Chương 10: Không bao giờ để mình phải hối hận

Ta Muốn Học Võ Công

Chương 10: Không bao giờ để mình phải hối hận

Hoa Thiên Vũ lắc đầu nàng làm sao mà biết được lai lịch của cặp nhẫn nhưng nghe giọng của Băng Thần thì đây chính là một cố sự vô cùng hay. Nàng chăm chú đợi xem Băng Thần sẽ kể cho nàng ta nghe cái gì có thể thông qua cái cố sự mà nàng ta hiểu hơn về hắn ta.

Băng Thần bắt đầu lâm vào hồi ức:

" Ngày xưa tổ tiên của chúng ta tên Băng Thanh là một siêu cấp thiên tài trong những thiên tài nhưng tính tình lại cổ quái tùy hứng vô cùng. Hắn ta làm chuyện gì cũng chẳng mấy khi suy nghĩ đến hậu quả,đơn thuần nước tới chân mới nhảy.

Hắn ta như thế tuy nhìn không ra sao nhưng nhờ sự vô tư tìm được rất nhiều bằng hữu cũng như không ít kẻ thù truyền đến tận đời chúng ta.Nhắc đến hắn không có một con cháu của Băng gia không tôn kính sự chính trực,vô tư của hắn ta."

Băng Thần xoa xoa trên tay chiếc nhẫn rồi kể tiếp:

"Rồi đến một ngày hắn ta cứu được một cô gái chăm sóc nàng ta từ khi nàng bị thương thật nặng đến khi nàng ta hoàn toàn hồi phục. Mà bản thân hắn không hề biết nàng ta kẻ thù số một của nhân loại bấy giờ thần thú mạnh nhất trong các yêu thú " Thập Vĩ Thần Hồ".

Nàng ta mạnh đến mức một mình độc chiến khi ấy tối cao sức mạnh của nhân loại Thập đại Pháp Thần nhưng vẫn trọng thương tất cả mọi người sau đó rời đi.Nhưng nàng cũng mang thương tích rớt xuống một rừng cây đụng trúng tổ tiên của ta đi ngang ngài ấy rất tốt bụng cõng nàng đi."

Băng Thần nghĩ đến lại xùy cười:

"Chính vì điều đó làm cho mấy vị Pháp Thần ra khỏi huyễn cảnh của nàng ta. Bọn họ đi tìm nơi nàng hạ lạc nhưng chẳng tìm thấy gì cả. Khi ấy cả thế giới gần như điên cuồng yêu thú cấp thần cùng bán thần khắp nơi rục rịch trả thù,nhân loại cũng loạn hết cả lên."

Hoa Thiên Vũ cười nói:

"Tổ tiên ngươi cũng đủ tốt gặp người liền cứu."

Băng Thần gật đầu:

"Thế nhưng tất cả đều đáng giá tổ tiên ta cuối cùng cũng phát hiện ra thân phận của nàng nhưng lại không hề tỏ ra ghét bỏ nàng.Cũng không thông báo cho người ngoài. Hắn ta ôm trong mình ý nghĩ hòa hợp loài người cùng yêu thú bởi cấp cao yêu thú cũng không khác nhân loại cho lắm.

Ý nghĩ điên cuồng, người khác nghĩ còn không dám nghĩ nhưng hắn ta dám. Rồi sau đó không biết từ đâu lấy được hai chiếc nhẫn này.

Ngươi biết không tổ tiên khi ấy mới chỉ là một thanh niên hai mươi tư tuổi nhưng đã là Pháp Hoàng đỉnh phong.Nhưng hiển nhiên trước mặt nàng ta không hề đáng giá nhắc tới."

Hoa Thiên Vũ kinh ngạc:

"Hai mươi tư tuổi Pháp Hoàng đỉnh phong mạnh hơn ngươi rất nhiều.Không biết tại sinh thời ngài ấy có phải mạnh nhất thiên tài không."

Băng Thần cười nói:

"Qủa thật đệ nhất còn là đệ tử yêu quý nhất của một vị Pháp Thần nữa,hắn ta tính cách không đủ thiên phú cùng bối cảnh đã sớm chết rồi. Như vậy cũng sẽ không có ta ngồi đây nói chuyện với ngươi như bây giờ.

Nhưng chuyện thú vị ngươi biết là gì không đó,ta vị kia tổ tiên lại cầm cặp nhẫn này đi cầu hôn nàng ta.Không ai biết làm sao hắn ta lấy ra can đảm như thế nàng ta cách hắn cả một vùng trời kể cả tuổi tác với thực lực.

Thế nhưng lại làm cho người ta bất ngờ nhất là hắn ta thành công nàng ta không ngờ lại đồng ý yêu cầu kết hôn của tổ tiên của chúng ta. Người ta hay nói tổ tiên Băng gia ngốc cũng có ngốc phúc.Tất cả cũng từ chuyện này mà ra, quả nhiên may mắn vô cùng."

