Chương 913: Hắn Đến – Hắn Thay Đổi.

Ta Muốn Ngủ Phạm Gia

Chương 913: Hắn Đến – Hắn Thay Đổi.

Chương 913: Hắn Đến – Hắn Thay Đổi.


Madonna đương nhiên nghe ra hảo ý của Di Risio cùng nhà Versace.

Nhà Versace cần nàng mà nàng xác thực có hứng thú với những gì mà Di Risio vẽ ra.

Tuy rằng sau sự kiện của Jennifer Lopez bản thân nhà Versace lại trở nên ảm đạm vô danh nhưng cũng không có nghĩa là nhà Versace lại không còn cơ hội.

Dù sao cái nghề này là vậy, bọn họ dù gì cũng là thương hiệu thiết kế thời trang, cũng coi như ngành nghệ thuật.

Trong cái ngành này, ba bốn năm lặng im thật ra là bình thường sau đó rất nhiều lúc một tiếng hót làm nên kinh người.

Nếu nhà Versace là đại tập đoàn như Nike, Adidas hay các đại thương hiệu lớn như Hermes, LV... thì còn là vấn đề nghiêm trọng nhưng phải biết bọn họ đến tận bây giờ vẫn là thương hiệu gia đình.

Thương hiệu gia đình... lên lên xuống xuống mới là việc thường gặp.

Tuy vậy sự hứng thú của Madonna đối với nhà Versace thật ra cũng chỉ là hứng thú.

Muốn nàng bỏ tiền, bỏ công sức vào cái thương hiệu thời trang gia đình này vậy hiển nhiên không đủ bởi vậy nàng cũng không quá quan tâm tới thành ý mà nhà Versace đưa ra, ngược lại Madonna nhìn về phía Minh.

Nàng đang đợi hắn cho nàng ý kiến hay đúng hơn là nhường quyền chủ đạo cho Minh.

Hai người ngày hôm nay đến đây vậy cơ bản là đã có ý định ném tiền cùng hợp tác với nhà Versace nhưng ném bao nhiêu tiền, hợp tác như thế nào mới là vấn đề.

Khi Madonna nhìn Minh, cả Di Risio cùng Donatella cũng đều đưa ánh nhìn về hắn.

Thật ra mà nói từ đầu đến giờ Donatella đều đang lén nhìn Minh dù sao nữ nhân này có cái màn hình máy tính che chắn, vẫn tương đối ẩn núp.

Đây là lần đầu tiên Donatella nhìn thấy Minh thậm chí nữ nhân này cũng chỉ mới nghe thấy Minh ngày hôm qua.

Minh cũng chẳng nổi tiếng đến mức ai cũng biết đồng thời cho dù Donatella có sử dụng Discord đi chăng nữa thì cũng chẳng ai quy định sử dụng một sản phẩm là phải biết người tạo ra sản phẩm cả.

Thật lòng mà nói, Minh không cho Donatella ấn tượng nào cả, cho dù là nhìn hắn cực kỳ trẻ trung đi chăng nữa.

Trong cái ngành thời trang này chưa từng thiếu trai xinh gái đẹp hơn nữa thân là nhà thiết kế thời trang kiêm người đứng đầu thương hiệu Versace thì Donatella lại càng được tiếp xúc với nhiều người mẫu cho nên ánh mắt của nữ nhân này phi thường cao, nói thẳng ra chỉ bằng dung mạo bản thân Minh căn bản không lọt được vào mắt Donatella.

Tuy vậy nếu chỉ bằng dung mạo hiển nhiên Minh cũng sẽ không thể ngồi đây, Donatella biết bản thân đang ‘len lén nhìn ai’.

Nếu như ngày hôm qua Donatella còn chỉ nhìn chằm chằm vào Madonna thì lúc này sự chú ý của Donatella lại đặt nhiều nhất trên người Minh.

Bắt đầu từ năm 2000, nhà Versace đã có ý định phải kết hợp với một minh tinh hàng đầu thế giới sau đó họ chọn Jennifer Lopez.

Lần hợp tác này có thể nói là đại thành công nhưng tiếc một cái hai bên không đi được đến đâu.

Jennifer Lopez không bị thuyết phục với ý tưởng của nhà Versace cùng cái giá mà nhà Versace đưa ra.

Về phía nhà Versace, bọn họ cũng không thể đưa ra mức giá thích hợp cho Jennifer Lopez, đây không chỉ là vấn đề tiền bạc mà còn rất nhiều thứ xoay xung quanh nó, nói thẳng ra nhà Versace không thể cho Jennifer Lopez cái thứ quyền lực mà Jennifer Lopez đáng lẽ nên có.

