Chương 916: Có Chút Chờ Mong.

Ta Muốn Ngủ Phạm Gia

Chương 916: Có Chút Chờ Mong.

Chương 916: Có Chút Chờ Mong.


Nhà Versace không có ý định bàn xong hợp tác với Minh ngày hôm nay mà Minh cũng chưa từng nghĩ chỉ cần gặp mặt một lần mọi thứ đều xong.

Đơn giản mà nói cũng không có vụ làm ăn nào vừa gặp mặt đã coi như hoàn thành, chỉ riêng công đoạn làm thủ tục cùng nhận chứng thực của pháp lý đã tốn không ít thời gian.

Mọi việc ngày hôm nay cũng chỉ dừng lại ở việc hai bên trao đổi cùng hiểu sâu hơn về ý tưởng của hai bên mà thôi nhưng Minh lại cực kỳ có tự tin hắn nói phục được Donatella.

Trên thế giới này thật sự rất khó kiếm được một người thứ hai có thể ủng hộ Donatella như Minh dù sao Minh đến từ tương lai, hắn biết nhà Versace dưới sự dẫn đầu của Donatella là có thể đi qua được một cửa này cho nên hôm nay Minh đến gặp mặt nhà Versace là mang theo tính mục đích rất lớn, hắn vốn tập trung ‘nói những lời dễ nghe’ mà Donatella muốn nghe từ lâu.

Donatella nhìn Minh, chỉ hận không sớm gặp được hắn, hắn một người tin tưởng bản thân cùng thừa nhận bản thân dù sao từ khi ngồi vào vị trí này của nhà Versace, Donatella chưa từng được tin tưởng cũng chưa được nghe mấy lời tốt đẹp.

May mắn Versace còn theo dạng hộ gia đình, nếu Versace là một tập đoàn thì mấy năm qua Donatella đã sớm bị ép từ chức.

Tất nhiên cho dù Donatella thích Minh như thế nào thì Donatella cũng không thể ngay lập tức gật đầu hợp tác với hắn được, đây không phải chuyện đùa hơn nữa còn có Di Risio ở đây.

Truyền thông dùng đủ từ ngữ để chỉ ra việc bất tài cùng ngu ngốc của Donatella nhưng không có nghĩa nữ nhân này thật sự ngu ngốc, Donatella thậm chí còn là người có cả sự tài năng cùng chuyên nghiệp, ít nhất là hiện tại.

Tạm không nói những nguyên nhân khác mà chỉ cần nói tới Di Risio.

Donatella không thể vì vài lời dễ nghe của người ngoài mà không quan tâm suy nghĩ cùng mặt mũi của người ‘trong nhà’.

Minh triệt triệt để để là người ngoài còn Di Risio tất nhiên là người nhà, là người đến giúp đỡ nhà Versace trong lúc khó khăn nhất, ý kiến của Di Risio vốn cũng cực kỳ quan trọng với Donatella cùng nhà Versace.

Donatella còn cần thời gian bàn bạc cùng nói chuyện với chính Di Risio về sự hợp tác này giữa hai bên.

Lần gặp mặt này có thể coi như kết thúc một cách tương đối tốt đẹp mà thời gian hẹn gặp nhau tiếp theo được định vào 3 ngày sau tức ngày chủ nhật – 27/4.

Đối với khoảng thời gian giữa hai lần gặp mặt thú thật Minh cảm thấy hơi xa nhưng hắn cũng không có cách nào, ở điểm này gấp cũng không được dù sao hắn cảm thấy lần gặp mặt đầu tiên này hắn đã làm hết sức, có muốn làm tốt hơn chỉ sợ cũng không làm được, tiếp theo hắn chỉ có thể chờ đợi cùng chuẩn bị tiền.

Minh tin tưởng lần hợp tác này sẽ hoàn thành vào lần gặp mặt tiếp theo đồng thời lần gặp mặt này phía Donatella cùng nhà Versace đương nhiên cũng lộ ra cho Minh một chút thông tin.

