Chương 789: Thành.

Ta Muốn Ngủ Phạm Gia

Chương 789: Thành.

Chương 789: Thành.


Ban tuyên giáo nước rất sâu, nước sâu đến nỗi ai vào ai chết, trừ khi toàn bộ quốc gia đều làm ra quyết định, từ cao tầng từng vòng từng vòng thay đổi nếu không thực sự không ai đụng được vào cái ban ngành này.

Nói đơn giản một chút, ban tuyên giáo có liên quan đến lĩnh vực văn hoá, tuyên truyền thậm chí là cả giáo dục, tất cả những ban ngành này thật ra đều phải vô điều kiện phối hợp với ban tuyên giáo bởi đây đại diện cho ý chí của cả một bộ máy chính quyền.

Ban tuyên giáo chính là công cụ để người dân tin tưởng bộ máy chính quyền, cũng là nơi bộ máy chính quyền từ từ ảnh hưởng đến từng người dân.

Lấy ví dụ mà nói như Trung Quốc cùng Mỹ chẳng hạn.

Ai cũng biết Trung Quốc quản người dân chặt đến mức nào đồng thời ai cũng biết cái gọi là ‘Đại Trung Quốc’ hay ‘Tinh Thần Đại Hán’ của Trung Quốc lớn đến mức nào thậm chí phải gọi là cực đoan mà đây chính là tác dụng của ban tuyên giáo.

Phải biết đến cả ‘đường lưỡi bò’ phát tán ra ngoài cũng là từ ban tuyên giáo mà ra.

Lại như nước Mỹ, nước Mỹ có ban tuyên giáo không?, thật ra là có đồng thời nó được biết bằng một cái tên khác gọi là truyền thông.

Truyền thông Mỹ bao gồm rất nhiều mặt như báo chí, Internet, Raido, truyền hình hay cả phim ảnh.

Không phải ngẫu nhiên với rất nhiều người Mỹ thì người Nga luôn là điển hình của thế lực Mafia cùng tội ác.

Trên đời lại mấy ai chưa nghe đến ‘Giấc Mơ Mỹ’ cùng ‘Tự Do Dân Chủ Kiểu Mỹ? ‘.

Tất cả những ví dụ trên thật ra đều là cụ thể hoá lực ảnh hưởng của ban tuyên giáo.

Internet Đại Nam hiện tại rất nhỏ bé, Minh có thể mặc sức khuấy phong vân nhưng tương lai thế nào ngay cả Minh cũng không nói được.

Đại Nam có thể ngăn cản toàn bộ Internet cùng truyền thông phương Tây tiến vào hay không?, đáp án là rất khó.

Đến cả cái quốc gia ‘tự chơi một mình’ như Trung Quốc còn không hoàn toàn ngăn được nữa là Đại Nam?.

Mà chỉ cần truyền thông phương Tây hay Trung Quốc có thể vào được Đại Nam vậy ban tuyên giáo Đại Nam thực sự không đỡ nổi – ít nhất nếu bọn họ vẫn cứ tiếp tục như tình trạng hiện nay.

Khi mà thế giới đều đã lên con tàu Internet, ban tuyên giáo Đại Nam vẫn chơi báo giấy, vẫn chơi loa phường vậy khi nào có thể đọ được với người ta?.

Mà như đã nói ở trên, muốn thay đổi ban tuyên giáo là rất khó, sức một người làm không nổi.

Cách duy nhất chính là vận dụng khoảng thời gian Internet Đại Nam còn nhỏ bé, vận dụng việc tư bản nước ngoài chưa vào được Đại Nam, chưa có tầm ảnh hưởng quá mạnh thì Minh tranh thủ chiếm hết thị phần người sử dụng, biến tướng trở thành độc quyền.

Hắn muốn chuyển hoá tối đa người dùng Internet Đại Nam sử dụng mạng xã hội Myblog sau đó mượn Myblog làm bàn đạp mà đi thay đổi một số thứ.

Dù sao ban tuyên giáo, truyền thông, văn hoá hay bất cứ ban ngành liên quan nào cũng đều là nơi tập trung tinh anh của quốc gia.