Cũng không thể trách nhà Versace dù sao năm 2000 bọn họ còn rất phong quang, bọn họ còn ở vị thế kẻ trên, đã như vậy làm sao bọn họ có thể cho Jennifer Lopez quá nhiều đặc quyền thậm chí cột cả thương hiệu lên người Jennifer Lopez?.

Cho dù là Lady Gaga xuất hiện vào năm 2000 chỉ sợ hợp tác giữa hai bên cũng không thành, có rất nhiều thứ là còn cần vào thời điểm thích hợp.

Versace của năm 2004 chung quy khác biệt với Versace của năm 2000.
Có những thứ năm 2000 bản thân Versace không bỏ ra được nhưng năm 2004 bọn họ bỏ được, dù sao Versace hiện tại đã phi thường nguy hiểm rồi.

Versace hiện tại sẵn sàng cho Madonna những đặc quyền mà Jennifer Lopez của 4 năm trước không thể có được đồng thời Versace cũng quyết định gắn vận mệnh của toàn bộ thương hiệu lên người Madonna, dù sao nếu so sánh thì Madonna giai đoạn này có sức hút hơn Jennifer Lopez nhiều lắm.

Vấn đề là chính Donatella cùng nhà Versace cũng hiểu đây là một canh bạc, cũng không có chuyện gắn toàn bộ thương hiệu lên người Madonna là mặc định cho Versace sống lại, mặc định để Versace tìm lại được vị thế năm xưa.

Là một canh bạc thì ai có thể dám chắc là thắng hay là thua đây?.

Ngược lại với một minh tinh như Madonna, một tỷ phú trẻ tuổi như Minh lại đại diện cho nhiều thứ lắm dù sao tiền tài là vạn năng.

Bảo Donatella lựa chọn tin tưởng một ‘thiên hậu’ như Madonna hay lựa chọn tin tưởng những đồng USD của Minh thì Donatella tất nhiên chọn cái sau.

Tối hôm qua, Donatella cùng Di Risio thực sự đã phân tích rất nhiều cũng đưa ra rất nhiều phương án về lần hợp tác này với Minh nhưng làm Donatella không ngờ được là... Minh từ đầu đến cuối lại không phải là người chủ đạo.

Hắn không mấy khi lên tiếng hay nói thẳng ra là im lặng từ đầu đến giờ, quyền chủ động đều ném cho Madonna thậm chí Minh còn đang thể hiện ra... hắn không quá hiểu về thời trang.

Dù sao đến cả sự kiện nổi đình nổi đám của nhà Versace cùng Jennifer Lopez bản thân Minh còn cần Madonna giải thích thì hắn làm sao có thể hiểu về thời trang? thậm chí có thể nói hắn vốn không quan tâm cái mảng này.

Ở góc độ nào thì Donatella cũng đều cảm thấy không vui vẻ gì.

Nhà Versace thiếu tiền, nhà Versace thực sự cực kỳ cực kỳ hy vọng tìm được một tên ‘trọc phú’ giàu có không tiếc tiền đầu tư cho bọn họ, trừ việc ném tiền ra thì cái gì cũng không đi hỏi, cái gì cũng không đi quan tâm.

Chỉ là đây không thể nào là sự thật, cho dù có gặp được ‘trọc phú’ thật đi chăng nữa thì làm gì có ai không quan tâm đến tiền?, có đần nữa cũng phải biết đồng tiền của bản thân được dùng vào mục đích gì, có thể sinh lời hay không huống hồ người có tiền làm sao có thể ngu ngốc, làm sao có thể dễ lừa gạt?.

Nhà Versace từ thương hiệu gia đình bước lên trở thành một tập đoàn thời trang, bọn họ cần kêu gọi đầu tư bỏ vốn mà càng là như thế phía Versace thật ra càng sợ đám người có tiền nhưng lại không hiểu gì về thời trang.

Người ta ném tiền đầu tư, người ta tất nhiên có quyền ảnh hưởng tới kinh doanh cùng phương hướng phát triển của Versace.

Cho dù không phải là quyền lực tuyệt đối dù sao nhà Versace vẫn nắm đằng chuôi nhưng một thương hiệu thời trang lớn làm sao có thể trên dưới bất nhất?.

Donatella thật sự hy vọng đám người tư bản hợp tác với nhà Versace phải vừa có tiền vừa hiểu về thời trang, đây không chỉ là chuyện tiền bạc mà còn là đồng minh, là đồng bạn cùng nhau đưa Versace tiến lên phía trước.

Tư bản không chỉ đại diện cho tiền bạc mà còn là tài nguyên, còn là các vòng quan hệ.

Mà hiện tại khi nhận ra Minh vốn không hiểu hoặc không có hứng thú gì về thời trang, Donatella cảm thấy vui vẻ được mới là lạ, trong lòng người phụ nữ này không khỏi tràn ngập lo âu.