Nhà Versace lần này muốn bán ra ngoài 30% quyền khống chế của thương hiệu hay nói đơn giản hơn là 30% cổ quyền đồng thời phía Versace yêu cầu số tiền lên đến 300 triệu USD.

30% cổ quyền cùng 300 triệu USD là một cái giá tương đối khó chấp nhận với Minh dù sao nhìn như thế nào thì Versace cũng không đáng 1 tỷ USD.

Tất nhiên đây là làm ăn, làm ăn là cần đàm phán, cũng không thể nào mọi việc đều nghe theo phía Versace sắp đặt mà Minh cũng rõ ràng lần gặp tiếp theo giữa hai bên chính là xoay quanh con số 30% cùng 300 triệu USD này.

Từ những gì Minh hiểu rõ về nhà Versace, hắn không thể nào nắm quá 50% cổ phần của thương hiệu này dù sao Versace trước đó là thương hiệu gia đình, tuy Versace đang gặp khó khăn nhưng cũng không đến mức mang toàn bộ thương hiệu tặng cho người ngoài, từ chủ nhân biến thành người làm công, đây là không thể nào.

Đây thậm chí cũng chỉ có thể coi như lần gọi vốn đầu tiên của nhà Versace hay nói đúng hơn là ‘A vòng’.

Bọn họ chịu thả 30% cổ quyền ra đã là nằm ngoài dự đoán của Minh hơn nữa theo Di Risio nói, con số 30% này là hướng về rất nhiều nhà đầu tư chứ không phải chỉ dành cho một nhà nào, hiển nhiên ý tưởng ban đầu của Di Risio cùng Donatella là để càng nhiều nhà tư bản đến chia khoàn 30% cổ quyền này.

Bọn họ vừa có tiền đồng thời vừa không sợ người ngoài can thiệp quá sâu vào nội bộ Versace, đối với nhà Versace mà nói đây mới là con đường đúng đắn nhất.

Di Risio tuyệt đối không ngờ rằng Donatella lại chấp nhận để cho một mình Minh ăn xuống 30% cổ quyền này mà đây đương nhiên là vì những lời nói của Minh nói đến tâm khảm của Donatella.

So với việc hợp tác với rất nhiều nhà tư bản mà bản thân không quen thuộc thì Donatella hiển nhiên càng muốn hợp tác với Minh, càng muốn lên một con thuyền với Minh.

Đương nhiên 30% cổ quyền của Versace trên lý thuyết không thể toàn bộ rơi vào tay Minh, đây là Minh cùng Madonna cộng đồng cầm xuống chỉ là tỷ lệ sẽ sai lệch mà thôi.

Ở điểm này Minh cũng đã bàn tốt với Madonna, Madonna cầm lấy 5% cổ quyền của Versace, 25% còn lại tất nhiên thuộc về Minh.

Cổ quyền là thứ không cần bàn lại, con số 30% này gần như là ‘bất di bất dịch’ cho nên sau này đàm phán cũng chỉ có thể đàm phán về giá tiền mà đây tất nhiên cũng là một công việc tương đối đau đầu đối với Minh.

Donatella sau ngày hôm nay chỉ cảm thấy ‘hận không thể gặp Minh sớm hơn’ nhưng bất kể Donatella nghĩ thế nào thì làm ăn cũng là làm ăn, nhà Versace là sản nghiệp của gia tộc, đã như vậy Donatella tất nhiên phải tranh thủ lợi ích lớn nhất cho gia tộc.

Còn Minh, như đã nói hắn không thể nào coi Versace thật sự trị giá 1 tỷ USD được cho nên con số 300 triệu USD cho 30% cổ quyền của Versace là phi lý, trong lòng hắn con số phù hợp có lẽ chỉ còn một nửa.

