Chương 769: Trở Lại.
Nước Mỹ, 8h sáng ngày 30/3 – chủ nhật.
Thêm một đêm tĩnh dưỡng, sức khoẻ của Minh hiện tại rốt cuộc cũng đã coi như ổn định, cảm nhận ánh sáng mặt trời chiếu qua cửa kính, Minh lại một lần nữa cảm thấy tràn đầy sức sống.
Thú thật lần này hắn cũng không ngờ bản thân lại đổ bệnh, từ trước đến nay hắn vẫn luôn tự tin vào thân thể mình, hắn còn trẻ, còn có tiền vốn hơn nữa Minh cũng chưa từng từ bỏ rèn luyện thân thể dù sao hắn còn có hệ thống giúp đỡ nhưng không biết vì lý do gì hắn vẫn đổ bệnh.
Tuy chỉ là ốm nhẹ, để hắn nằm giường 2 ngày nhưng lần này cũng là một hồi chuông cảnh báo với hắn, hắn nhất định phải một lần nữa nghiêm túc quy hoạch thời gian của bản thân đồng thời cũng phải định hình lại con đường tương lai của Lotus.
Cũng may chỉ cần đi qua cửa ải này, Lotus hay bản thân Minh rốt cuộc cũng có thể chậm lại mà thở một hơi, mà bắt đầu hướng về ‘ổn’ làm chủ.
Lại một lần nữa ngồi vào bàn làm việc cũng tự thưởng cho mình một ly café sữa, Minh nhanh chóng kiểm tra hòm thư dù sao có rất nhiều việc hắn không thể chú tâm hết được trong khoảng thời gian qua.
Đáng mừng là khối lượng công việc trước mặt của Minh không nhiều, tất cả Mail gửi đến hầu hết đều là số liệu thông báo, chủ yếu là của LOEN cùng Facebook gửi cho hắn.
Những thứ liên quan đến số liệu này hoàn toàn có thể để sau xem xét cũng không tính là công việc nặng gì, làm Minh chú ý nhất là một Mail đến từ Trung Quốc.
Trung Quốc không chơi Yahoo Mail, hiển nhiên Minh liên lạc với bọn họ cũng không dùng Yahoo Mail mà là Fox Mail hay còn được biết với cái tên mới là Weibo Mail.
Weibo Mail của Minh nhận được tin nhắn của Mã Hoá Đằng, Mã Hoá Đằng gửi cho hắn một Video cùng một dòng tin nhắn.
‘Dự án Dùng Chung Xe Đạp chính thức bắt đầu, bao giờ cậu có thể về Trung Quốc? ‘.
Dòng tin tức không nhiều nhưng lại làm Minh ngẫm nghĩ.
Về Trung Quốc?, thú thật chính Minh cũng không biết bao giờ hắn có thể tới Trung Quốc, chủ yếu là hắn cũng không phân thân ra được.
Việc của LOEN, việc của Facebook sau đó còn là việc của MS cùng Google, Minh hiện tại chỉ cần rời khỏi Mỹ thì rất nhiều thứ sẽ lập tức loạn lên ngay.
Sớm nhất cũng phải đợi đến khi Google ra thị trường, hắn đã hứa với đại lão, bản thân Warren Buffet còn tự mình mở lời, sao hắn lại không đi cho được?.
Không vội trả lời Mã Hoá Đằng, Minh bắt đầu mở cái Video kia lên.
Cảm giác đầu tiên của Minh là ‘đau mắt’, hắn y nguyên vẫn không thể nào ‘nuốt’ được chất lượng Video của cái thời đại này, độ phân giải quá kém, cái Video mà Mã Hoá Đằng gửi cho Minh tính ra cũng chỉ được 240p.
Cũng may đây cũng không phải phim tài liệu gì, đây là một bản tin truyền hình, một tin tức làm Minh tương đối thấy thích thú.
Đây dĩ nhiên là một bản tin của CCTV.
_ _ __ _
Đổng Khanh thật sự không hiểu vì sao mình lại phải tới Thẩm Quyến làm phóng sự.
Bản thân người phụ nữ này cũng đã có gần 10 năm trong nghề, là một trong những MC nổi tiếng nhất của tỉnh Chiết Giang.
