Chương 861: An Tĩnh
Ngọc Huyền họ Nguyễn, đây là một họ cực kỳ nổi tiếng ở Đại Nam thậm chí là trên toàn thế giới dù sao số lượng quá nhiều.
Đương nhiên cũng không phải chỉ có Đại Nam mới có họ này, ở Trung Quốc cũng có bất quá Huyền thật sự không có liên quan gì tới bên đó, nàng là người Việt không thể thuần Việt hơn.
Nàng thậm chí cũng không giống Hương, Hương là học sinh chuyển trường còn Huyền là học sinh Chuyên Quốc Tử Giám hàng thật giá thật, dùng thực lực thi vào, tổng điểm 55.5 / 60 điểm, nàng còn cao hơn điểm đầu vào của Chuyên Quốc Tử Giám năm đó 3.5 điểm.
Chỉ tiếc Huyền vẫn trượt chuyên Văn, số điểm của nàng thật ra là đủ nhưng mà ai bảo Quốc Tử Giám là chuyên trọng điểm của thành phố đây, lại thêm cái mác ‘trăm năm tuổi’ thì học sinh Hà Thành cơ hồ chen vỡ đầu đều sẽ muốn tiến vào ngôi trường này.
Chất lượng đào tạo thì không nói nhưng chỉ riêng số lượng học sinh mà nói thì Chuyên Quốc Tử Giám hoàn toàn có thể nói là số một toàn Hà Thành.
Muốn vào chuyên Văn không chỉ cần điểm đầu vào đủ cao mà còn cần trải qua một kỳ thi chất lượng tuyển trạch, hiển nhiên Huyền còn thiếu một chút, sau đó đến đầu học kỳ 2 này trải qua một phen ngẫm nghĩ, nàng vẫn quyết định nộp đơn xin vào chuyên tiếng Trung.
Dù sao nói gì thì nói, lớp ‘chuyên’ vẫn sẽ khác lớp thường.
Ở đây phải làm rõ một chút, ở Việt Nam tại những trường công lập dạng như Chuyên Quốc Tử Giám thì lớp chuyên cùng lớp thường thật ra không tách biệt quá nhiều, những gì lớp chuyên có thì lớp thường đại khái cũng có thể có.
Cơ sở hạ tầng thậm chí là như nhau mà chất lượng giáo viên chỉ sợ cũng không khác gì dù sao trường cấp 3 còn chưa nhiều giáo viên đến mức để giáo viên trọng điểm chỉ dạy lớp chuyên, mỗi giáo viên trọng điểm sẽ còn phải ôm thêm mấy lớp bình thường cho nên không thể nói chất lượng giáo viên quá chênh lệch được.
Khác biệt cũng chỉ có thể là chất lượng học sinh, dù sao điểm đầu vào cao hơn cũng đồng nghĩa chất lượng trung bình học sinh cao hơn, không khí học tập sẽ có thiên hướng tốt hơn, giáo viên sẽ có khả năng giảng dạy càng nhiều kiến thức thậm chí đưa vào cả kiến thức nâng cao, mà mấy cái này đều phải xoay quanh chất lượng học sinh làm gốc. chất lượng học sinh không đủ thì ai đi dạy nâng cao?.
Mà ở thế giới này hay đúng hơn là ở Đại Nam, lớp ‘chuyên’ là thật sự khác biệt với lớp thường.
Đại Nam muốn tiền có tiền, muốn người có người, tại các trường trọng điểm mà nói thì hoàn toàn là ‘giáo viên trọng điểm’ tập trung giảng dạy ‘lớp trọng điểm’, người ta căn bản không phải lo nghĩ đến các lớp thường.
Về cơ sở hạ tầng thì càng không cần nói, như ở Việt Nam chỉ riêng việc Minh muốn xây dựng riêng một phòng tin học cao cấp cho lớp Toán – Tin chỉ sợ cũng bị phụ huynh lớp thường mắng cho ‘to đầu’.
