng cần cong cong vèo vèo, chẳng cần đi cố gắng thuyết phục hay hy sinh lợi lộc gì, trực tiếp chơi bài ngửa là được rồi, một chút thông tin lộ ra ngoài cũng đã đủ để tất cả các quỹ tài chính ở nước Mỹ tiến hành quay xe đồng loạt.

Tư bản nên như vậy.

Chỉ có các công ty nhỏ, các xí nghiệp nội địa có lẽ mới phải nghĩ nhiều, một khi bước vào vị thế của siêu tập đoàn, thời gian suy nghĩ mấy thứ linh tinh của bọn họ dùng làm việc khác.

Đây như lăn cầu tuyết vậy, một khi trở thành siêu tập đoàn thì không khác gì một quả cầu tuyết khổng lồ thậm chí là một trận tuyết lở, vốn không cần để ý vật cản trước mặt, cứ thể đổ sập xuống là được rồi.

Sau 1 tuần này, rất nhiều suy nghĩ của Minh thay đổi, ví như Minh với Facebook chẳng hạn.

Hắn lúc này cũng học được làm cách nào lấy thế đè người, học được làm cách nào chơi bài ngửa, hoặc là hợp tác hai bên cùng có lợi hoặc là Facebook... chết.

Một điểm này Johan phân tích rất đúng.

Về phần lý do vì sao Lotus trực tiếp tìm đến Mark thì cũng đơn giản, Minh đã sớm nghĩ tốt.

Hiện tại phong trào ca hát ở các Server Discord phát triển cực kỳ mạnh, càng là như thế Minh càng nghĩ tới The Voice.

The Voice năm đầu tiên sẽ xoay quanh chính các sinh viên Mỹ bởi vậy Boston liền biến thành nơi Lotus đặc biệt chú ý sau đó Lotus cũng sẽ chủ động liên lạc với các trường đại học lớn nhất tại Boston trong đó có Harvard.

Trong quá trình tiếp xúc với Harvard, ‘vô tình’ phát hiện ra Mark sau đó cũng ‘vô tình’ tìm hiểu được Facebook của hắn, tất cả đều là ‘vô tình trùng hợp’, vậy có liên quan gì đến Minh?.

Ngoài ra như đã nói, Minh không ngại chơi bài ngửa với Mark, cùng lắm bởi vì Minh vẫn cực kỳ coi trọng tài năng của Mark mà hắn sẽ chơi bài ngửa một cách tương đối mềm mỏng mà thôi.


_ _ _ _ __

So với việc quan tâm Mark nghĩ gì hay lo lắng Mark hoài nghi gì thì Minh lúc này càng nên quan tâm tới một chuyện khác, tỷ như đón bạn gái của hắn.

17h chiều chủ nhật ngày 25/2/2004, sau khi ‘Mèo Chiêu Tài’ cùng ‘Cỏ Bốn Lá’ hết tác dụng, bản thân Minh liền nhanh chóng đóng cửa công ty sau đó thuê một chiếc Taxi đi đón Boa ở sân bay San Jose.

Lần này Boa bay một mình, nàng cũng không đi cùng Băng Băng, tất nhiên chuyện này Minh cũng không muốn, trong lòng hắn có chút tự trách.

Minh ngày mai có lịch gặp Bill Gates, hắn cũng không muốn đi một mình mà muốn mang bạn gái mình theo.

Đây là một thế giới đa thê, việc Minh mang theo cả hai cô bạn gái đến gặp Bill Gates cũng không tính là quá mức thất lễ nhưng ở đây có một vấn đề là Băng Băng không giỏi tiếng Anh.

Nàng hoàn toàn không thể giao tiếp với vợ chồng Bill Gates trong khi Boa lại hoàn toàn không gặp vấn đề này.

Minh đương nhiên cũng có thể bất chấp tất cả mà mang Băng Băng tới nhưng Minh biết trong những hoàn cảnh như vậy, Băng Băng thà không tới còn hơn.

Đây không chỉ là vấn đề mặt mũi của Minh mà còn là mặt mũi của Băng Băng, còn là cảm xúc của nàng.

Trong cuộc gặp với vợ chồng Bill Gates, Băng Băng vì không thể giao tiếp sẽ triệt để biến thành ‘lạc loài’, cho dù Minh cố dành thời gian quan tâm đến nàng thì đây càng như một sự thương hại.

Hắn biết để Băng Băng ở lại Boston thì nàng cũng không vui vẻ được nhưng thà rằng như thế còn hơn để nàng đi ‘chịu tội’ trong cuộc hẹn ngày mai của Minh.


Khác với thời điểm Minh đón bạn gái tại Boston, hiện tại Boa cũng đã có số di động, sau khi xuống dân bay có thể trực tiếp liên lạc Minh.

Làm Minh bất ngờ là sau 1 tuần không gặp, bạn gái hắn trở nên khác nhiều lắm.

Boa ngày hôm nay cũng không còn mái tóc vàng mà là mái tóc đen mượt mà thả xuống phía sau lưng.

Nàng vẫn đội trước mũi nồi đỏ Minh tặng, mặc bên ngoài một chiếc áo phao nữ màu xanh nhạt, bên dưới là quần bò cùng một đôi giày sneaker màu trắng, nhìn Boa lúc này mười phần năng động.

"Thế nào, nhìn em đẹp không? ".