Trải qua 10 năm cố gắng thêm vào vô số mối quan hệ, Đồng Khanh rốt cuộc cũng có thể chen vào đài truyền hình CCTV dù sao đài Chiết Giang làm sao so được với đài truyền hình quốc gia?.
Đổng Khanh không phải là phóng viên, nàng là một MC dẫn chương trình hàng thật giá thật hơn nữa đừng nói là ở Chiết Giang mà khắp cả Trung Quốc bản thân Đổng Khanh cũng có thể coi là MC hàng đầu.
Chính vì vậy Đổng Khanh không thể nào hiểu được nàng vì sao phải chạy tới Thẩm Quyến quay chụp phóng sự, đây không phải là công việc của phóng viên sao?, liên quan gì đến MC như nàng?.
Nghĩ là nghĩ vậy nhưng Đổng Khanh cũng không dám cãi lại lời các sếp trong CCTV hơn nữa 10 năm trong nghề cũng để người phụ nữ này học được rất nhiều thứ, lời lãnh đạo nói, nhiệm vụ lãnh đao yêu cầu tốt nhất vẫn nên cố hết sức mà làm.
Đây là một nữ nhân thông minh, nàng ở Chiết Giang có thể là ‘nhất tỷ’ nhưng sang đến CCTV thì còn phải đi một chặng đường rất dài, đài truyền hình quốc gia Trung Quốc thật sự ‘rất sâu’.
Làm Đổng Khanh càng bất ngờ là nội dung phỏng vấn hôm nay của nàng, dĩ nhiên là về một dự án xã hội mà bản thân Đổng Khanh còn chưa bao giờ nghe tên, nó gọi là Dùng Chung Xe Đạp.
Đổng Khanh năm ngoái tới Bắc Kinh mà ở Bắc Kinh nào có cái gì gọi là Dùng Chung Xe Đạp?, với dự án này Đổng Khanh căn bản chưa từng nghe nhưng trên đường phố Thẩm Quyến đặc biệt tại các trạm xe Bus cùng ga tàu điện ngầm lại tràn ngập những tấm ‘băng-rôn’ quảng cáo.
Dùng từ ngợp trời quảng cáo chỉ sợ cũng không sai, Đổng Khanh gần như có thể thấy rất nhiều băng- rôn với chủ đề là Dùng Chung Xe Đạp.
Tuy không phải phóng viên, Đổng Khanh dù sao cũng ở trong cái ngành này 10 năm, nàng vẫn tương đối linh mẫn mà khoá chặt vào vài điểm chính.
Dùng Chung Xe Đạp cùng Xe Đạp Thời Đại.
Dùng Chung Xe Đạp là tên dự án đi?, còn Xe Đạp Thời Đại chính là sản phẩm?.
Thế sự đúng là đảo điên, 2004 rồi vẫn còn quảng cáo xe đạp?, điều này làm Đổng Khanh nghĩ tới hồi ức vào 10 năm trước, giai đoạn những năm 94 quả thật mỗi nhà đều có một chiếc xe đạp làm phương tiện di chuyển.
Nàng vốn cảm thấy ‘đồ vật’ này hiện tại đã sớm bị ném đi, trừ các thành thị tuyến dưới hoặc người sử dụng cho mục đích thể thao ra thì không ai còn dùng xe đạp nữa, cũng không nghĩ được có một ngày lại thấy xe đạp xuất hiện ở Thẩm Quyến hơn nữa còn xuất hiện với cường độ cực kỳ nhiều.
Trên xe của đài truyền hình, quay phim sư thậm chí cũng đã bắt đầu quay chụp hai bên đường phố làm tư liệu, không thể không nói những chiếc xe đạp mang theo hai màu vàng cùng đỏ vẫn cực kỳ bắt mắt.
Một hai chiếc thì không nói làm gì nhưng trên cung đường này, tính ra đoàn xe của CCTV cũng phải bắt gặp vài trăm đến cả nghìn chiếc xe đạp thời địa như vậy đi trên đường.
Ở điểm này không thể không khen Mã Hoá Đằng, tại thành phố khác thì khó nói nhưng ở Thẩm Quyến bản thân họ Mã vẫn rất có năng lực.
Càng nhìn khung cảnh trên đường, Đổng Khanh với nhiệm vụ ngày hôm nay lại càng tò mò.
