Chương 2: Ta muốn học võ vông

Ta Muốn Học Võ Công

Chương 2: Ta muốn học võ vông

Băng Thần lờ mờ tỉnh dậy thì thấy trước mặt mình vẫn là khuôn mặt xinh đẹp của Hoa Thiên Vũ đang nhìn hắn một cách chăm chú nhưng lại khiến hắn ta rợn cả người. Nhìn sau gáy của mình hơi nhói nhói thì hắn biết là chuyện gì xảy ra với mình rồi nhất định là nữ nhân này đánh ngất mình mang đi.

" Ngươi cứ yên tâm ta mang ngươi đi khiến người khác tưởng ngươi đã chết rồi,bây giờ ngươi không còn lo bị đuổi bắt nữa."Một cô gái trẻ vắt chân lên thú vị nhìn vừa tỉnh lại Băng Thần.

Đến lúc này thì Băng Thần bắt đầu không hiểu nữ nhân này muốn cái gì nữa,hắn ta thực sự cũng lười đoán lên tốt nhất im lặng để nàng tự nói ra thì hơn.Nhưng ít ra nữ nhân này cũng đã làm được một việc tốt ở nơi đất khách quê người mà bị truy đuổi như thế thì thật sự chẳng tốt chút nào cả.

" Thế thì cám ơn cô nương nhưng ngươi có thể thả ta đi được không? "Băng Thần có chút mờ mịt hỏi.

Hoa Thiên Vũ mỉm cười:

" Thế ngươi nghĩ ta sẽ thả ngươi đi sao?"

Băng Thần lắc đầu nói:

" Ta đã giải thích rồi tất cả chỉ là hiểu lầm với lại nếu ta muốn đi ngươi không thể cản được ta."Nàng không hiểu một kẻ bị mình đánh ngất bắt đi lại có thể nói như thế,chính vì thế nàng muốn trêu hắn.

Hoa Thiên Vũ cười nói:

" Thế tại sao ngươi lại bị a bắt trói ở đây."

Băng Thần nhàn nhạt nói:

"Chỉ đơn giản ta là người có lỗi thế lên ta muốn nói lý lẽ với ngươi ai ngờ ngươi lại động thủ đánh ngất ta."

Vừa nói xong thì xung quanh không khí lạnh căm phía dưới Hoa Thiên Vũ không biết từ lúc nào đã có rất nhiều cây băng như lưỡi kiếm mọc lên kề sát vào cổ của nàng. Mà độ sắc bén nàng không biết nhưng độ cứng cáp thì chính bản thân nàng đã từng thử qua vượt xa cả thanh đồng khí bền mặt lại trơn phẳng khiến người tấn công rất khó phát lực ra.

Lúc này nàng lại là người thụ động nhưng bất ngờ Băng Thần lại giải trừ ma pháp băng chông từng cái vỡ tan thành bọt nước phiêu tán trong không khí. Hoa Thiên Vũ hai mắt tỏa sáng nhìn về phía Băng Thần thì thấy hắn ta âm u đầy tử khí nhìn chả có chút sức sống nào cả.

" Rốt cuộc ngươi làm sao mà đến trong phòng tắm của ta nếu hợp lý ta sẽ bỏ qua cho ngươi."Ánh mắt chợt lóe lên quang mang nàng cũng hi vọng là hiểu lầm.

Băng Thần thấy nàng chịu đàm phán thì chậm rãi nghĩ xem nên bắt đầu từ đâu thế rồi nghĩ mình cũng gần đất xa trời không có gì phải giấu nàng ta cả.

" Ta vốn không phải là người của thế giới này một lần ta đi thám hiểm di tích tìm thấy rất nhiều thứ kỳ lạ rồi ta tìm thấy một quyển trục màu trắng thì cầm nó lên. Mở ra một cái thì bạch quang lóe lên và ta xuất hiện trong phòng tắm của ngươi ta hoàn toàn không cố ý.Với lại ta cũng là một kẻ gần đất xa trời rồi ngươi có thể cho ta một khoảng thời gian yên bình được không."Băng Thần với vẻ thật thà kể cho nàng nghe.

Hoa Thiên Vũ nghe hắn ta nói thì ngạc nhiên vô cùng.Không thể tin được hắn ta lại từ một thế giới khác tới.

Tuy nhiên khó tin nhưng nếu hắn ta nói như thế thì có vẻ không phải là nói dối. Bởi làm gì phải nói dối một người mình có thể dễ dàng giết chết.