Dù sao ở trường công lập, lớp thường cùng lớp chuyên là đóng cùng một mức học phí, vậy vì sao con em lớp chuyên được dùng cơ sở hạ tầng tốt mà con em bọn họ không được?, cũng đừng lấy lý do ‘học giỏi hơn’ ra, lấy lý do này chỉ sợ rất nhanh bị úp cái mũ ‘coi thường người khác’.
Ở Đại Nam thì khác, học phí của lớp chuyên cao gấp 3 lần lớp thường, đây mới là trong điểm chính.
So ra mà nói, học phí tại lớp chuyên chỉ sợ đã không thua gì học phí tại các trường quốc tế ở Đại Nam, mà riêng việc này cũng khiến nhà trường càng đầu nhập, càng có tiền cũng càng khiến mấy trường ‘dân lập’ khó sống.
Tất nhiên học phí cao không phải là áp lực cho học sinh, phải biết ở Đại Nam cùng rất nhiều quốc gia khác có luật ‘đơn thê’, trước khi vào đại học thì một gia đình theo truyền thống một vợ một chồng về cơ bản không cần lo học phí cho con cái, chỉ có gia đình ‘đa thê’ mới cần đóng học phí.
Gia đình có điều kiện để mà ‘đa thê’ hiển nhiên sẽ chịu được mức học phí này, chỉ cần chất lượng đi kèm với giá tiền là được.
Mà gia đình theo chế độ ‘đơn thê’ mới càng khuyến khích con cái cố gắng vào lớp chuyên, ai bảo nhà nước trả tiền học phí đây?.
Nguyễn Ngọc Huyền chính là vì lý do này được gia đình khích lệ học tiếng Trung.
Nàng thật ra là muốn cố thi vào chuyên Anh dù sao nhà trường học kỳ này cũng mở thêm 2 lớp chuyên Anh nhưng mà trình độ tiếng Anh của Huyền rất bình thường, nàng có cố cũng không thi vào nổi, ít nhất là không qua được cái ‘tỉ lệ chọi’ của Chuyên Quốc Tử Giám.
Toán – Tin thì càng đừng nói, giống như Hương thì Huyền không phải tài liệu tốt để học toán chứ đừng nói là tin.
Huyền thậm chí trước khi xin vào chuyên tiếng Trung còn lên mạng xem xét một chút mà thời điểm này mới lộ ra thiên phú của Huyền.
Nàng viết rất đẹp, Huyền hồi cấp 2 thậm chí từng đạt giải nhất cuộc thi viết chữ đẹp thành phố, cho dù đến hiện tại chữ của nàng vẫn một mực đẹp như vậy.
Thời điểm viết chữ tiếng Việt mà nói, một số thứ còn không lộ ra nhưng khi chuyển sang tiếng Trung, từ hệ chữ Latin đổi sang chữ ‘tượng hình’ của Trung Quốc thì điểm mạnh của Huyền càng thêm mạnh.
Phải biết chỉ riêng khoản viết chữ ở tiếng Trung thôi cũng đủ làm đại đa số người thở ngắn thở dài, đến dân Trung Quốc còn nản huống gì nước ngoài?.
Viết chữ Latin về cơ bản không cần thiên phú, thuộc dạng có tay là được nhưng mà chữ tiếng Trung thì khác, nó xác thực coi trọng thiên phú hoặc đúng hơn là càng đề cao thiên phú.
Cũng chẳng phải ngẫu nhiên viết hệ chữ Latin chỉ dừng ở mức ‘vở sạch chữ đẹp’ trong khi chữ tượng hình còn có riêng cả một hệ gọi là ‘thư pháp’.
Người khác cảm thấy viết tiếng Trung khó, điển hình là Hương chẳng hạn còn Huyền lại thấy viết đặc biệt dễ, đặc biệt thuận tay, chỉ cần nàng biết cách người ta ‘xổ nét’ như thế nào thì đại khái có thể học được đồng thời viết ra chữ còn không hề tệ.
Khả năng viết chữ đẹp của Huyền trâu bò đến mức nàng sau khi chuyển vào chuyên tiếng Trung mấy tháng, nàng hiện tại cũng là thư ký của lớp, chuyên cầm sổ đầu bài, cho dù đám con em ‘gốc Trung’ kia cũng so không nổi với Huyền.