Hai người vừa gặp liền nhẹ ôm lấy nhau, đợi đến khi tách ra, Boa liền kiễng chân nhẹ hôn lên má hắn một cái, sau đó vừa nhoẻn miệng cười vừa nói.

So với Băng Băng thì Boa vẫn còn chưa đủ bạo, trong điều kiện không sợ ai nhận ra vậy Băng Băng với Minh tất nhiên sẽ có một nụ hôn nồng cháy ngay tại sân bay San Jose.

Tất nhiên nhìn Boa lúc này cũng có sự thú vị riêng, Minh nghe được nàng hỏi thì không nhịn được đưa tay ra vuốt nhẹ mái tóc của Boa.

Nàng có vẻ rất hưởng thụ, đôi mắt khẽ nhắm lại, tiến sát vào lòng hắn hơn một chút để hắn có thể thoải mái vuốt ve mái tóc của nàng.

Cảm nhận được sự phối hợp của bạn gái, Minh không ngần ngại dùng một tay còn lại ôm vòng qua eo nàng, để nàng cùng hắn dính chặt vào nhau, sau đó Minh còn nâng tóc của Boa, đưa lên mũi ngửi một chút.

"Em để tóc này hợp hơn màu tóc cũ của em, thật sự rất đẹp ".

Boa trong mái tóc vàng là một Boa đầy cá tính cùng năng động nhưng Boa trong màu tóc đen thì lại thêm vài phần thiếu nữ, vài phần mềm mại.

Thật tình, Minh thích Boa phiên bản tóc đen hơn.

Nghe được bạn trai nói vậy, Boa hơi cọ cọ đầu vào ngực Minh, sau đó khẽ nói.

"Màu tóc này là Băng Băng tỷ chọn giúp em đấy, Băng Băng tỷ nói em theo anh đi gặp đối tác, tốt nhất nên chuyển về màu tóc gốc ".

Ở điểm này thật ra chính Minh cũng không nghĩ tới, xem ra Băng Băng giúp hắn quan tâm thêm rất nhiều chuyện.

Băng Băng tuy không biết đối tác của hắn là ai nhưng nàng cảm thấy bất kể Boa cùng Minh đi gặp ai thì Boa cũng nên tỏ ra trưởng thành hơn một chút, không chỉ là trong tính cách mà còn trong phong cách ăn mặc bên ngoài, đương nhiên bao hàm cả màu tóc.

Cái này vốn tuỳ từng quan điểm mỗi người nhưng Minh xác thực thích Boa trong phong cách này.

"Được rồi, trời lạnh lên xe rồi lại nói, mà anh nói trước ngày hôm nay hai đứa mình bận lắm đấy ".

Minh đưa tay ra nhẹ nắm lấy bàn tay mềm mại của Boa, mà Boa cũng rất tự nhiên để từng đầu ngón tay xuyên qua các kẽ tay hắn.

"Có anh ở bên, em không ngại vất vả ".


Cũng không biết Boa học câu này ở đâu nhưng xác thực nàng khiến lòng Minh ngọt như đường, hắn không nhịn được nhẹ cúi xuống hôn lên trán nàng sau đó hai người tay trong tay đi về phía chiếc Taxi đợi sẵn.

Vì đây là Taxi, cũng không phải xe riêng của hắn cho nên hai người sau khi lên xe đều không làm ra hành động nào mang tính quá cá nhân.

Sau khi thắt dây an toàn, Boa vẫn nắm chặt lấy tay Minh sau đó đầu nàng nhè nhẹ tựa vào vai hắn.

Nàng xác thực rất nhớ hắn, trong 1 tuần qua nếu không phải có Băng Băng ở cùng nàng ở nơi đất khách quê người này thì nàng còn không biết mình qua kiểu gì.

Hiện tại một lần nữa được gần bạn trai, nàng một chút cũng không muốn buông hắn ra mà Minh đương nhiên rất hưởng thụ cảm giác này, thật ra cũng không cần phải ôm ấp nhau, phải để cơ thể tiếp xúc mật thiết với nhau mới là tình yêu, đôi khi nhẹ nhàng như thế này là được rồi.

Nhìn Boa tựa vào vai mình, nhìn nàng rất nhanh thiếp đi, Minh lại không nhịn được một lần nữa hôn lên trán nàng.

Boa thật đẹp, nàng lúc này như cô công chúa ngủ trong rừng từ trong truyện cổ tích bước ra vậy.

Hắn rất muốn đặt một nụ hôn lên đôi môi thơm kia để gọi tỉnh công chúa nhưng rốt cuộc vẫn nhịn được bởi hắn không đành lòng.

Ngày hôm nay hắn cùng Boa xác thực sẽ rất bận, đầu tiên là về khách sạn ăn một bữa sau đó cả hai sẽ có khoảng vài tiếng đồng hồ dành cho nhau, đến tối hôm nay đã phải một lần nữa ra sân bay, đáp chuyến bay tới Washington DC.

Phải biết Boa vừa bay một chuyến bay dài từ Boston tới California, sau vài tiếng lại phải bay từ California tới Washington DC hơn nữa đây không phải là chuyến bay thẳng mà là nối chuyến.

Cho dù là Minh với một lịch trình bay như vậy cũng thấy đuối huống hồ là cô gái này cho nên hắn cũng không đành lòng đánh thức nàng, để nàng nghỉ ngơi thêm được chút nào hay chút ấy.