Chương 757: Cáo Ốm.

Ta Muốn Ngủ Phạm Gia

Chương 757: Cáo Ốm.

Chương 757: Cáo Ốm.


Rạng sáng thứ sáu, 28/3/2004.

Minh đáp chuyến bay xuống Boston sau đó bắt Taxi trở về nhà.

Lần này hắn vốn nghĩ chỉ đi một chuyến thuyết phục MJ mà thôi nhưng Minh không ngờ việc này lại kéo dài như vậy.

Khác nghề như cách núi, đây là lần đầu tiên Minh tiếp xúc thực tế với lĩnh vực giải trí và nó khác rất nhiều so với Minh tưởng tượng.

Lúc trước ở Đại Nam, Minh là tác giả thậm chí hắn còn từng giúp Lam Linh thu âm, còn là chủ chế tác cho Doãn tỷ nhưng trên thực tế hắn vẫn chỉ ở cái rìa ngành giải trí đi đi lại lại mà thôi.

Lĩnh vực giải trí rất rộng, âm nhạc hiển nhiên chỉ là một nhánh trong đó nhưng ngay cả trong một nhánh này cũng có quá nhiều việc cần Minh phải giải quyết.

Ca sĩ vốn không chỉ cần mỗi bài hát, không phải cứ thu âm xong sản phẩm là không cần lo nghĩ gì nữa, ngay như con đường chế tác thế nào, ước định chế tác bao nhiêu bản, con đường tuyên truyền, con đường quan hệ với truyền hình, với báo chí thậm chí là với cả phía Radio đều phải làm thật tốt.

Tiếp theo cần đi liên hệ với cả cái đám phê binh nghệ thuật đồng thời nhìn chằm chằm vào dư luận 24/24, cũng chuẩn bị mọi phương án bao quát cả bỏ tiền khống chế dư luận.

Minh thân là CEO của LOEN, những việc này tất nhiên không đến phiên hắn làm, hắn cùng lắm chỉ coi như khách tham quan, đi tìm hiểu một chút lấy kinh nghiệm mà thôi.

Cái chính là Minh coi thường tầm ảnh hưởng cùng sức nặng của MJ và Madonna cho nên mới khiến hắn ở New Yorks lâu đến như vậy.

Bất cứ một hành động nhỏ nào của MJ hay Madonna đều có thể ảnh hưởng tới toàn bộ SONY Music cùng LOEN, đây thậm chí còn không phải nói quá mà là sự thật chẳng qua tuỳ từng hành động của hai người mà ảnh hưởng sẽ ít hay nhiều mà thôi.

Cũng bởi sự tình quá mức nặng mới dẫn tới cao tầng SONY mang tất cả mọi chuyện từ nhỏ đến lớn đưa vào cuộc họp với phía LOEN, thân là người lãnh đạo của LOEN cũng là người đứng đầu kế hoạch hợp tác của MJ cùng Madonna, Minh không thể không có mặt hơn nữa hắn thật ra cũng là người bị hỏi nhiều nhất.

Nói hắn mệt nhất... chỉ sợ cũng đúng.

Minh từ khi sống lại đến giờ, hắn chưa từng ốm đau cũng chưa từng quên rèn luyện thân thể nhưng mà sau dự án hợp tác của Madonna cùng MJ này, bước chân của Minh trên đường phố Boston đã trở nên nặng nề hơn nhiều lắm.

Hắn thật sự rất mệt.

Đã lâu lắm rồi Minh mới có cảm giác này, cái cảm giác mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần.

Tất nhiên cảm giác này với Minh mà nói cũng không tính xa lạ, ít nhất kiếp trước của Minh hắn bị như thế này suốt.

Nếu hắn đi công tác ở quốc gia châu Á nào thì còn đỡ nhưng ra đến châu Âu, mỗi lần trở về đều nằm trên giường cả ngày, một ngón tay cũng không muốn động.

_ _ _ __ _


Sử dụng thang máy cá nhân đi lên căn Penthouse, Minh chậm rãi mở cánh cửa ra vào, động tác của hắn rất nhẹ bởi bây giờ đã là 3h sáng, hắn cũng không muốn đánh thức hai nữ.