Có thể nói, Huyền tại chuyên tiếng Trung vẫn tính là ‘phong sinh thuỷ khởi’ thậm chí nàng có chút giống Thanh, từ học sinh khá trong lớp cũ trực tiếp biến thành học sinh giỏi hàng đầu của lớp.
Nàng đối với mấy tháng đầu tiên tại lớp mới này xác thực rất thích ý, càng thích ý hơn nữa là nàng quen được một cô bạn tốt, nàng gặp Hương.
Ấn tượng ban đầu của Huyền với Hương thật sự không tốt lắm, cũng không phải hai người có xích mích gì mà chỉ là ‘cái nhìn đầu tiên’ mà thôi.
Vừa nhìn thấy Hương, cảm xúc đầu tiên của Huyền chính là ‘cao ngạo’ sau đó liền là ‘sang chảnh’, gần như hội tụ đủ mọi yếu tố của đám con nhà giàu.
Cũng không phải Hương cố tình làm ra cái vẻ này mà dung mạo cùng khí chất của Hương xác thực đã như vậy.
Hương cười lên rất đẹp, cũng không phải mỉm cười như đám nữ thần trong truyền kia, nàng cười rất thoải mái cũng rất tươi sáng, cứ như ánh mặt trời đang lan toả vậy.
Vấn đề là khi Hương không cười, dung mạo xinh đẹp, mái tóc dài, khuôn mặt Vline cùng với làn da đặc biệt trắng của nàng lại thực sự làm người ta liên tưởng đến ‘băng sơn nữ thần’.
Hương thậm chí cũng không cần phải tỏ ra nghiêm túc, trạng thái khuôn mặt bình thường của nàng đều đã như vậy, lại thêm Hương xác thực không thích ồn ào, không thích nơi xô bồ hay tranh cãi với người khác khiến khí chất của nàng càng lộ rõ.
Đây chính là sự ‘cao ngạo’ của Hương.
Về phần ‘sang chảnh’ càng không cần nói, ai bảo mẹ nàng là nhà thiết kế thời trang đây?, cho dù là thiên hướng nội thất đi chăng nữa thì bà Quỳnh vẫn là nhà thiết kế chuyên nghiệp.
Quần áo của Hương cũng là đồng phục như bao người nhưng thêm vào chút phụ kiện như vòng tay, đồng hồ, thắt lưng hay giày liền trở nên khác biệt đồng thời ai bảo hình thể của Hương cũng rất đẹp đây?, thêm vào làn da trắng mềm mại, nàng đứng nguyên một chỗ cũng đã trở nên nổi bật hơn người.
Cho nên ấn tượng ban đầu về Huyền về Hương đại khái cũng không sai.
Chỉ là sau cái ấn tượng ban đầu kia, chỉ cần tiếp xúc với Hương liền biết Hương rất tốt, hai chị em chơi với nhau đặc biệt hợp.
Điều duy nhất làm Huyền cảm thấy tiếc cho Hương chính là cô bạn này của nàng... không có nhân khí.
Ở các lớp khác, mỹ nữ như Hương tuyệt đối đã sớm nổi tiếng, trở thành mục tiêu theo đuổi của các nam sinh trong lớp thậm chí nổi tiếng toàn trường.
Chuyên Quốc Tử Giám cho dù là trường chuyên, cho dù không khí học tập rất nặng thì y nguyên vẫn có ‘Hot Girl’, cho dù cái từ này không quá nổi tiếng ở thời điểm hiện tại nhưng đại ý cũng không khác quá nhiều.
Phải biết vì trường Chuyên Quốc Tử Giám quá nổi tiếng cho nên ngay trong chính khuôn viên trường Chuyên Quốc Tử Giám thật ra tổ chức rất nhiều sự kiên Prom Party.
