Chương 654: Uông Tiểu Phi Về Nước.
Thứ 3 ngày 5/2/2004.
Ngày hôm nay Minh cảm thấy mình rảnh, là một ngày hiếm hoi hắn rảnh kể từ khi tới Trung Quốc, không chỉ rảnh về mặt thời gian mà còn cả tâm lý, tâm lý của Minh hiện tại xác thực buông lỏng.
Khi buông lỏng, Minh lại nổi tính lười, một chút cũng không muốn dậy, hắn cứ như vậy nằm nghiêng người ôm Băng Băng vào lòng.
Nàng cũng sớm tỉnh chỉ là cực kỳ phối hợp hắn, cũng không rời giường, nằm trong ngực Minh không ngừng thủ thỉ nói đủ thứ chuyện trên đời mà nội dung chủ yếu chính là về Dương Mịch.
Băng Băng rất muốn biết Minh có sắp xếp gì cho Dương Mịch hay không.
Nghe được vấn đề của bạn gái, Minh cũng không cảm thấy có gì không đúng, tiểu Mịch được Băng Băng coi như em gái lại thêm Dương Mịch là nghệ sĩ đầu tiên trong phòng làm việc của Băng Băng, đương nhiên Băng Băng muốn lo cho nàng.
Thật ra mà nói từ lúc phòng làm việc Băng Băng ký xuống Dương Mịch bây giờ thậm chí vẫn chưa có một kế hoạch phát triển sự nghiệp cụ thể cho Dương Mịch.
Không phải phòng làm việc của Băng Băng có vấn đề mà là nàng muốn để Minh giải quyết việc này, trong mắt Băng Băng bạn trai nàng là số một, không có ai định hướng sự nghiệp tốt hơn hắn.
Đáng tiếc cái này là Băng Băng đánh giá cao Minh, Minh cũng không biết sắp xếp cho Dương Mịch thế nào.
Sự nghiệp của Dương Mịch ở kiếp trước đương nhiên cực cao, nàng mơ hồ dẫn đầu Tứ Tiểu Hoa Đán thế hệ sau của Trung Quốc nhưng Minh cũng không phải fan của Dương Mịch.
Phim của nàng hắn có xem vài bộ bất quá không đủ hiểu rõ, Minh cũng có thể nghĩ đến để Dương Mịch phá vòng như Băng Băng, để tiểu Dương Mịch thành ‘Mịch tổng’ là việc không hợp lý dù sao Dương Mịch năm nay mới 18 nhưng Minh hoàn toàn có thể hướng Dương Mịch sang Mỹ, đi con đường Hollywood.
Với Minh mà nói,tất cả moi cách đều quy về Hollywood,chỉ cần đạt thành công ở Hollywood vậy chắc chắn sẽ có được đại địa vị tại Trung Quốc, Minh sao lại không biết quốc gia này them khát một minh tinh cấp thế giới như nào?.
Vấn đề ở chỗ tuy Dương Mịch khiến Minh tương đối yêu thích, tương đối có cảm tình nhưng để hắn toàn tâm toàn lực đi tài bồi nàng như cách hắn tài bồi Băng Băng lại là không thể nào, tâm lực con người có hạn, hắn cũng không thể mệt chết chính mình.
"Tiểu Mịch còn nhỏ, cũng không cần gấp làm gì dù sao em không phải sắp sang Mỹ sao, toàn bộ đoàn đội của em cứ chuyển giao cho Dương Mịch, về phần kế hoạch phát triển của cô bé, trước cứ bàn bạc với Lý lão sư đi, anh nghĩ lão sư của nàng cũng sớm có quyết định ".
"Nếu phải đưa ra lời khuyên, trước để Dương Mịch học Lưu Diệc Phi, đầu tiên tìm một bộ phim tiên hiệp, để nàng làm nữ chính, tận dụng ưu thế dung mạo của nàng, ngoài ra có thể để Dương Mịch tiếp xúc với thanh xuân chính kịch ".
Minh xác thực cũng chỉ có thể nghĩ đến đây, còn muốn Dương Mịch tiến xa hơn vậy cũng phải đợi vài năm.
Khí Minh có Weibo, có Yahoo và rất có thể là cả Facebook, khi đó hắn muốn nâng ai mà không được?.
Nghe được Minh nói chuyện, trong lòng Băng Băng có chút nuối tiếc, nàng thật sự rất muốn nghe bạn trai mình nói những thứ khác dù sao những lời Minh nói hiện tại hoàn toàn nằm trong phạm trù ngành nghề, Băng Băng càng thích nghe những thứ nằm ngoài ngành nghề - như cái cách Minh giúp nàng nổi tiếng vậy.
Nàng nhanh chóng xoay người lại, đối diện với bạn trai sau đó đưa một đầu ngón tay nhẹ vuốt ve lồng ngực của hắn.
Mỗi lần bạn gái làm động tác này, Minh thật sự thấy cả người hắn rạo rực không thôi.
"Honey, hay chúng ta chiều nay đi xem nhà đi ".
