Chương 671: Phan Thanh Hà (9)
Chương 671: Phan Thanh Hà.
Tại trường Harvard nhìn thấy người Đại Nam có coi là bất ngờ không?, đương nhiên là không, tỷ lệ thấy sinh viên Đại Nam còn cao hơn thấy sinh viên Việt Nam nhiều lắm.
Cái gì thì không biết nhưng việc học thì người Việt cũng sẽ không thua ai, Minh tuy không phải thành phần yêu thích học hành nhưng hắn vẫn luôn vững tin một điểm này.
Đương nhiên cũng đừng nên nghĩ quá đẹp, ví như cô bé Đại Nam ở trước mặt Minh cũng không phải đại mỹ nhân dù sao đây mới là bình thường.
Trên thế giới này, xuất thân tốt, gia đình giàu có, học hành giỏi giang thì cũng chẳng đi song song với nhan sắc, trường hợp như thế có khối người điển hình chính là Trương Vũ Nam chẳng hạn.
Khí tràng của Trương Vũ Nam rất lớn, ánh mắt rất sắc hơn nữa thân hình của nàng dong dỏng cao khiến cho người khác đối mặt với Trương Vũ Nam sẽ sinh ra áp lực, sẽ có chút sợ hãi trong lòng nhưng Trương Vũ Nam cũng không phải mỹ nhân.
"Xin lỗi bạn, mình ngồi chỗ này được không? ".
Cũng như nói chuyện với mấy anh em Cao Ly, Minh dùng một câu tiếng Việt lên tiếng.
_ _ _ __ _
Phan Thanh Hà, năm nay 24 tuổi, so với các sinh viên tại Harvard thì nàng lớn tuổi hơn một chút nhưng cũng không tính là việc hiếm lạ gì ở Harvard, người như nàng có khối người.
Hôm nay với Hà là một ngày bình thường như bao ngày, lên giảng đường từ sớm, từ nghe nhạc vừa đọc quyển sách mới mượn nơi thư viện sau đó đợi đến khi giáo viên lên lớp là được rồi.
Mọi ngày nàng cũng đều như thế, ở trong giảng đường này nàng không phải không quen biết ai nhưng mà cũng không thể coi là bạn thân, Hà càng không phải dạng người cởi mở cùng năng động, tính cách nàng có chút trầm.
Bình thường cũng sẽ không có ai đến làm phiền nhưng hôm nay bất ngờ có người đến gần nàng hơn nữa lại dùng tiếng Việt nói chuyện, Thanh Hà thậm chí còn tưởng mình nghe nhầm.
Nàng rất nhanh quay đầu nhìn về phía người lên tiếng.
Chỉ thấy đứng bên cạnh nàng là một... cậu bé, một cậu bé đặc biệt trắng, da trắng còn hơn nàng đồng thời đang hướng về nàng đưa ra một nụ cười hữu hảo.
Bình thường mà nói nàng không thích tiếp chuyện người lạ nhưng mà tha hương nghe thấy tiếng Việt, Hà cũng cực kỳ vui vẻ.
"Xin lỗi bạn, chỗ này có người ngồi rồi ".
Hướng về Minh, Thanh Hà cũng đưa một nụ cười hữu hảo, vui vẻ là vui vẻ, hữu hảo là hữu hảo nhưng rất hiển nhiên chỗ bên cạnh nàng xác thực có người ngồi.
Minh nghe Thanh Hà trả lời, hắn không khỏi bất ngờ.
Người bạn học này vô tình như vậy?.
Như nhìn thấy vẻ mặt của Minh, Hà cảm thấy buồn cười sau đó liền chỉ sang một bên khác, tuy không ngay sát cạnh nàng nhưng cũng coi như gần nàng.
"Nếu bạn không ngại chỗ này có nhiều bạn nữ, vậy bạn ngồi đây cũng được ".
Minh tươi cười, hắn cũng không ngại tứ thế vòng qua Hà mà ngồi xuống sau đó bắt đầu tự giới thiệu mình.
"Nguyễn Đức Minh, sinh viên năm nhất ".
Hà cũng tươi cười, nàng ở Đại Nam có chút không thích tiếp xúc với con trai, chủ yếu nàng không hướng ngoại nhưng sang đến đất Mỹ khi mà quá khó để thấy đồng hương thì Minh gần như ngay lập tức có thể lấy được hảo cảm của Hà.
Xa hương ngộ đồng hương, tất nhiên cảm giác rất khác.
