Chương 679: Cảm Ơn Em.

Ta Muốn Ngủ Phạm Gia

Chương 679: Cảm Ơn Em.

Chương 679: Cảm Ơn Em.


Năng lực giảng dạy của Thanh Hà thật sự không tệ, ít nhất Minh cảm thấy tiết khoá này đơn giản.

Chủ yếu đây là tiết đầu tiên của kinh tế thị trường mà mấy thuật toán này hắn cũng nghe loáng thoáng qua, cũng không coi là dốt đặc cán mai cho nên Minh tiếp thu kiến thức phi thường nhẹ nhàng, hắn tất nhiên cũng có đôi chỗ không hiểu nhưng mà hắn... cũng không đi hỏi Thanh Hà.

Còn Thanh Hà càng dạy càng cảm thấy tuyệt vọng, chủ yếu Minh không giống như nàng tưởng tượng, hắn cũng không tỏ ra có chỗ nào không hiểu hơn nữa khi nàng đóng vai ‘cô giáo’ hỏi ‘học sinh’ có chỗ nào không hiểu không, câu trả lời đều giống hệt nhau, hắn không có chỗ nào không hiểu.

Có lần, Thanh Hà không nhịn được hỏi hắn một vấn đề mà hắn cho là ‘hiểu rõ’ nhưng mà có đánh chết nàng cũng không thể tưởng tượng được câu trả lời của Minh.

Lúc đó hắn cực kỳ bình thản nhìn nàng mà đáp.

"Cậu cũng đừng hỏi mình cái gì, rất mất thời gian, nhiệm vụ của cậu là dạy mình kiến thức, cậu chỉ cần dạy là được rồi, nói hết những gì cậu biết, cũng đừng dừng lại hỏi mình cái gì ".

Thanh Hà suýt chút nữa ngất, còn có loại sinh viên như thế này?, thế này thì còn dạy cái gì?.

Tuy nhiên Thanh Hà cũng không cãi được Minh, hắn đúng là thuê nàng giảng dạy kiến thức nhưng cũng không bảo nàng đi... hỏi lại hắn.

Thế là Thanh Hà nghiến rang nghiến lợi, cô bé này dạy càng thêm nghiêm túc, tốc độ nói càng thêm nhanh, căn bản cũng không để ý đến Minh nữa.

Mà Minh cũng cảm thấy cô bé này.. rất thiện lương.

Minh phát hiện ra tốc độ dạy của nàng nhanh hơn nhưng nàng tuyệt không phải nói qua loa cho có, vẫn vì hắn giảng rất tận tình chỉ là ‘ngữ tốc’ của nàng tăng lên mà thôi.

Nếu là người khác, cho dù cầm tiền của hắn mà nghe hắn nói thế chỉ sợ cũng bắt đầu dạy qua loa, dạy cho có nhưng Thanh Hà không giống.

Thanh Hà cũng không biết, nàng càng dạy Minh, hắn lại càng cảm thấy ái tài.

Một khoá học của hai người kéo dài 2 tiếng dù sao Minh cũng phải nhanh chóng trở về nhà với Băng Băng, ngày hôm nay Trương Vũ Nam cũng không tới dạy tiếng Anh cho nàng, Băng Băng đang ở khách sạn một mình,hắn đương nhiên cũng không muốn nán lại trường học có điều hắn lúc này vẫn không nhịn được hỏi Thanh Hà.

"Đúng rồi Hà, cậu học ở đây trước mình, cậu biết trong trường có hội nhóm người Đại Nam nào không? ".

Thanh Hà nghe Minh đột nhiên hỏi, có chút không kịp phản ứng nhưng mà rất nhanh trả lời.

"Có,có một nhóm nhỏ dành cho sinh viên Đại Nam nhưng cũng không lớn, khoảng 7-8 người gì đó, hoạt động cũng như có như không, nhất là từ sau khi nhóm trưởng bị đuổi khỏi trường ".

Thanh Hà nói xong còn có chút tiếc hận, quãng thời gian nàng vừa ra nhập nhóm thì vẫn rất tốt nhưng hiện tại gần như tan đàn xẻ nghé hết.

Trước đây nhóm trưởng là người liên hệ mọi người, tài ăn nói cùng tính cách của nhóm trưởng đều rất tốt, đùng một cái nhóm trưởng bị đuổi học sau đó cả nhóm... liền biến thành dạng này.

Mà Minh nghe được thông tin này, hai hàng lông mày của hắn không khỏi nhíu lại.