Băng Băng rất thông minh, nàng sẽ không nói thêm gì về chuyện của Dương Mịch hơn nữa nàng ẩn ẩn còn cảm thấy ngọt ngào.
Không phải sai, nàng đối với hắn là đặc biệt cho nên cũng chỉ có nàng mới khiến hắn đầu tư nhiều tâm huyết như vậy, làm nữ nhân của hắn nàng đương nhiên cảm thấy cực kỳ vui vẻ, cũng cực kỳ ngọt ngào.
Mà Băng Băng đột nhiên nhắc tới nhà lại làm Minh hơi hơi có hứng thú.
Băng Băng muốn có một ngôi biệt thự tại Bắc Kinh, đây là ước mơ của chính Băng Băng và đương nhiên điều này chắc chắn không có vấn đề, mua nhà cho bạn gái lại còn có vấn đề gì?.
Trước đây Băng Băng cũng chưa có ý định này dù sao nàng theo Minh sang Mỹ nhưng sau khi để Thánh Đại thu mua Weibo, Minh cùng Băng Băng đều có ý định mua nhà tại Bắc Kinh.
Hai người sang Mỹ nhưng không đồng nghĩa với việc một mực ở Mỹ, thỉnh thoảng vẫn cần trở về chứ?, mà cũng không thể lại ở khách sạn đi?, ở khách sạn nghỉ ngơi còn tốt nhưng nếu gặp mặt đối tác quả thực rất bất tiện.
"Được được, chiều này chúng ta đi mua nhà, mà anh không có bằng lái đâu, em lái xe đấy nhé ".
Nghe bạn trai nói, Băng Băng không nhịn được bật cười, bạn trai nàng năm nay mới 17, dĩ nhiên không có bằng lái xe.
"Đúng rồi,chiều nay sử dụng chiếc Roll Royce của em đi ".
Băng Băng nghe vậy rất nhanh nhẹ gật đầu, chiếc Roll Royce kia đến hiện tại còn chưa lăn bánh, chiều nay hai người đi chọn ‘tổ ấm tương lai’ cũng là cơ hội tốt để khai mở chiếc xe này.
Băng Băng cũng không tự tin lái Roll Royce, đừng nghĩ lái ô tô nào cũng khác nhau ví như lái Porchse chắc chắn khác với Roll Royce dù sao Roll Royce đã là SUV bất quá đây cũng không phải vấn đề lớn.
Tuy Minh nói hắn không có bằng lái nhưng bình thường Băng Băng đều sẽ để hắn tới mở, gặp cảnh sát giao thông thì đổi chỗ là được.
Thấy bạn gái mình gật đầu, Minh không khỏi cười ‘hắc hắc’, một cánh tay hắn bắt đầu không an phận, nhẹ nhàng di chuyển xuống,lướt nhẹ qua tấm lưng tinh mỹ kia sau đó bóp nhẹ lấy ‘kiều đồn’ của nàng.
Bị tập kích bất ngờ, Băng Băng không khỏi nhẹ rên một tiếng mà lúc này nàng cơ hồ bị hắn kéo chặt lại, dính sát vào ngực hắn.
"Băng Băng, không gian trong Roll Royce rất giộng, hay là chúng ta thử chút trò chơi.".
Hắn nói càng ngày càng nhỏ sau đó như tiếng thì thầm vào vành tai của nàng khiến mặt mũi Băng Băng càng ngày càng đỏ.
Mà cũng đúng cái lúc này, một tiếng chuông điện thoại cực kỳ không thích hợp vang lên.
Minh còn đang muốn ‘tập thể dục buổi sáng’ nhưng mà với tiếng điện thoại này thật sự có chút không thể nào được, bao nhiêu tâm tình cũng theo tiếng chuông điện thoại này vang lên mà vơi đi hơn nửa.
"Fuk".
Minh không nhịn được chửi bậy một câu sau đó miễn cưỡng vén chăn ngồi dậy mà Băng Băng thấy vậy cứ cười khúc khích không thôi, dưới ánh sắng mặt trời chiếu qua khe cửa sổ, nàng lại càng thêm xinh đẹp, càng động lòng người.
Nhìn Băng Băng như vậy, lửa trong lòng Minh lại càng lớn, hắn quơ nhanh trước điện thoại đặt ở đầu giường bất quá khi thấy người gọi đến,hắn cũng đành cố gắng hít một hơi thật sâu.
Là Lôi Quân.
Tuy hôm nay Minh rảnh nhưng không có nghĩa không có việc gì phát sinh, khoảng thời gian này Minh vẫn cực để ý tới điện thoại của mình, gần như bất cứ cuộc gọi tới nào hắn đều ngay lập tức nghe.
Cũng không thể làm khác được, tình hình hiện tại chính là như vậy.
"Lôi đại ca ".
Minh mở máy cũng chủ động chào hỏi mà bên kia vang lên giọng của Lôi Quân.
"Luha, tôi không làm phiền gì cậu chứ ".
Minh ở trong lòng hừ lạnh nhưng nghĩ tới Lôi Quân có lẽ có chuyện quan trọng, hắn rất nhanh đáp.