Hắn không bật đèn, dùng tia sáng đèn bin từ chiếc Nokia cầm tay, Minh lọ mọ bước đi trong đêm sau đó tìm về căn phòng của mình.

Vào đến phòng, hắn cũng chẳng kịp xếp hành lý, cứ để một góc ở đó, quần áo cũng không muốn thay, hắn đơn giản chỉ nằm vật lên giường.

Từ khi sống lại đến giờ, lần đầu tiên hắn thèm một giấc ngủ hẳn hoi như vậy.

Hắn cứ thế nhắm mắt lại mà thiu thiu ngủ, mãi cho đến khi Minh cảm nhận được một bàn tay nhẹ chạm vào hắn, hắn mới có chút nửa tỉnh nửa mê.

Mà ở một bên khác, Băng Băng nhẹ để đầu hắn gối lên đùi nàng, khuôn mặt xinh đẹp nhẹ nhíu lại.

Minh trở về, hắn cũng không báo cho Băng Băng hơn nữa hắn cũng rất cẩn thận mở cửa nhưng không có nghĩa là Băng Băng không biết.

Từ ngày sang Mỹ, chất lượng giấc ngủ của nàng càng thêm không ổn định, chủ yếu là nàng càng dễ tỉnh lại.

Trước đây ở Trung Quốc đã như vậy nhưng đến Mỹ thì có phần nghiêm trọng hơn, nàng rất dễ bị gọi tỉnh lại.

Ở điểm này Băng Băng cùng Boa rất khác nhau, Băng Băng đã sang Mỹ gần 2 tháng nhưng nàng y nguyên vẫn chưa thể hoàn toàn quen thuộc với cuộc sống nởi đây, từ ngôn ngữ, con người đến cả giờ giấc sinh hoạt.

Khi Minh còn ở nhà, Băng Băng thật ra vẫn thấy rất bình thường bởi nàng với hắn xưa nay đều cùng giường.

Tựa đầu vào ngực bạn trai, để hắn ôm chọn thân thể của nàng, cảm nhận hơi ấm nam nhân bên mình, điều này khiến nàng luôn cảm thấy an tâm, cũng không dễ bị đánh thức trong đêm nhưng khi Minh đi công tác, Băng Băng thật sự rất dễ bị đánh thức.

May mắn đây là căn hộ biệt lập, thang máy cũng chỉ có một mình người trong nhà có thể dùng, cách âm cũng rất tốt mới dẫn đến Băng Băng cũng không gặp quá nhiều rắc rối.

Trở lại vấn đề chính, Băng Băng biết có người mở cửa, suy nghĩ đầu tiên của nàng tất nhiên không phải ‘trộm’ mà là bạn trai trở về cho nên nàng lập tức ngồi dậy khỏi giường, khoác một kiện áo khoác mỏng sau đó đi thẳng ra phòng khách.

Băng Băng thật sự rất nhớ Minh, muốn ôm thật chặt mà tựa đầu vào ngực hắn.

Dù sao yêu nhau mà, xa nhau lâu ngày có thể không nhớ sao?, nhất là khi có Minh ở nhà và không có Minh ở nhà rất khác nhau.

Nếu đây là Trung Quốc, Băng Băng sẽ không giống như vậy nhưng ở nước Mỹ, khả năng tự chủ của Băng Băng kém hơn nhiều lắm cho nên Minh rời đi hai tuần này, Băng Băng càng thêm nhớ hắn rồi.

Lần trước khi Minh tới California, hắn cũng rời đi khoảng 10 ngày nhưng tình hình cũng không như thế này dù sao thời điểm đó Minh vẫn tương đối rảnh, hai người có thể thoải mái trò chuyện Yahoo, có thể dùng Discord nói chuyện cả đêm thậm chí nếu Minh không đi gặp đối tác thì bất cứ lúc nào Băng Băng nhớ hắn nàng đều có thể nhắn tin – gọi điện cho hắn.

Mà lần này, Minh mệt đến thở không ra hơi, toàn bộ thời gian của hắn cơ bản đều dùng hết cho công việc, hắn cùng Băng Băng hay Boa đều không thể trò chuyện mấy câu.