Hắn thừa biết hội nhóm du học sinh Đại Nam không thể đông đảo bằng hội nhóm Trung Quốc,việc chỉ có 7-8 người cũng chẳng phải việc gì khó chấp nhận nhưng vì sao nhóm trưởng bị đuổi học?.

Đuổi học không giống với tự ý nghỉ học, cái trước là vi phạm nội quy mà cái sau gần như là... đặc quyền của đại lão.

"Nhóm trưởng vì sao bị đuổi học, có uẩn khúc gì không Hà? ".

Hà nghe Minh hỏi lý do vì sao nhóm trưởng bị đuổi học, vẻ mặt nàng liền biến thành không tốt, nghiến răng mà nói.

"Còn thế nào, tên đó trồng cần sa bất hợp pháp sau đó bị đuổi về nước chứ sao ".

Minh nghe xong, cả người liền đơ ra.

Hắn còn tưởng có uẩn khúc, không ngờ vị nhóm trưởng này trâu như vậy?./

Trồng cần sa bất hợp pháp?.

Cái này thật ra trong tầm nhận thức của Minh, có một số học sinh Việt Nam ra nước ngoài đặc biệt là các nước châu Âu cũng lựa chọn trồng cần sa.

Nết có thể một mực trót lọt không những có thể đóng học phí đại học, có thể đảm bảo sinh hoạt, tiết kiệm một chút thì còn đủ cả tiền về nước mở cửa hàng buông bán, tất nhiên tiền đề là trót lọt hơn nữa vài năm cũng không bị động đến.

Còn ông anh nhóm trưởng kia, đường đường sinh viên Harvard vậy mà cũng đi trồng cần sa?.

Minh đối với ông anh này cũng chỉ có thể nói một tiếng trâu bò.

Tất nhiên đây chỉ là chút việc nhỏ, Minh rất nhanh ném ra khỏi đầu, nói lời tạm biệt với Thanh Hà sau đó lập tức trở về gặp Băng Băng.

Nhìn theo bóng lưng Minh rời đi, Thanh Hà cũng thở dài rồi thu dọn sách vở.

Nàng không tài nào hiểu được hành động của Minh, cũng không tài nào hiểu được... học tập như hắn vì cái gì có thể vào được Harvard?.

_ _ _ _ __

Minh tức tốc trở về khách sạn gặp Băng Băng chỉ là Minh biết ngày hôm nay cũng không nhẹ nhàng gì.

Ngày mai ở Mỹ là lễ tình nhân nhưng mà giờ Đại Nam, Trung Quốc cùng Cao Ly đều nhanh hơn giờ Mỹ cho nên ngày lễ tình nhân cũng đến sớm hơn.

Ngày hôm qua đi thăm biệt phủ Ánh Rạng Đông chỉ mệt về thể xác nhưng ngày hôm nay xác định Minh còn cần mệt về tinh thần, cũng may trừ Băng Băng ra hắn cũng mới ‘chỉ’ có 3 cô bạn gái, vẫn trong phạm vi chịu đựng.

Minh trở về khách sạn, hắn liền nhìn thấy Băng Băng ở trong phòng khách đọc tạp chí, nàng lần này sang Mỹ mang theo khá nhiều tạp chí cùng sách tiếng Trung.

Nhìn Băng Băng lúc này đeo một cặp kính to tròn, che đi gần nửa dung mạo của nàng lại có vài phần đáng yêu.

Cho dù hai người ở với nhau lâu như vậy, Minh cũng rất ít nhìn thấy bạn gái đeo kính.

Băng Băng lúc này cũng nhìn thấy Minh bước vào, nàng vội đặt quyển tạp chí xuống, rất nhanh bước về phía hắn.

"Để em cầm cặp sách cho, anh hôm nay đi học thế nào? ".

Băng Băng tươi cười,nàng lại toả ra thứ ánh sáng rạng ngời khiến cho Minh thất thần, bao nhiêu mệt mỏi cơ hồ không cánh mà bay.

Minh khi về nhà còn đang nghĩ làm sao mang niềm vui tới cho Băng Băng nhưng nhìn nàng hiện tại... Minh thực sự cảm động.

Băng Băng quá hiểu chuyện hơn nữa nàng là người trưởng thành, cũng không giống mấy cô bé cấp 3 sáng nắng chiều mưa nửa đêm nổi bão tố.

Nàng là người trưởng thành hơn nữa nàng còn là minh tinh, nàng biết cách vượt qua rất nhiều thứ.

Chuyện hôm qua, trong lòng Băng Băng sao có thể không có suy nghĩ, nàng cũng không thể lập tức bỏ hết mọi việc sang một bên, lập tức trở nên vui vẻ nhưng nàng hiểu mình nên làm gì.