"Phan Thanh Hà, sinh viên năm nhất ".
"Mình thấy bạn lạ lắm, bạn được thuê học hộ hả? ".
Nếu Minh không phải người Đại Nam, Hà sẽ không nghĩ gì nhưng Minh là người Đại Nam, trong lớp có một bạn học cùng quốc tịch sao nàng không biết?.
Nàng không biết Minh vậy lập tức nghĩ tới hắn đi học hộ người khác, trường hợp này không hiếm lạ.
"Cũng không phải, trường hợp của mình tương đối đặc biệt, mình đi học muộn nửa năm".
Hà nghe thế, mắt to nhìn Minh, biểu lộ của nàng rất rõ ràng, nàng như muốn nói.
"Thế này cũng được? ".
Tất nhiên Hà cũng không hỏi câu này ra mà hướng về Minh nói.
"Vậy bạn...? ".
Ý tứ của nàng chính là hỏi Minh tìm nàng làm gì.
Minh cũng tươi cười, vào thẳng vấn đề dù sao hắn cũng không thích dài dòng.
"Mình sợ không theo kịp chương trình học cho nên muốn thuê bạn làm gia sư ".
Hà lại một lần nữa mở đôi mắt to ra nhìn Minh sau đó làm ra một động tác tương đối ngốc.
Hết chỉ về phía nàng xong lại chỉ về phía Minh, cứ như nghe nhầm vậy.
"Top 7 toàn khoá học kỳ trước đúng không? ".
Minh thấy biểu cảm của Hà, hắn cũng thấy quái quái sau đó hỏi.
Hà nghe Minh hỏi, coi như xác nhận lại lý do vì sao hắn muốn thuê nàng làm gia sư thế là gật gật đầu.
Nghĩ cũng không sai, đối phương là người Đại Nam,nàng cũng là người Đại Nam, đối phương vì lý do nào đó vào lớp muộn nửa năm, mà lực học của nàng không tệ, đối phương muốn nàng làm gia sư cũng bình thường.
"Mình... mình không có kinh nghiệm sư phạm đâu, cậu có chắc muốn thuê mình làm gia sư không thế? ".
Nhìn biểu hiện của Hà, trong nội tâm của Minh thở dài.
Hà là nhân tài, chỉ riêng thành tích học tập của nàng cũng đủ chứng minh điểm này nhưng mà cô bé này có chút nhát, có chút cự người ngoài mà từ điểm này Minh có thể tưởng tượng ra cuộc sống của Hà tại nước Mỹ không dễ dàng lắm.
Chưa hẳn thiếu thốn về mặt vật chất nhưng mà các mối quan hệ xung quanh của của nàng chỉ sợ đều không được.
"Yên tâm, mình là thiên tài ".
Lần này Hà rốt cuộc cũng không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
"Thiên tài mà còn sợ không theo kịp khoá học sao? ".
"Thiên tài thì cũng phải học a, cũng không thể từ không sinh có chứ ".
Hai người một hỏi một đáp sau đó không khí liền yên tĩnh mất mấy giây.
"Cậu có thể trả mình bao nhiêu tiền một giờ học ".
Ngập ngừng mất mấy giây Hà mới nói chuyện này.
Ở nước Mỹ thật sự rất khó kiếm công việc làm thêm nhất khi nàng là người châu Á, phân biệt chủng tộc là có tồn tại huống hồ còn là thân nữ nhi?.
Thu nhập chính của Hà tại nước Mỹ để trang trải việc học cũng đến từ ‘học hộ’ cùng ‘làm bài tập hộ’.
Gia cảnh nàng ở Đại Nam tuy khá giả nhưng xác thực muốn học ở Harvard không dễ dàng, trừ năng lực ra còn phải có kinh tế cực kỳ mạnh chống lưng.
Hiện tại có người muốn bỏ tiền thuê nàng làm giáo viên, Hà cảm thấy rất tốt, tuy lần đầu làm việc này nhưng nàng sẽ không kháng cự công việc này.
"100 USD, thế nào?, một buổi dạy 2 giờ, 1 tuần học 7 buổi ".
Hà nghe được 100 USd, ánh mắt liền sáng lên dù sao mức báo giá này vượt xa mong đợi của nàng.
Đây chính là 200 USD / buổi, cho dù Minh báo giá 50 USD bản thân Hà cũng đồng ý huống hồ 200 USD.
Nhưng mà dạy liên tục 7 buổi 1 tuần là khái niệm gì?.