Nếu tất cả chỉ dừng lại ở tiền, Versace cũng sẽ không đi xuống như thế này dù sao đến những năm 2000 bản thân Versace vẫn được tính là không thiếu tiền nhưng tiền bạc đâu phải là tất cả?.

_ _ _ _ __

Donatella lo lắng còn Di Risio lúc này lại tỏ ra khá hào hứng.

Khác với Donatella không hiểu nhiều về giới kinh doanh cùng tư bản, Di Risio lại là người trong nghề, cho dù hắn chưa từng gặp Minh hay tiếp xúc với Minh nhưng từ những gì người đàn ông này tìm hiểu được về Minh, Di Risio đánh giá Minh cực cao.

Trong giới tư bản, bất kể ngươi dùng thủ đoạn gì, phương thức gì để thành công nhưng chỉ cần ngươi thành công vậy ngươi tất nhiên có chỗ hơn người.

Donatella lo lắng mà cái lo lắng này Di Risio căn bản không nghĩ tới, tư bản cũng không phải đám người thích đi bố thí hoặc đi làm từ thiện, không cảm thấy nắm chắc thì tư bản lại làm sao ném tiền?.

Thế là dù vô ý hay cố tình thì tất cả mọi ánh mắt trong phòng họp này đều đổ dồn về phía Minh, bao quát cả Gia Linh.

Cô bé này ban đầu còn ngơ ngác một chút nhưng nàng rất nhanh cũng quay sang quan sát Minh dù sao không khí trong phòng hợp biến đổi quá nhanh đồng thời biến đổi quá rõ ràng.

Bị tưng đấy cặp mắt nhìn mình, Minh cảm thấy có chút ‘hốt hoảng’ bởi đây vốn cũng là việc trái chuyên môn của hắn.

Hắn tự nhận là fan của Versace nhưng chỉ là ‘fan nửa mùa’, ‘fan phong trào’ mà thôi, đến cả bức ảnh huyền thoại của nhà Versace bản thân Minh còn không biết thì sao có thể làm ‘fan chân chính’ đây?.

Cũng may, trên đời này không phải cái gì không biết đều không thể nói, dù sao với địa vị của Minh hiện tại mỗi câu hắn nói ra đều sẽ tự có người đi giải nghĩa, tự có người đi diễn giải mà không cần Minh phải cố gắng cho bọn họ hiểu cái gì.

Hắn hiện tại coi là nhân sĩ thành công, là tỷ phú USD trẻ tuổi hàng đầu thế giới, nếu hắn chịu lên sóng truyền hình, chịu chạy truyền thông như Mark vậy hắn đến Harvard diễn giảng cũng được, mỗi lời nói của hắn tất nhiên sẽ có trọng lượng khác với người bình thường, cho dù chỉ là mấy câu nói mang tính ‘trời ơi đất hỡi’, mang tính ‘súp gà cho tâm hồn’ thì y nguyên vẫn sẽ có người đón nhận.

Minh nhẹ gật đầu với Madonna như đón nhận ‘vai trò’ của nàng, sau đó hắn nhìn Di Risio rồi thản nhiên hỏi.

"Ngài Di Risio, ngài thật sự có niềm tin với thị trường Nhật Bản như vậy? ".

Nghe Minh hỏi, Di Risio có chút ngỡ ngàng bởi ông ta không ngờ đến cái ngữ điệu của Minh lại như thế.

Cái ngữ điệu này giống như Minh không quá coi trọng thị trường Nhật Bản?.

"Thị trường Nhật Bản là thị trường lớn nhất châu Á, ở điểm này ngài Luha cũng không hoài nghi chứ? "

"Cho dù quang cảnh thị trường Nhật Bản không tốt nhưng tiến cảnh của nó vẫn phi thường rõ ràng, đến cả nước Mỹ còn trải qua đại suy thoái nữa là Nhật Bản?, cho nên ta tin tưởng thị trường Nhật Bản rất nhanh sẽ khởi sắc ".

Di Risio nói bằng thần thái cực kỳ tự tin mà Minh nghe xong không khỏi có chút buồn cười.

So sánh Nhật Bản với Mỹ?, đây là so sánh con khỉ gì?.

Một bên là nước thua trận, một bên là bên thắng duy nhất, sao có thể giống nhau?.

Cho dù bỏ qua thế chiến thứ hai, bỏ qua luôn cả kinh tế giữa hai quốc gia chỉ xét tiềm lực vậy Nhật Bản cũng chẳng có bất cứ cửa gì để so sánh với Mỹ.

Trên thế giới này... cũng không có quốc gia nào so nổi với nước Mỹ.

Nước Mỹ có ‘vốn’ để làm lại từ đầu nhưng Nhật Bản thì khác, bọn họ sập một lần vậy vĩnh viễn không gượng dậy được, đâu phải ngẫu nhiên đến tận thời của Minh thì kinh tế Nhật Bản vẫn không khởi sắc được?.