Nàng biết, nàng giữ bộ mặt u sầu buồn bã vốn chỉ làm việc này thêm phức tạp, vốn chỉ gây khó cho bạn trai.

Người trưởng thành mà, người trưởng thành đã sớm quen với việc chôn giấu buồn phiền vào sâu bên trong nội tâm.

Nàng vẫn xinh đẹp như vậy, rạng rỡ như vậy, nàng là Phạm Băng Băng, nhất định phải xuất hiện trong trạng thái xinh đẹp nhất, cho dù là trước mặt người yêu đi chăng nữa.

"Mặt em có gì đó, sao lại đứng ngây ra đấy ".

Băng Băng giúp Minh cầm cặp sách sau đó vẫn thấy hắn ngây ngốc nhìn mình, khuôn mặt nàng trở nên ửng đỏ, nàng hướng về hắn ôn nhu mỉm cười.

Sau đó Băng Băng liền cảm thấy một bàn tay to thô bạo ôm láy vòng eo của mình, đôi môi của nàng lại bị hắn khoá chặt,hai người cứ thế dính lấy nhau, vừa đi vừa lùi cho đến khi Băng Băng đụng vào ghế Sofa rồi bị Minh đẩy ngã xuống.

Lúc này hai người mới tách môi nhau ra, mà Minh cũng không hề che dấu ánh mắt đầy vẻ tán thưởng Băng Băng,bàn tay lại vén từng lọn tóc mai trên trán nàng.

Với Băng Băng mà nói, hắn xuất hiện mở ra cho nàng một tương lai mới, một thế giới mới thậm chí một cuộc đời mới.

Còn với Minh, nàng xuất hiện để cho Minh hiểu một hậu phương vững chắc là như thế nào, cũng để cho Minh rung động hết lần này đến lần khác.

Hắn là nam nhân mà nam nhân nào không có sắc dục?.

Hắn công nhận, nguyên bản hắn tham sắc đẹp của nàng, bất kể kiếp trước hay kiếp này Minh đều coi Băng Băng là nữ nhân đẹp nhất Cbiz nhưng mà nếu chỉ từ sắc dục mà nói, hắn cũng sẽ không cùng Băng Băng đi xa như vậy.

Minh kiếp trước thích rất nhiều minh tinh, chủ yếu là vì người ta xinh đẹp, đàn ông con trai đều không phải như thế sao?.

Ví dụ như SNSD chẳng hạn, ban đầu hắn bị hấp dẫn cũng không phải vì giọng hát cùng giai điệu mà là vì những cặp chân dài miên man cùng dung mạo như hoa như ngọc của mấy cô gái này sau đó mới dần dần tìm hiểu để rồi thành fan, để rồi thành người ủng hộ cho 9 cô gái này.

Với Băng Băng cũng là như thế nhưng mà giữa hắn cùng nàng không chỉ có sắc dục, nàng để hắn rung động không biết bao nhiêu lần, không chỉ từ thể xác mà còn bởi Băng Băng đặc biệt hiểu chuyện, nàng đặc biệt biết nghĩ cho hắn.

Nàng biết nàng nên làm cái gì, không nên làm cái gì, nàng biết vì bản thân nàng toan tính nhưng nàng cũng thừa biết giới hạn ở đâu.

Minh lúc này hắn nhìn xuống dung mạo của Băng Băng như đang ngắm nhìn một tác phẩm hoàn mỹ của toạ hoá, nhẹ dùng tay vuốt ve khuôn mặt nàng nhưng trong mắt Minh cũng không có dục vọng, càng nhiều là ôn nhu.

"Cảm ơn em, thật sự rất cảm ơn em ".

Hắn không biết tại sao hắn lại nói ra câu này.

Hắn cũng không nói rõ lý do nhưng mà Băng Băng hiểu, nàng cũng nâng bàn tay lên, dùng từng đầu ngón tay thon dài vuốt ve khuôn mặt hắn.

"Cũng không biết kiếp trước nhân gia làm gì nên tội ".

Nói xong nàng chu cái miệng nhỏ lên.

"Có điều anh cũng đừng nghĩ em không thấy tủi thân, ngày mai chính là ngày lễ tình nhân, không có quà cho em thì đêm mai anh ra sofa ngủ đi, dù sao sofa của khách sạn vẫn rất êm ái ".

Nghe nàng nói vậy, Minh lại phá lên cười sau đó lại tham lam chiếm lấy đôi môi kia.


P/s: Còn 1c.