Băng Băng cũng không nghĩ tới, khi nàng bước ra cửa phòng khách, nàng cũng không thấy Minh bất quá Băng Băng lúc đó rất nhanh mỉm cười, nàng rón rén đi về phía phòng ngủ của hắn.

Nàng biết bạn trai nàng rất thích tắm đặc biệt là mỗi khi đi xa về nhà, hắn đều sẽ vào phòng tắm đầu tiên.

Nàng với hắn cũng không ít lần tắm uyên ương, bình thường đều là hắn chủ động yêu cầu, ngày hôm nay nàng chủ động thì có làm sao?.

Nghĩ tới đây, bước chân của Băng Băng nhanh hơn nhưng mà nàng không ngờ khi mở cửa phòng ngủ của Minh, dưới ánh đèn ngủ, nàng liền nhìn thấy hắn nằm vật ra giường, quần áo cũng không thay, Vali thì để ngay cửa ra vào.

Vẻ mặt của Băng Băng hiện lên một tia lo lắng, nàng rất nhanh bước về phía giường ngủ sau đó khẽ lên tiếng.

Nàng gọi vài câu, Minh đều không có quá nhiều phản ứng, hô hấp của hắn vẫn nặng nề như vậy.

Băng Băng lập tức đưa tay sờ đầu Minh, tiếp theo ánh mắt của nàng liền tràn ngập lo lắng.

Đầu hắn thật nóng.

Băng Băng dù sao cũng là nữ nhân trưởng thành, nàng biết phải làm gì trong thời điểm này, cũng không cần lập tức gọi cấp cứu cho Minh dù sao... người phương Đông quả thật rất ít khi nào lập tức gọi cấp cứu.

Đầu tiên nàng điều chỉnh nhiệt độ phòng thích hợp sau đó đỡ hắn dậy, giúp hắn cởi quần áo ngoài ra mà theo một vài động tác tương đối cố sức của nàng, Minh nhè nhẹ mở mắt.

Đầu óc của Minh có chút nặng nề, hắn cũng không rõ đang tỉnh hay đang mơ chỉ là khi nhìn thấy dung mạo xinh đẹp kia, Minh bất giác liền cảm thấy vui vẻ.

Minh cười một cái.

Mà hắn không biết rằng lúc này hắn cười lên xác thực rất ngốc, ngốc đến nỗi làm Băng Băng phì cười.

Thế là nàng nhịn không được cúi đầu xuống đặt một nụ hôn lên môi hắn.

"Xem anh kìa, làm việc không để ý, hiện tại anh sốt rồi đây này, để em giúp anh thay quần áo ".

Nghe nàng nói vậy, hai hàng lông mày của Minh nhẹ nhíu, đầu óc của hắn lúc này thật sự vẫn rất mơ hồ, may mắn là có vẻ hắn vẫn nghe hiểu được lời của Băng Băng, sau đó việc Băng Băng giúp đỡ hắn cởi quần áo cũng trở nên dễ dàng hơn không ít.

Mãi đến khi quần áo trên người của hắn bị lột sạch, không còn mảnh vải che chân, lúc này Minh cơ hồ mới hoàn toàn tỉnh táo lại.

Hắn cố gắng vươn người một chút rồi ngồi dậy, trên người hắn lúc này là tấm chăn mỏng Băng Băng đắp lên mà nàng đang vì hắn chọn quần áo.

Đợi đến khi Băng Băng quay đầu lại, nàng thấy Minh đang mở mắt nhìn mình, nàng liền ôn nhu mỉm cười với hắn, sau đó chậm rãi bước lên giường.

"Đây, em giúp anh mặc quần áo ".

Nghe nàng nói vậy, Minh cơ hồ bật cười, hắn thấy quái quái.

Hắn lớn bằng này tuổi, trừ mẹ hắn ra cũng chưa có ai giúp hắn làm việc này, cho dù với mối quan hệ của hai người, hắn vẫn cảm thấy ngại ngại.

"Em để đấy đi, anh tự mặc, em giúp anh lấy cái cặp nhiệt độ ".

Băng Băng hiểu ý liền mỉm cười sau đó nói.

"Vậy anh đợi em chút, em đi một lát rồi quay lại ".