Hắn định giá Versace 500 triệu USD, như vậy 30% cổ quyền của thương hiệu này chỉ có giá khoảng 150 triệu USD, giá cơ hồ giảm một nửa.

Mà cái ‘một nửa’ này tất nhiên sẽ là một đạo khảm mà hai bên nhất định phải vượt qua trong lần gặp tiếp theo trước khi nghĩ đến việc lên cùng một chiếc thuyền.

_ _ _ __ _

"Những lời cậu nói lúc nãy có bao nhiêu phần trăm là chân thật? ".

Khoảng 6h chiều cùng ngày, sau khi rời khỏi điểm hẹn, Madonna đầy hứng thú hướng về Minh lên tiếng.

Đâu chỉ Donatella, Madonna cũng bị ấn tượng bởi những gì Minh nói bởi Madonna chính là người lật đổ nghệ thuật truyền thống, là người mở ra nghệ thuật đại chúng.

Dĩ nhiên Madonna không phải Donatella, Donatella thuộc dạng phe yếu, cần người ủng hộ, cần người động viên, cần người dìu dắt mà Madonna thì mạnh hơn nhiều lắm, nữ nhân này dùng sức của mình mở ra một thời đại mới.

Trước Madonna không có Madonna, sau Madonna vậy có rất nhiều Madonna.

Nữ nhân đáng tuổi mẹ Minh này chính là người ‘chung kết’ cho một thế hệ Diva ‘phòng trà’, một thế hệ Diva ‘hát như nuốt đĩa’.

Madonna triệt để bày ra cái gì gọi là biểu diễn, cái gì gọi là đốt cháy sân khấu, để vô số fan âm nhạc trên thế giới hiểu ra rằng ‘nữ ca sĩ thì ra còn có thể làm được như vậy’.

Tất nhiên để mà nói thay đổi thời đại thì mình Madonna làm không được dù sao nghệ thuật biểu diễn thì phải kể đến MJ, MJ mới là người đưa cái gọi là nghệ thuật biểu diễn lên đến đỉnh cao.

Ngay cả như vậy, cũng không ai có thể đi hoài nghi hay chất vấn những đóng góp của Madonna với âm nhạc, với một thế hệ nữ ca sĩ hoàn toàn mới, Madonna không giống Donatella, Madonna không cần được bảo vệ.

Nữ nhân này không đụng người khác thì thôi, ai dám đụng nàng?.

Madonna không cần đồng tình bởi địa vị, danh vọng cùng tiền tài của nàng là quá đủ để chứng minh tất cả mọi thứ.

Từ ban sơ cực kỳ khó khăn, trở thành trung tâm chỉ trích của truyền thông để rồi trở thành nữ hoàng truyền thông của nước Mỹ, Madonna đã đi một chặng đường rất dài đồng thời... tai của nàng đã nghe quá nhiều lời khen, quá nhiều lời ca tụng, nghe đến ‘trong tai có kén’.

Vấn đề ở đây là địa vị của Minh, Minh là ông chủ của LOEN, của một trong những công ty thu âm hàng đầu Bắc Mỹ thậm chí là cả thế giới hiện tại.

Hắn công khai ca tụng nghệ thuật đại chúng, về một mặt nào đó đúng là làm Madonna bất ngờ bởi nàng xác thực chưa từng nghe những lời tương tự từ những nhân vật có địa vị tương tự với Minh.

"Nửa thật nửa giả đi, dù sao em không quá quan trọng nghệ thuật đại chúng hay tiểu chúng ".

"A?, vậy cậu coi trọng cái gì?, những lời cậu nói là dỗ ngon dỗ ngọt Donatella sao? ".

Nghe được câu trả lời của Minh, Madonna hơi nhướng mày sau đó không nhịn được cười nói.

"Với em mà nói, nghệ thuật tiểu chúng cũng được, đại chúng cũng được, nghệ thuật nào có thể mang lại lợi ích cho em mới là nghệ thuật tốt ".