"Lôi đại ca khách khí, nào có làm phiền gì chứ, không biết Lôi đại ca gọi điện cho ta có chuyện gì? ".
Lôi Quân cười cười,hắn cũng không biết hắn vừa ‘đắc tội’ Minh, tương đối hồ hởi mà nói.
"Tin tốt cho cậu, Trọng Hào lần này tương đối ra sức, việc của cậu với Tân Cương lần này thành hơn nữa có dịp cậu nhất định phải mời Trọng Hào một bữa cảm ơn đấy ".
"Nói những người khác thì cậu cũng không biết có điều cậu nghe qua Tưởng Hân, Chương Tử Di cùng Trương Nghệ Mưu chứ? ".
Ba cái tên này Minh tất nhiên biết, ánh mắt của hắn lập tức sáng lên đồng thời Lôi Quân cũng sẽ không để Minh đoán già đoán non.
"Lần này vì cậu yêu cầu quá gấp, chúng ta đương nhiên không thể nào mở cuộc thi trên toàn địa vực Tân Cương, lần này chú trọng vào Học Viện Nghệ Thuật Thiếu Nhi Tân Cương, ban giám khảo có 7 người, trừ phía chính phủ ra chính là 3 người Tưởng Hân, Chương Tử Di cùng Trương Nghệ Mưu ".
Lôi Quân nói xong, Minh không nhịn được mát hít một ngụm không khí thật sâu.
Cái đội hình này cũng quá xa hoa đi?.
Phía chính phủ đến tận 4 người?, tất nhiên Minh cũng không cần quan tâm dù sao Lôi Quân có nhắc tên họ cùng chức vị người ta, Minh chưa chắc đã biết.
Trọng điểm là Tưởng Hân – Chương Tử Di cùng Trương Nghệ Mưu.
Một đỉnh lưu, một Hoa Đán, một đại đạo diễn?.
Một bộ ba cỡ này làm giám khảo cho một cuộc thi gói gọn trong ‘Học Viện Nghệ Thuật Tân Cương’, đây phải gọi là boom hạt nhân giết gà chứ không còn là ‘dao mổ trâu ‘ nữa.
Mà từ một điểm này khiến Minh cảm thấy mình nhất định phải một lần nữa nhận thức lại Diệp Trọng Hào, Diệp đại thiếu gia có chút trâu.
"Đa tạ Lôi đại ca mang tín tốt, cũng mong Lôi đại ca chuyển lời cảm ơi của ta với Diệp ca, đợi ta có thời gian rảnh nhất định sắp xếp tự mình cảm ơn hắn ".
Lôi Quân ở đầu dây bên kia tươi cười nói ‘tốt’ bất quá đây không phải việc duy nhất Lôi Quân muốn nói với Minh.
"À đúng rồi suýt nữa quên, tiểu Uông về nước hắn rất muốn liên lạc với cậu, tiểu Uông nhờ ca đánh tiền trạm trước ".
Minh đối với câu nói này cũng không hiểu ra sao.
Uông Tiểu Phi về nước, đây không phải chuyện lớn gì, tiểu tử này cũng có số liên lạc của hắn, trực tiếp liên lạc là được lại còn cần Lôi Quân đi đánh tiền trạm?.
Tuy nhiên Minh vẫn đáp.
"Tiểu tử này thật là, tự nhiên làm phiền Lôi ca?, hắn muốn gọi thì cứ gọi, còn cần đánh tiền trạm "
Lôi Quân nghe vậy không nhịn được bật cười mà nói.
"Ha ha, đứa bé này hiện tại tương đối sợ cậu, ai bảo cậu vòng một vòng được 600 triệu USD đây?, cậu phải biết Trương di trên lý thuyết cũng chỉ có 1 tỷ USD đâu ".
"Được rồi ca cúp máy trước, tiểu tử kia còn đang đợi ca ".
Nghe Lôi Quân nói đến đây, Minh vội lên tiếng chào tạm biệt đồng thời trong lòng có chút suy nghĩ.
Trương di ở đây tất nhiên là mẹ của Uông Tiểu Phi.
Minh với người phụ nữ này không quen biết, bất kể kiếp trước hay kiếp này nhưng Minh lại nhớ tới một chuyện, hắn nhớ Lôi Quân từng vì một mảnh đất mà tự mình bái phỏng Trương Lan hơn nữa trừ tiền ra Lôi Quân còn phải bỏ không ít công sức.
Điểm này nói rõ, Trương Lan không chỉ giàu mà mạng lưới quan hệ cũng cực trâu bò nhất là tại thị trường tiêu thụ cùng bất động sản.
Minh với Băng Băng muốn đi mua nhà nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là Minh trước đó từ hệ thống có được một tấm bản đồ quy hoạch Bắc Kinh.
Một mình hắn cùng Băng Băng có lẽ không có thời gian quán xuyến nhiều việc như thế hơn nữa đất ở Bắc Kinh lúc này đều có chủ cũng không thể nào là đất hoang.
Cho nên?.
Cho nên Minh cảm thấy nếu hắn muốn đầu tư bất động sản hoàn toàn có thể tìm đến Trương Lan.