Có lẽ có người nhờ vào quan hệ đi vào nhưng không thật sự có chuyện toàn bộ mọi người đều không thể làm việc, bọn họ thật ra là thiếu kim chỉ nam, cũng thiếu công cụ và trợ lực.

Internet còn là một thứ quá mới mẻ, cả Đại Nam mới chỉ có vài triệu người tiếp xúc với Internet trong khi dân số Đại Nam hiện tại là gần 100 triệu người, tỷ lệ chưa nổi 1/10 chưa kể tiếp xúc với Internet ở đây vốn chỉ dừng ở mức biết lên mạng, biết gõ vài chữ mà thôi chứ còn lâu mới thâm nhập vào cái ngành nghề này.

Trong đièu kiện như vậy, tất cả mọi người đều như người mù đi đường, từng bước từng bước thậm chí trốn tránh với Internet cũng là dễ hiểu.

Trên thực tế, Internet đâu có dễ khống chế?, cho dù Myblog là của Minh, cho dù toàn bộ Internet Đại Nam cũng là của Minh thì vấn đề vẫn nằm ở người dùng.

Hắn có thể sàng lọc thông tin, có thể quản chế thông tin thậm chí thay đổi thông tin trở thành có lợi nhưng hắn cũng không thể hoàn toàn ảnh hưởng được đến tất cả mọi người.

Bởi lý do này, rất nhiều người thế hệ trước đặc biệt những người công tác trong các ban ngành liên quan đến tư tưởng cùng văn hoá thật ra rất ngại chạm vào Internet.

Đừng nói bọn họ không quá hiểu Internet cho dù bọn họ thật sự hiểu cũng không dám chắc khống chế được thứ này cho nên với rất nhiều người bọn họ càng câu ổn chứ không cầu tân tiến.

Không cần công lao, chỉ cần vô tội là được.

Mà nhiệm vụ của Myblog chính là kim chỉ nam, là công cụ cho bọn họ.

Còn trợ lực?, trợ lực ở đây đương nhiên là quốc gia, Đại Nam vốn rất mạnh.

_ _ _ _ __ _

Ban sáng, chú Thịnh vừa nói muốn đầu tư Myblog đến hiện tại con trai chú Thịnh tức Johan vậy mà muốn theo Minh ra nhập Myblog?.

Nếu rơi vào trường hợp của Minh, là ai cũng sẽ thấy hoài nghi cho dù kẻ trước mặt của hắn rõ ràng đang say nhưng say không phải là lý do để người khác đi tin tưởng.

Người say không biết nói dối?, lời nói khi say là chân thật nhất?.

Mấy câu này mang đi lừa trẻ con thì được.

Minh kiếp trước tung hoành bàn rượu, say thật cũng có mà say giả cũng có, mượn một chữ ‘say’ mà kéo gần quan hệ với đối tác, mà ôm vai bá cổ cười ha hả bàn chuyện làm ăn thật ra nhiều lắm, hắn sao có thể tin tưởng lời người say?.

Tuy nhiên Johan xác thực đánh động Minh.

Cũng không phải Johan là người duy nhất nhìn ra dụng ý của Minh nhưng mà Johan thực sự nói ra những lời trong tâm khảm hắn.

Ví như bác Trọng chẳng hạn, bác Trọng đương nhiên cũng hết sức giúp đỡ Minh đồng thời bác Trọng cũng minh xác hy vọng một công ty tại Đại Nam sẽ nắm giữ Internet Đại Nam.

Tuy vậy suy nghĩ của bác Trọng thật ra xoay quanh việc ‘dễ khống chế’, bác Trọng hay rất nhiều quan chức khác thật ra đều nghĩ như vậy.

Cái suy nghĩ này cũng không sai nhưng nó hiển nhiên không được Minh quá mức đồng tình.

Internet chung quy chỉ là thế giới thứ hai, nó là thế giới ảo được xây dựng nên bởi thế giới thực.

Internet ảnh hưởng đến thế giới thực thì thế giới thực cũng sẽ ảnh hưởng đến Internet.

Bác Trọng sai ở chỗ quá chú trọng vào Internet mà vấn đề gốc của nó chính bản thân bác Trọng lại bỏ qua.

Vấn đề gốc hiển nhiên là thế giới thực, là ban tuyên giáo, là hệ thống tuyên truyền, giáo dục, văn hoá, kiểm duyệt cùng tư tưởng.