Mà rất nhanh, Đổng Khanh liền hiểu cái gì là Dùng Chung Xe Đạp, cái gì là Xe Đạp Thời Đại.
Đổng Khanh là người ngoài nghề, cả đời chưa từng đi làm phóng sự nhưng không có nghĩa là nàng không hiểu gì mà cho dù nàng không hiểu thì đoàn đội phóng sự của CCTV cũng sẽ vì nàng chỉ đường.
Vì thời gian quay chụp rất gấp, tất cả chỉ trong vòng nửa ngày cho nên Đồng Khanh cùng đội ngũ CCTV ngay lập tức bắt tay vào làm việc mà đối tượng phỏng vấn của những phóng sự dạng này dĩ nhiên là người đi đường.
"Vị đại ca này, không biết ngài đây là đang làm gì? ".
Hà Khanh chủ động mỉm cười hướng về một trung niên đại thúc mà vị đại thúc này khi thấy có người cầm Micro phỏng vấn mình thì hơi ngẩn ra một chút sau đó cũng lập tức nhìn thấy mấy cái Camera đằng sau, hắn lập tức biết mình được lên Tv, chẳng qua không rõ là đài nào mà thôi.
"Dùng Chung Xe Đạp a, ngươi không biết sao? ".
Dùng Chung Xe Đạp ở Thẩm Quyến hiện tại rất hoả, cũng thật sự lạ khi có phóng viên không biết đến dự án này.
Mà ở phía kia, Đổng Khanh cũng rất phối hợp mỉm cười đáp lễ.
"Xin ngài nói rõ hơn, đây rốt cuộc là dự án gì? ".
"Tên như ý nghĩa mà thôi bất quá cái này còn thật thuận tiện, ta chỉ cần đi đăng ký thẻ hội viên của bọn họ sau đó đưa ra 299 tệ tiền đặt cọc là có thể miễn phí đi 3 tháng, rất lời".
Vị đại thúc này vừa nói vừa cười, còn thật sự cảm thấy rất tiện nghi.
Nhìn đại thúc trước mặt cười, Đổng Khanh càng không hiểu gì, phải biết xe đạp của Trung Quốc bình quân chỉ là 120-200 tệ mà thôi, đây cũng không phải loại xe đạp địa hình mấy ngàn tệ, bỏ ra 299 tệ đáng sao?.
"Thưa ngài, tiền thế chấp 299, cái này so với một chiếc xe đạp còn đắt hơn đi? ".
Nghe Đổng Khanh nói, đại thúc lập tức biết nàng là người bên ngoài đến có điều Đổng Khanh xác thực đẹp mà mỹ nữ thì luôn được ưu ái.
"Nói thì nói như vậy nhưng đây là tiền đặt cọc, cũng không phải ta mua, 3 tháng sau tiền vẫn sẽ hoàn nguyên trở về, cũng không tính thuế, sợ cái gì chứ? ".
"Chủ yếu là ta bình thường cũng có xe máy, tự mình mua xe đạp làm gì đâu?, dùng mấy chiếc xe đạp này càng tiện"
"Chỉ cần di chuyển ở khoảng cách gần thì thứ này còn tiện hơn xe máy nữa, đi xe máy còn phải cần tìm nơi gửi xe hơn nữa nếu tại các trạm tàu điện ngầm hoặc khu dân cư đông đúc thì căn bản cũng không dùng được, ngược lại mấy chiếc xe đạp này chuyên dùng để di chuyển giữa các trạm xe Bus cùng các trạm tàu điện ngầm, ở đó có sẵn nơi gửi xe, chỉ cần khoá xe vào là được rồi còn lại không cần quan tâm ".
Đại thúc thao thao bất tuyệt có điều Đổng Khanh thật sự cái hiểu cái không, nàng đến hiện tại vẫn rất khó ‘thấm nhuần được’ thế nào là Dùng Chung Xe Đạp.
"Tóm lại là như thế, người khác cảm thấy thế nào thì ta không biết, ta chỉ biết thứ này đặc biệt tiện, chỉ có lúc giao trả xe đạp hơi rắc rối nhất là với những người trả tiền theo giờ, vẫn khuyên ngươi mua vé tháng, trình vé tháng ra là được rồi, rất nhanh."