Hà chớp chớp đôi mắt to nhìn Minh sau đó nói.
"Minh nghiêm túc khuyên cậu, học tập không phải trò đùa, nhất định phải có thời gian lắng đọng huống hồ là cái ngành nghề liên quan tới kinh tế này ".
"Mình biết cậu muốn đuổi theo lịch học nhưng như vậy quá nhanh rồi, sẽ bất lợi cho việc tiếp thu kiến thức ".
Hà nói ra câu này làm Minh tăng không ít thiện cảm với cô bé đồng học này.
Nhát một chút, tự bế một chút nhưng thật sự quá tốt bụng rồi.
"Mình hỏi một chút, cậu tính sau này ở lại nước Mỹ kiếm cơ hội hay về Đại Nam gây dựng sự nghiệp ".
Hà nghe Minh đổi chủ đề,nàng căn bản không kịp theo tiết tấu của hắn nhưng rất nhanh nàng đáp.
"Mình về xây dựng quê hương ".
Hà cũng không nói dối, từ trước khi sang Mỹ, đây đã là lựa chọn của nàng.
Nhìn vẻ mặt đầy chân thành của cô bé đồng học, trong mắt Minh sáng lên.
Nhân tài a.
Harvard quả là nơi đầm rồng hang hổ, nhân tài lớp lớp, ngày đầu tiên đi học hắn đã thấy được hạt giống tốt như vậy?.
"Được rồi, đúng là mình có chút gấp nhưng không sao, cậu cứ truyền tải hết kiến thức cho mình là được, nếu mình thấy không theo được thì mình chủ động lên tiếng ".
Minh đã nói thế, Hà tất nhiên chỉ có thể gật đầu sau đó trong lòng âm thầm tính toán.
Nàng cảm thấy học như Minh là không thể nào, nhất định phải để hắn thấy khó mà lui, đợi buổi học đầu tiên nàng liền dùng hết sức để cho hắn biết chương trình học của Harvard nặng thế nào.
Cùng lắm... cùng lắm nàng không lấy tiền buổi học đầu tiên.
Minh rốt cuộc cũng không ngồi cạnh Hà, hắn cùng cô bé này trao đổi liên lạc sau đó liền rời đi, Minh vẫn thiên hướng tìm một đám công tử tiểu thư Trung Quốc sau đó ngồi xuống.
Đây không phải hắn có vấn đề gì với Hà, chẳng qua ở gần cái đám này coi như nghe được càng nhiều thông tin, cũng coi như nhận thức thêm vài bạn học.
Cái đám công tử tiểu thư ở Trung Quốc này tuy đi học như đi chơi nhưng trong giờ học vẫn tương đối giữ im lặng, giảng đường Harvard cũng không phải chỗ cho đám người này thích ồn ào thì ồn ào.
Mà cảm tưởng buổi đầu đi học ở Harvard của Minh chính là... khó.
Xác thực rất khó, hoàn toàn vượt khỏi nhận thức của Minh.
Giáo viên giảng dạy của Minh ngày hôm nay gọi là Alex, một giáo viên tương đối trẻ người Anh, tất nhiên đây không phải trọng điểm.
Trọng điểm là bài học hôm nay giảng dạy phân tích mô hình Michael Porter cùng ứng dụng của mô hình Michael Porter.
Cũng không phải vị giảng viên có phần trẻ tuổi kia giảng quá khó hiểu mà là Minh với mô hình này không hiểu gì cả.
Để hiểu sơ qua thì không khó, đây là một mô hình phân tích lợi nhuận dựa vào các yếu tố cạnh tranh nhưng mà mô hình Michael Porter tuyệt không chỉ có mặt ngoài như vậy và Minh thì rất khó hiểu được hàm nghĩa bên trong với quá nhiều từ chuyên ngành.
Nói chung... Minh mất gốc.
Thảo nào mấy đứa công tủ tiểu thư đến từ Trung Quốc kia đi học như đi chơi, chỉ cần chậm kiến thức vài buổi mà không kịp bù lại vậy thì cũng không nên đi học nữa làm gì, có học cũng không hiểu được, trực tiếp buông tha là được.
Nếu không phải Minh có hệ thống... chính Minh cũng sẽ cảm thấy hắn sập bàn.
Thảo nào đến cả Mark mạnh như vậy cũng không dám vỗ ngực vừa ra ngoài lập nghiệp vừa hoàn thành tốt chương trình học ở Harvard.