Johan thì khác, hắn ở nước Mỹ du học, chịu truyền thông Mỹ ảnh hưởng cũng biết truyền thông Mỹ mạnh như nào, hắn nhìn ra điểm thiếu sót của Đại Nam hiện tại.

Hắn nhìn cả hai mặt, cả hai góc độ của vấn đề mà đây cũng chính là cái nhìn của Minh, là nỗi lo của Minh.

Quản tốt Internet thì thế nào?, đợi đến năm XX nào đó, phim truyền hình đẩy ra một bộ phim với ý tưởng cho nữ cảnh sát đi làm gái mại dâm vậy thì... Minh làm được cái gì?.

Internet quản thật tốt, toàn bộ Internet tẩy chay nhưng mà nghệ sĩ bẩn vẫn có thể ung dung hoạt động trên truyền hình thậm chí cẩm cả giải thưởng thì Minh lại làm được cái gì?.

Chưa kể Internet vốn không phải của hắn, hắn cùng lằm chỉ nắm trong tay Myblog mà Myblog cũng không thể quá mức chuyên quyền độc đoán.

Mọi bình luận đều có tính hai mặt, mọi việc đều là đa chiều, quản làm sao mà quản nổi?.

Cho dù chơi như Weibo, cái gì nhạy cảm lập tức xoá, cái gì không ổn lập tức xoá thì lại thế nào?, xoá được trên Internet nhưng có thể xoá được tư tưởng của người khác sao?.

Minh không thể phán định tương lai Đại Nam sẽ ra sao bởi Đại Nam không phải là Việt Nam, hắn cũng không đủ năng lực đi làm càng nhiều, đi thay đổi càng nhiều.

Đối với một số việc, Minh càng mang thái độ chờ đợi cùng quan sát là chính.

Mãi cho đến khi nghe được những lời trong lúc say của Johan, đây mới gọi là gãi đúng chỗ ngứa của Minh.

Đối phương nói thật cũng được, giả cũng được, bản thân hắn có tính toán gì cũng được nhưng chí ít những lời này của hắn đả động tới Minh cũng thuyết phục được Minh.


Ít nhất thời điểm hiện tại Minh tìm được một người có cùng ý tưởng với hắn, lo cùng nỗi lo với hắn, hiển nhiên là điều đáng mừng.

Quan trọng nhất, bất kể Johan đang nghĩ gì nhưng chỉ cần hắn thật tâm muốn đi thay đổi hiện trạng ở Đại Nam, có Minh cùng gia tộc Nguyễn Trương ở sau, bản thân Johan chưa chắc không thể thành công.

Minh là ‘dân đen’, hắn biết làm sao kiếm tiền nhưng nếu thả hắn vào quan trường chỉ sợ không được bao lâu Minh đều sẽ bị người ta chơi chết, hắn không hề có kinh nghiệm, càng không biết làm gì trong cái môi trường kia.

Johan thì khác, Johan thực sự sinh ra trong thể chế, tương lai hắn chính là ‘quan’ trong thể chế, sẽ có người dìu dắt hắn trên con đường này, sẽ để hắn một mực đi được rất xa rất xa.

Có lẽ một tổ hợp như vậy mới có thể làm ra càng nhiều thay đổi đi?.


_ _ _ _ _ _ _


"Cho dù không biết học trưởng ngươi say giả hay say thật, lời nói có phải từ trong tận tâm can hay không nhưng xác thực học trưởng ngươi nói rất hay ".

"Không hổ từ khoa truyền thông đi ra, bất quá muốn gia nhập Myblog cũng không cần ném gia tộc của mình ở đằng sau, học trưởng ngươi không nuối tiếc gia tộc nhưng mà ta nuối tiếc ".

Minh nhìn về phía Johan, hắn lắc lắc lon Cola rỗng trong tay sau đó khẽ cười.

Mà Johan cũng nhìn Minh, cái đầu lắc lắc theo động tác của Minh, cũng khẽ cười.

Khuôn mặt mang theo vài phần đờ đẫn của người say sau đó cứ thế gục xuống bàn để lại Minh có chút không biết làm sao.

Kẻ này rốt cuộc là giả say hay thật say đây?.