"Ngài Di Risio, ngài biết lương trung bình của một công nhân tại Nhật Bản là bao nhiêu chứ?, là 5.5 USD / giờ".

Đối với sự tự tin của Di Risio, Minh chỉ thản nhiên nói mà Di Risio nghe Minh nhắc đến việc này, khuôn mặt của hắn rốt cuộc cười không nổi.

5.5 USD / giờ, đây là mức lương trung bình của người lao động ở Nhật Bản hơn nữa có thể hiểu đây là ‘trung bình thấp’.

Mức lương này chỉ là lương làm thêm, dành cho cái đám học sinh sinh viên chưa kiếm được việc làm, đại khái phục vụ tại các quán ăn, nhà hàng cùng cửa hàng tiện lợi thì sẽ có mức lương này.

Tất nhiên, đây còn là mức lương chưa chính thức thì mới là 5.5 USD, nếu có hợp đồng chính thức, khả năng có thể lên đến 6.5 hoặc 7 USD / giờ.

Nhà Versace xây dựng nguyên cả một nhà máy ở Nhật Bản, chỉ tính riêng lượng công nhân may mặc của bọn họ đã có vài trăm người mà mức lương của những công nhân này tuyệt đối không thấp.

Dù sao ở Nhật Bản sẽ không ai coi bọn họ là công nhân mà quy thành ‘thợ thủ công tay nghề cao’, như vậy mức lương bình quân chỉ sợ lại tăng, nhiều khả năng đạt tới 10 USD / giờ.

Cứ coi như tính riêng nhà máy có khoảng 500 công nhân, vậy mỗi giờ đốt của Versace bao nhiêu tiền?, là 5000 USD / giờ, mỗi ngày chi phí nhân công có thể đạt tới 50000 USD như vậy mỗi tháng chi phí lại là bao nhiêu?, mỗi năm lại là bao nhiêu?.

Chỉ riêng lương cho nhân công tại một nhà máy may mặc một năm đều có thể trướng đến 20 triệu USD chứ đừng nói Versace có cả ngàn công nhân tại Nhật Bản ở đủ mọi loại bộ phận.

Mỗi năm chỉ tính tiền lương nhân công đều có thể đạt tới mấy chục triệu USD, đừng nói Versace cho dù là MS chỉ sợ cũng ăn không tiêu.

Thế giới này là thế giới có ‘luật độc quyền’, luật độc quyền tồn tại không chỉ đẩy mạnh việc thanh toán online qua ngân hàng mà nó còn bắt buộc các doanh nghiệp phải tăng tiền lương cho nhân công như một lý lẽ tất yếu.

Không có tiền lương cao, người lao động lấy cái gì mua hàng ‘chính hãng’?.

Ở Đại Nam, công việc tương đương mà mức lương của cha mẹ hắn cao hơn hẳn kiếp trước của hắn thì ở Nhật cũng như vậy, lương bình quân hiển nhiên là tăng.

"Ta cũng không cảm thấy có mấy ngàn nhân công ở Nhật Bản có tác dụng gì ".

"Chỉ bằng mấy ngàn nhân công này, ta nguyện ý từ bỏ hợp tác với Versace, đây là một cái hố khổng lồ, ngài Di Risio ở đây chẳng nhẽ không biết tính toán, lại hoặc là ngài có thể in ra tiền? ".

"Tại Nhật Bản, không chỉ tiền lương công nhân phi thường cao, đã thế cái mảnh đất này thường xuyên chịu thảm hoạ thiên tai, mỗi năm ở Nhật chịu cả ngàn trận động đất, chiếm 20% số trận động đất trên trái đất, ta cũng không hiểu nhà Versace cùng ngài Di Risio đây vì cái gì xây nhà máy ở Nhật Bản? ".

"Hay là các vị cảm thấy bản thân may mắn, cảm thấy động đất sẽ không tác động tới các nhà máy?, mấy năm không chịu ảnh hưởng đồng nghĩa mãi mãi không chịu ảnh hưởng? ".

Minh đối với Nhật Bản cũng không có ý kiến gì, ít nhất hắn không mang theo thái độ thù địch chẳng qua hắn chỉ đang cảm thấy nhà Versace đang lựa chọn một phương án đầu tư quá mạo hiểm cũng quá... đần độn.

Chi phí cao, đầu nhập cao, lợi nhuận lại khó mà chưởng khống đã thế nhiều khả năng còn thường xuyên chịu tác động của thiên tai.

Đến cả người Nhật còn phải điên cuồng đem tiền trong nước đi đầu tư các quốc gia khác theo các dự án ODA, vậy mà ngươi còn đâm đầu vào?.

Đây là xin chết hay sao?.