"Ta còn có việc đi trước, nếu ngươi không hiểu có thể lên Internet tra một chút hoặc đi hỏi người khác ".
Đại thúc nói xong thậm chí còn cố gắng biểu hiện một nụ cười ‘soái ca’ sau đó vẫy tay chào tạm biệt Đổng Khanh.
Nhìn theo người kia đi xa, Đổng Khanh trong nội tâm càng thêm tò mò với cái dự án này, trong đầu nàng có rất nhiều câu hỏi mà để giải đáp các câu hỏi trong đầu, Đổng Khanh hiển nhiên phải tìm càng nhiều người phỏng vấn.
Làm Đổng Khanh bất ngờ là dư luận còn rất khác nhau, có người nói dự án này rất phiền thậm chí còn tốn thời gian, có người nói dự án này rất tiện nghi cũng rất thuận tiện.
Nàng bỏ ra 3 tiếng đồng hồ, phỏng vấn 10 người sau đó đại khái đưa ra kết luận.
Những người thích dự án này chủ yếu là người mua vé tháng mà người không thích dự án này chủ yếu là mua vé ngày, tính tiền theo giờ.
Điểm trừ của dự án này tất nhiên là thời điểm hoàn trả xe đạp, tương đối tốn thời gian nhưng nếu bỏ qua điểm này cho dù những người không thích dự án này y nguyên cũng phải gật đầu.
Để làm tư liệu, Đổng Khanh thậm chí còn tự mình đi thử Xe Đạp Thời Đại, không thể không nói chiếc xe đạp này còn rất đẹp, đẹp hơn 90% những chiếc xe đạp trên thị trường hiện tại, rất có màu sắc riêng cũng lộ ra sự tân tiến, cũng không biết là ai thiết kế?.
Trải qua nửa ngày, Đổng Khanh cũng coi như hiểu cái dự án này là gì, đây là một dự án cho ‘thuê’ xe đạp để giúp người dân di chuyển giữa các chạm xe Bus, các ga tàu điện ngầm với các công sở cùng các trung tâm thương mại.
Hơn nữa đây không phải nối một chiều mà là nối hai chiều.
Ngay cả Đổng Khanh cũng không thể không thừa nhận, nàng yêu thích dự án này.
Nàng có tiền, có ô tô cũng thường xuyên lái ô tô đến các trung tâm thương mại nhưng vấn đề ở đây là mật độ xe cộ của Trung Quốc quá nhiều nhất là các trung tâm thương mại, nhiều khi căn bản đi không được.
Mà hiện tại thì khác rồi, Đổng Khanh hoàn toàn có thể gửi xe ô tô ở một nơi tương đối xa rồi đi ‘thuê’ xe đạp tới trung tâm thương mại, khoảng cách cũng chỉ 1-2 Km nhưng nhàn hơn nhiều lắm.
Không sợ tắc đường, không sợ quê mùa, cũng không có bao nhiêu mệt nhọc lại còn coi như tập thể dục giữ dáng, tiền thuê xe thậm chí còn rẻ hơn tiền xăng của ô tô nhiều lắm.
Khuyết điểm duy nhất chính là việc ‘thuê’ cùng ‘gửi trả’ xe thật sự khá tốn thời gian, trung bình mỗi người mất khoảng 10 phút mới có thể thuê đến một chiếc xe đạp như vậy – tất nhiên đây là trường hợp vé ngày còn với vé tháng tức là những người bỏ ra 299 tệ tiền đặt cọc thì nhanh hơn nhiều lắm.
Đổng Khanh không biết người ngoài sẽ có cảm giác thế nào nhưng nàng không thiếu chút tiền này, 299 tệ với nàng không là gì cho nên... nàng thích cái dự án này.
Đổng Khanh hiện tại càng ngày càng tò mò muốn gặp người sáng lập dự án Dùng Chung Xe Đạp, mà người này gọi là Đại Lý.
Nữ MC của đài CCTV này vẫn rất thông minh, nàng hiện tại coi như cũng hiểu cách thức hoạt động của dự án này nhưng nàng rất muốn biết ý nghĩa sâu xa của dự án này, dự án này rốt cuộc có ý nghĩa gì mới khiến lãnh đạo đài CCTV cử một MC hạng A như nàng đến chạy phỏng vấn đây?.