Cũng không để Minh đợi lâu lắm, Băng Băng rất nhanh quay lại đồng thời còn mang theo môt ly nước.

"Anh cặp nhiệt độ trước đi, em xem bao nhiêu độ, nếu không nặng quá thì để em pha cho anh ly nước hạ sốt ".

Đặt ly nước cùng vỉ thuốc lên bàn, Băng Băng ngồi xuống bên cạnh Minh, vì hắn lấy cặp nhiệt độ, còn không quên làm động tác vẩy vẩy.

"Boa đâu rồi? ".

Tiếp nhận cặp nhiệt độ trong tay Băng Băng, Minh thuận miệng hỏi.

Nhắc đến Boa, Băng Băng không khỏi ước ao.

"Em ấy vẫn ngủ, giấc ngủ của em ấy thật sự rất tốt, không có giống em ".

Ở điểm này có lẽ là sự khác biệt điển hình giữa ca sĩ cùng diễn viên.

Diễn viên thức đêm quay chụp cùng đọc kịch bản cơ hồ là việc quá bình thường cho nên giấc ngủ của diễn viên đại đa số có vấn đề.

Mà ca sĩ thật ra cũng rất nhiều lúc phải thức đêm nhưng mà bọn họ lại thường tập được một khả năng khác đó chính là ngủ trên xe.

Tranh thủ thời gian di chuyển giữa các địa điểm diễn để ngủ, nếu không làm được việc này thì những ca sĩ như Boa rất khó một ngày chạy vài show diễn, mà nhờ ‘công việc rèn luyện’, bản thân Boa có thể rất nhanh vào giấc ngủ, cũng ngủ cực kỳ ‘trầm’, trừ khi có ai đó cố tình đánh thức nàng ví như người đại diện hoặc tài xế sẽ chủ động đánh thức Boa khi sắp đến địa điểm diễn chẳng hạn.


Về phần Boa cũng mặc kệ Minh đang ốm, nàng chen người vào trong chăn, nhẹ tựa đầu vào lồng ngực hắn.

"Người ta nhớ anh ".

Khuôn mặt nhẹ áp vào lồng ngực Minh, Băng Băng sau đó lại nói.

"Anh xem anh kìa, đi công tác đến mức này, về nhà đầu nóng bừng bừng, không có em vậy đêm nay anh làm sao qua được? ".

Minh chỉ cười, hắn cũng không biết đáp thế nào.

Nếu không có Băng Băng nhắc, hắn còn không biết hắn bị ốm nữa là.

Hắn chỉ đơn giản đưa một tay ra, nhẹ ôm lấy vòng eo Băng Băng, ánh mắt nhẹ nhắm lại.

Trong gian phòng, bỗng chốc trở nên yên tĩnh cho đến khi Băng Băng lại mở miệng.

"Đợi anh khỏi ốm, anh với em đi siêu thị được không? ".

Minh nghe nàng nói liền mở mắt ra, nghi hoặc nhìn nàng.

Mà Băng Băng thấy ánh mắt bạn trại liền như trẻ nhỏ khoe thành tích trước mặt cha mẹ vậy, rất tự hào nói.

"Mấy hôm trước em với Boa đi siêu thị, em cũng có thể nói cho người ta hiểu được ý mình muốn rồi ".

Băng Băng nói xong liền đắc ý cười một tiếng, nhìn vẻ mặt của nàng, người không biết còn tưởng nàng chuẩn bị cầm giải Kim Kê vậy.

Mà cũng phải thôi, với Băng Băng mà nói đây tuyệt đối là tin tức tốt, tiếng Anh của nàng đang khá lên.

Băng Băng rất vui, vui vẻ không chỉ bởi tiếng Anh của nàng đang khá lên, nó đồng nghĩa với nàng lại có thể trợ giúp Minh trong công việc... như những ngày hai người còn ở Trung Quốc.

Tuy đây là một chặng đường rất dài nhưng mà nàng vẫn đang đi từng bước từng bước... nhất là sau khi nhìn thấy Minh bị ốm.

Thú thật, nàng đau lòng.

Nếu nàng biết tiếng Anh, nếu nàng có thể đi theo hắn vậy hắn cũng sẽ không mệt mỏi thành ra như vậy.