Không chỉ có học sinh của trường tham dự mà rất nhiều học sinh trường khác cũng tới thậm chí các Prom Party của Chuyên Quốc Tử Giám còn cực kỳ nổi tiếng trong giới học sinh Hà Thành, vào các sự kiện dạng này hiển nhiên không thiếu mỹ nữ xuất hiện thậm chí hàng năm Chuyên Quốc Tử Giám còn có các sự kiện dạ hội của riêng mình, mà đây chính là những sự kiện tạo ra các ‘Miss’ cho nhà trường.
Dạ hội vốn không phải của phương Đông, nó mang hơi hướng phương Tây rất nặng nhưng không phải Đại Nam đang trong quá trình hội nhập sao?, đang đẩy mạnh toàn cầu hoá sao?, cho nên một số văn hoá cũng được du nhập nhất là những bữa tiệc dạ hội nhà trường dạng này, hoàn toàn có thể coi là một hoạt động ngoại khoá giải trí cùng mở rộng giao thiệp của các học sinh.
Sự kiện dạ hội gần nhất ở Chuyên Quốc Tử Giám tổ chức vào ngày 14/2 tức là ngày Valentine vừa rồi, sự kiện này có thể nói là làm Huyền thích thú vô cùng, đáng tiếc duy nhất ở chỗ Huyền cảm thấy cô chị em nhà mình tuyệt đối không thua kém mấy Miss kia thậm chí trong tưởng tượng của nàng khi Hương mặc bộ lễ phục dạ hội đứng trên đài cao mới càng thêm toả sáng.
Vấn đề ở chỗ cô bạn này của nàng quá vô danh rồi, mỗi ngày đến trường đều là đi thẳng đến lớp, trừ tiết sinh hoạt cùng thể dục ra bản thân Hương căn bản không mấy khi xuống sân trường cho dù là giờ ra chơi.
Đã thế lớp chuyên tiếng Trung lại còn nằm ở vị trí tương đối ‘xa xôi’, dù sao ban đầu nhà trường còn chẳng có ý tưởng xây dựng lớp học này cho nên lớp chuyên tiếng Trung nằm khá cách biệt với các lớp, các ban khác, nói nó nằm một mình một góc trường cũng đúng.
Chuyên Quốc Tử Giám có lịch sử cả trăm năm, đây là ngôi trường do người Pháp xây dựng, nó thậm chí từng một thời được coi là tiêu chuẩn xây dựng trường cấp 3 công lập ở Đại Nam, không chỉ khuôn viên trường rộng lớn mà các lớp học cũng phi thường nhiều thậm chí có rất nhiều lớp học ở trong trạng thái không sử dụng, ví như lớp chuyên tiếng Trung cũ chẳng hạn.
Ban đầu đây còn là phòng kho đựng nhạc cụ cùng hệ thống âm thanh của trường, phải đến tết âm lịch năm nay thì nhà trường mới quyết định tu bổ lại biến nó thành một lớp chất lượng cao.
Cũng bởi khoảng cách tách biệt với bên ngoài, có rất nhiều học sinh của nhà trường còn không biết chuyên tiếng Trung nằm ở khu vực nào trong trường, cảm giác ‘xa lạ’ cực kỳ.
Lại thêm học sinh của lớp rất nhiều đều là từ bên ngoài chuyển tới dẫn đến việc học sinh trong lớp càng không quá yêu thích ra ngoài, tình trạng này chỉ sợ phải đến năm 2 – năm 3 mới có thể khá lên được.
Tuy nhiên Huyền thì khác, nàng là học sinh ‘gốc’ của nhà trường chỉ đơn giản là chuyển lớp mà thôi, nàng còn có rất nhiều bạn bè cũ lại thêm tính tình của Huyền tương đối sinh động, cô bé này có thể nói là ‘cầu nối’ của chuyên tiếng Trung đối với bên ngoài.
Càng là tính tình sinh động, càng quen biết nhiều bạn bè thì Huyền mới càng thấy tức cho Hương.
Cô bạn gái này của nàng cái gì cũng tốt, chỉ là quá an tĩnh cũng quá vô danh rồi.