"Tất nhiên những lời em nói lúc nãy cũng không hoàn toàn là dỗ ngọt Donatella, dù sao thời trang vốn là hướng về đại chúng, vốn là chạy theo xu hướng, chạy theo ‘mốt’, đã như vậy còn giữ bức cách, còn cố gắng thể hiện ra sự tiểu chúng thì đúng là chẳng ra sao "

Minh không hề giữ lại chút nào mà đưa ra quan điểm của mình.

Nếu đây là hội hoạ hay thư pháp gì gì đó thì Minh còn không dám phát biểu dù sao cái này đúng là phải nhìn người, không phải ai cũng yêu thích được mấy thứ này.

Thời trang thì khác, thời trang vốn hướng về tất cả mọi người, vốn là cái nghề chạy theo xu hướng, ngươi thiết kế trang phục ít nhất cũng phải hợp với xu hướng đi?, để người ta đón nhận đi?.

Ngươi thiết kế trang phục sau đó mình ngươi khen hay hoặc chỉ có một số ít người đóng cửa bảo nhau rồi tự nâng lên thành nghệ thuật, cái loại nghệ thuật này trong mắt Minh nó ‘vô dụng’ cực kỳ.

"Âm nhạc cũng như vậy sao? ".

Madonna gật đầu với câu trả lời của Minh sau đó lại nói.

Dù sao âm nhạc cũng hướng về đại chúng không phải sao?.

Mà Minh nửa giây cũng không nghĩ, hắn trực tiếp gật đầu.

"Âm nhạc cũng là như vậy, âm nhạc nên hướng về đại chúng ".

Âm nhạc chia làm rất nhiều dạng khác nhau nhưng bất kể dạng nào cũng cần người yêu thích nó, cũng cần hướng về đại chúng thể hiện giá trị bản thân.

"Vậy chị có thể hiểu là LOEN trong tay cậu sau này cũng sẽ phát triển theo con đường này đúng không? ".

Lần này Minh không vội đáp mà đưa mắt nhìn kỹ Madonna vài giây sau đó mới gật đầu.

"Hiện tại là năm 2004, đã là thế kỷ 21 "

"So với thời đại trước tất nhiên phải làm ra chút thay đổi nhưng con đường tổng thể của LOEN cũng sẽ hướng về đại chúng "

"Với em mà nói, nghệ sĩ của LOEN sẽ không đơn thuần là nghệ sĩ, là ca sĩ, bọn họ là những minh tinh "

"Nghệ sĩ của LOEN tất nhiên cũng phải có sản phẩm của mình nhưng càng nhiều là kiếm tiền bằng danh tiếng, bằng hình ảnh cá nhân ".

Madonna nhìn Minh, Minh không nói quá rõ ràng nhưng Madonna là có thể tưởng tượng ra, ví như Madonna hiện tại cũng không sống bằng sản phẩm mà càng nhiều là bằng danh tiếng, bằng hình ảnh cá nhân.

Đối với lời Minh nói, Madonna đương nhiên hiểu chỉ là nàng cảm thấy việc này có chút khó khăn.

Nghệ sĩ là cần sản phẩm để hấp dẫn fan hâm mộ sau đó cần liên tục liên tục đưa ra sản phẩm mới để tồn tại trong lòng fan, đến khi địa vị được củng cố rồi mới có thể tính đến chuyện khác.

Ít nhất... thời đại của nàng là như vậy.

Chỉ là Madonna cũng lại không hỏi gì nữa dù sao Minh cũng đã nói đây là thế kỷ 21 không phải sao?, không thể mang những suy nghĩ của thế kỷ 20 áp lên thế kỷ 21 dù sao Madonna chính là người tự tay phá huỷ đi những giá trị truyền thống mà mở ra giá trị mới.

Trái lại, đối với LOEN, đối với con đường tương lai của cái công ty âm nhạc này dưới sự dẫn đầu của Minh xác thực khiến Madonna có chút chờ mong.