Hoa Thiên Vũ háo hức hỏi:" Thế giới của ngươi sử dụng thủ đoạn công kích vừa rồi hay sao,chỉ dùng được băng hay còn những nguyên tố khác nữa. "

Nghe Hoa Thiên Vũ nói thế Băng Thần biết trên cơ bản nàng đã tin mình thế lên hắn ta cũng không ngại chia sẻ.

" Không chỉ băng mà còn rất nhiều loại nguyên tố khác mà chúng ta gọi chung là ma pháp. Riêng ta cũng có thể xài được nhiều hơn một loại nguyên tố mà không xảy ra xung đột chỉ là cơ thể quá yếu ớt lên ta hạn chế không sử dụng mà thôi."Băng Thần nghiêm túc giảng giải.

Hoa Thiên Vũ nghe thế thì đôi mắt sáng lên như một bé gái lần đầu tiên thấy búp bê baby vậy sáng như ánh sao. Băng Thần không cần nàng nói cũng biết nàng muốn gì nhưng hắn chỉ có thể cho nàng thấy sơ lược mà thôi.

Băng Thần thần thở ra một hơi:" Xem kỹ ngón tay của ta."

Tiếp đó từ đầu ngón tay từng giọt nước chảy xuống ngay sau đó lại bốc lửa cuối cùng là lôi điện tí tách từng tia xanh lè trông rất là giật mình. Hoa Thiên Vũ nhìn Băng Thần như là một vị thần vậy nàng bỗng cảm giác người này thật là đẹp trai không giới hạn.

" Thế ngươi ở thế giới bên kia chắc chắn phải là một thiên tài giống như bản cô nương phải không?"Hoa Thiên Vũ vẻ mặt tự tin khiến Băng Thần khó nói.

Nhưng nhắc đến chuyện này vì danh dự của Băng gia lên Băng không còn hạ giọng mà nói ra một cách rất tự hào.

" Ta chính là thiên tài mạnh nhất của liên minh nhân loại người thừa kế duy nhất của Băng gia, huyết mạch của ta thậm chí còn vượt cả tổ tiên. Chính vì thế băng do ta tạo ra có độ cứng gấp nhiều lần so với băng hệ pháp sư khác."Không còn chút âm u đầy tử khí,từ trên người hắn như tỏa ra quang mang sáng chói.

Hoa Thiên Vũ hồi tưởng lại vừa nãy hắn ta nói mình gần đất xa trời thì không hiểu nếu hắn mạnh như thế thì làm sao có thể sắp chết được. Mà nàng tính tình rất thoải mái không biết là hỏi ngay chư không ấp a ấp úng như cô nương nhà người ta.

" Ngươi đã như thế thì hẳn phải sống rất lâu chứ làm sao lại người đầy tử khí như thế mở miệng ra là nói mình sắp chết."Nàng có chút không thấu người này chuyển biến quá nhanh.

Băng Thần lắc đầu giải thích cho nàng:

"Ta trời sinh thân thể vì nhận quá nhiều loại nguyên tố xung động hậu quả của một cuộc đại chiến khiến cho thân thể ta chuyển biến. Cả người yếu đuối vô cùng đã thế lại không có cách chạy chữa muốn sống thì phải thăng lên pháp tôn khi đó thân thể gột rửa mới có khả năng sống sót. "

Nhưng trước pháp tôn muốn thăng cấp phải tiếp nhận một loại yêu thú linh hồn dung nhập. Dung nhập linh hồn của một loại yêu thú để làm pháp tướng.Chính nó sẽ tạo ra sự khác biệt giữa các pháp sư chỉ cần pháp tướng của ngươi đủ mạnh mẽ thì chiến thắng trong đấu tay đôi là rất lớn.

Chỉ là dung nhập yêu hồn thì phải chịu đựng áp lực rất lớn người khác có lẽ là hên xui nhưng ta chắc chắn phải chết. Mà không lên được pháp tôn thì ta cũng sớm chết, bác sĩ nói ta không sống qua hai mươi tuổi."Vẻ chán nản của hắn làm nàng cũng buồn lây.

Hoa Thiên Vũ nghe hắn ta nói xong thì ngồi trầm tư sau đó bỗng nhiên vỗ tay vui vẻ nhìn Băng Thần.

" Thực ra chuyện của ngươi ta có cách giải quyết may mắn cho ngươi là ngươi đến thế giới này và gặp được bản cô nương." Nhìn nàng Băng Thần có chút nghi ngờ nhưng khi thấy nét mặt đầy tự tin của nàng thì trong lòng bỗng dấy lên chút hi vọng.