Nàng tin tưởng trăm phần trăm nếu đặt Hương ở lớp học khác, cô bạn này của nàng thoả thoả sẽ là cấp bậc ‘Hot Girl’ của lớp thậm chí rất nhanh sẽ được đẩy lên thành ‘Miss’ của trường.
Thậm chí nếu mà Hương tính đi tranh, chịu khó tham gia càng nhiều hoạt động ngoại khoá của nhà trường tỷ như tham dự câu lạc bộ nào đó chẳng hạn, Huyền cũng tin tưởng Hương rất nhanh sẽ trở nên nổi tiếng, ai bảo cô bạn thân của nàng xuất sắc như vậy?.
Đáng tiếc là nàng nhìn thấy gì?, nàng nhìn thấy Hương đúng giờ đến lớp, đúng giờ về nhà, cho dù là giờ ra chơi thậm chí mang cả sách ra đọc chứ nhất quyết không chịu xuống sân trường cho dù là đi dạo một chút?, cô bạn gái này của nàng quá không ‘có chí tiến thủ’ rồi.
Đương nhiên, Huyền cũng chỉ có thể vì cô bạn của mình than ngắn thở dài mà thôi, nàng cũng sẽ không đi ép buộc bạn bè của mình làm cái gì, nàng vẫn biết có một số thứ chỉ nên ‘YY’ trong đầu, bạn bè đã không thích thì không nên nói ra.
Thật tâm mà nói, tình trạng này của Huyền là do nàng bị dạy hư, mà thủ phạm của việc này tất nhiên là bộ phim Vườn Sao Băng nổi tiếng xa gần.
Có lẽ rất nhiều người sẽ thấy lạ nhưng cái ‘văn hoá Idol’ hoặc là ‘văn hoá thần tượng’ sau này rất nhiều đều bắt nguồn từ Vườn Sao Băng, bắt nguồn từ F4.
Cái thuật nhữ ‘thanh xuân vườn trường’ hoặc là ‘thần tượng vườn trường’ trong phim ảnh sau này cũng đều từ Vườn Sao Băng mà ra.
Không phải mãi sau này mà từ thời điểm Vườn Sao Băng hoả, bộ phim này đã thổi văn hoá ‘vườn trường’ vào trong lòng rất nhiều người chẳng qua nó chưa thành một hệ tư tưởng như nhiều năm sau mà thôi.
Nói đơn giản cái văn hoá này chính là thích nhìn tuấn nam cùng mỹ nữ trong trường hơn nữa không chỉ ngắm nhìn mà còn thật sự đẩy mấy tuấn nam mỹ nữ này lên thành thần tượng ‘vườn trường’, cũng chính vì vậy sau này từ Hot Girl cùng Hot Boy mới càng được đẩy mạnh.
Thân là fan ‘cứng’ của Vườn Sao Băng, Huyền cũng nhiều lần ảo tưởng qua nam sinh trong trường có thể so sánh với dàn minh tinh F4 chỉ là rất nhanh cái ảo tưởng này của nàng tan thành mây khói.
Cũng bởi ảo tưởng này của nàng tan thành mây khói mới dẫn đến việc Huyền càng thích đi ngắm nhìn mỹ nữ trong trường, càng thích đi xem các Miss của nhà trường xinh đẹp như thế nào.
Dù sao tìm người như F4 thì khó nhưng mà tìm nữ sinh xinh đẹp như Từ Hi Viên – Geum Jan Di cũng không đến mức không tìm được chứ?.
Từ Hi Viên đúng là xinh đẹp thật nhưng còn lâu mới đến cái trình độ kinh diễm toàn trường hay thành tượng đài nhan sắc lại thêm thẩm mỹ với cái đẹp mỗi người mỗi khác dẫn tới tìm nữ sinh có thể so sắc với Từ Hi Viên không phải không được.
Mỗi hoa đều có vẻ đẹp khác nhau, trăm hoa đoa nở, ai lại dám nói đâu là bông hoa đẹp nhất?.
Không nói đâu xa, Huyền cảm thấy cô bạn Hương nhà mình so nhan sắc tuyệt không thua Từ Hi Viên, chỉ là... cô bạn này quá an tĩnh rồi.