Băng Thần không thể tin nổi không lẽ cô bé này thực sự có phương pháp cứu mình hay sao nhưng dù chỉ có một chút hi vọng hắn ta cũng sẽ không từ bỏ. Hoa Thiên Vũ đứng dậy đi tới ngăn tủ lấy ra một chiếc bình thủy tinh trong suốt lắc lắc trước mặt hắn ta.

" Đây là thứ gì ngươi biết không?"

Băng Thần lắc đầu làm sao mà hắn biết được không lẽ thứ này có thể giúp ta sống sót.Hoa Thiên Vũ thấy ánh mắt đăm đăm của Băng Thần thì biết rằng con mồi đã dính thính chỉ cần dụ dỗ là được.

" Đây chính là thứ vốn cha ta ngẫu nhiên chiếm được sau một lần đấu giá vốn là dùng cho đệ đệ không thể tu luyện nhưng chưa kịp sử dụng thì hắn ta thức tỉnh huyết mạch.Trong lúc vui mừng cha ta đã đưa nó cho ta,thứ này có thể giúp những người quá tuổi tu luyện có thêm một cơ hội để tu luyện và có xác suất rất nhỏ khiến những người không thể tu luyện sẽ tu luyện được." Hoa Thiên Vũ kiêu ngạo khi nhắc tới thứ này.

Băng Thần lúc này đã bắt đầu hiểu mấu chốt chính là ở việc tu luyện hình như nàng chắc chắn nếu mình tu luyện thì sẽ khiến mình có thể sống sót.Hoa Thiên Vũ không để cho Băng Thần phải chờ đợi mà ngay lập tức giải thích cho hắn ta hiểu.

Nàng hết sức nghiêm túc chậm rãi giảng giải:" Thế giới của ngươi tu ma pháp thì có thể điều khiển nguyên tố còn thế giới ta người tu luyện sẽ hấp thu một loại gọi là nguyên khí để tăng tiến sức mạnh. Mà ngươi biết không nguyên khí tác dụng chính là tẩm bổ thân thể khiến vũ giả chúng ta có sức mạnh khủng khiếp."

Đến lúc này Băng Thần lại mắt tròn mắt dẹt hỏi nàng:

" Nếu thế thì chỉ cần luyện là được sao phải uống thứ nước kia."

Hoa Thiên Vũ bĩu môi:

" Ngươi nhìn thì cũng đã gần hai mươi mà giai đoạn tốt nhất để bắt đầu tu nguyên khí chính là lúc bảy tuổi.Dù bây giờ ngươi luyện cũng sẽ rất lâu mới nhập môn khi đó chưa có tiến triển thì ngươi đã ngỏm củ tỏi rồi. Nhưng với thứ nước này ngươi sẽ trở lại giai đoạn hoàng kim của quá trình tu luyện như thế việc ngươi thành công tu nguyên khí sẽ cao hơn rất nhiều."

Băng Thần cười vui vẻ:

" Thế thì cám ơn ngươi ta muốn học võ công mau đưa thứ kia cho ta."

Vừa nói xong Băng Thần có chút ngượng ngùng vì lời nói trẻ con vừa nãy lên vôi vàng bổ sung cho đủ vế.

" Tất nhiên ngươi muốn gì chỉ cần trong khả năng của ta thì ta sẽ đáp ứng ngươi sẽ không để ngươi phải chịu thiệt."

" Thật không?"

Băng Thần nắm chặt tay rồi khẳng định một lần nữa:

"Tất nhiên "

Băng Thần không hề biết nàng ta muốn gì nhưng chỉ cần điều đó không qua đáng thì cái gì hắn ta cũng làm được. Thậm chí dù nàng ta bắt hắn ta làm việc cho nàng mười năm, hai mươi năm cũng được vì dù thế nào hắn ta cũng lời to rồi.

Giữ tâm lý ấy Băng Thần không chút nào nao núng trước mặt nàng.Hắn tỏ ra vô cùng quyết tâm điều này khiến Hoa Thiên Vũ rất thoải mái. Người này cho nàng cảm giác rất tốt mong sao khi hắn tu luyện thì sẽ thật sự cứu được tính mạng của hắn.

Nàng có cảm giác mình hơi hơi thích Băng Thần rồi nhưng ngay lúc này phải nói ra ý định của mình ngay lập tức. Ma pháp nguyên tố thứ hấp dẫn như thế này nàng đã không thể chờ đợi rồi tưởng tượng mình cũng có thể như hắn biến hóa nàng sướng run người rồi.