Băng Thần cười tươi vẻ mặt tự hào:

"Sau đó hắn ta quyết định mang nàng ta đi ra mắt gia đình cùng sư phụ của mình Pháp Thần Vũ Đình Thiên, một trong mười nhân loại mạnh nhất.Giây phút đầu tiên thấy nàng nghe đâu vị kia Pháp Thần uống một ngụm trà thẳng phun hết ra ngoài hai mắt trợn trừng.

Nhưng vị kia tổ tiên bằng tấm lòng nhân hậu cũng như sự quyết tâm hắn ta thuyết phục được cả người nhà lẫn vị kia sư phụ.Không biết hắn ta làm sao có mị lực lớn như thế có thể khiến nhiều người như vậy nghe theo mình."

Hoa Thiên Vũ lắc đầu cười nói:

"Ta nghĩ không phải tổ tiên của ngươi tài ba gì.Nhưng ta nghĩ tất cả do vị thần thú tiền bối kia thì đúng hơn. Ta nghĩ hẳn người nhà và sự phụ của hắn không chỉ ngạc nhiên mà còn vô cùng sợ hãi mới phải.

Dù sao mười người liên thủ mới đánh lại còn trọng thương thật nặng mà khi ấy chỉ có một mình hắn ta chạy không biết có được không. Nếu không có tâm bình khí hòa thì chắc vị kia chắc chắn sẽ đánh cho hắn ta vãi cứt ra lúc đó đừng hỏi tại sao nước biển lại mặn."

Băng Thần vờ như không nghe thấy:

"Sau đó nhân loại và yêu thú kết minh chỉ cần yêu thú đạt tới bán thần đều nhận được chứng nhận cùng khu vực quản hạt riêng của mình cũng như nếu thích cỏ thể vào nhân loại làm quan.Cũng chính vì thế nhân loại vài chục ngàn năm sau chiên tranh với lực lượng ngoài hành tinh cũng trở lên dễ dàng hơn rất nhiều.

Nhưng không thể nói quá nhiều năm yên bình làm cho nhân loại cùng yêu thú trở lên yêu đuối kinh khủng.Đã từ rất lâu rồi cả nhân loại lẫn yêu thú đều không ra nổi một cái cao thủ cấp thần.Mạnh nhất người thì ở trong ranh giới mong manh giữa Pháp Thánh và Pháp Thần."

Băng Thần nắm lên tay nàng rồi nói:

"Tổ tiên của chúng ta trước khi lâm chung đã từng nói người của Băng gia không bao giờ được làm ra chuyện để mình phải hối hận. Dù cho gia đạo sa sút bởi không biết vì nguyên nhân nào đó,Băng gia dòng chính nhân rất khó sinh đẻ thế nên nhân số ít ỏi.

Nhưng bù lại các đời tổ tiên lại khắp nơi thi phúc kết nạp nhân tài ban họ Băng thế lên dòng tộc cũng có thể coi là lớn mạnh vô cùng.Cặp nhẫn chúng ta đang đeo chính là gia huy của tộc biểu tượng của sự phóng khoáng,tinh thần trọng tình trọng nghĩa hết mình vì thân nhân.

Nó chỉ được đeo khi mà nam nhân dòng chính của Băng gia cũng là người thừa kế tìm được người mình yêu mến thì mới được đeo vào tay nếu không là sai với tộc quy sẽ bị vĩnh viễn trục xuất.Mà phải đeo sau khi người kia đã đeo vào mà nếu được người kia đeo lại thì càng tốt truyền thống ấy không biết đã duy trì bao nhiêu thế hệ."

Băng Thần còn chưa nói gì thì thấy bên cạnh mình vang lên một âm thanh:

"Oa thật đáng hâm mộ hay ta cũng tìm một cặp nhẫn để mai mốt truyền đời."

Không hiểu tiểu tử Hoa Thiên Vân không biết từ bao giờ đã ngồi vào cạnh hắn ta nghe hắn ta kể chuyện.Đám vũ giả thân pháp đủ cao minh thì đúng là thần không biết quỷ không hay.

Băng Thần bĩu môi:

"Cặp nhẫn này không phải bình thường tuy không biết làm bằng chất liệu gì nhưng có thể giúp người đeo tăng cao ba lần tốc độ tu luyện pháp thuật. Chỉ vì tộc quy nếu không thì ta đã sớm đeo từ bé lúc này ít cũng phải Pháp Hoàng rồi chứ làm gì mới chỉ có Pháp Vương ngũ cấp."

Hoa Thiên Vân trợn mắt đáp:

"Người gia tộc của huynh có phải hay không ngốc?"

Băng Thần khỉnh bỉ:

"Ngươi thì biết cái quái gì đấy là tổ tiên có thâm ý cả cũng bởi vì người Băng gia dòng chính khó sinh đẻ lên dùng tộc quy để khiến cho nam nhân dòng chính sớm cưới vợ. Tìm được vợ rồi thì có thể đeo cặp nhẫn này vào tay ngươi đã hiểu chưa gia tộc khuyết điểm lớn nhưng bù lại hầu như đời nào cũng có thiên tài."

Hoa Thiên Vân nói:

"Ta tìm hiểu thì gia tộc của huynh đã bị người liên thủ diệt vài chục ngàn năm truyền thống không bằng lấy sức mạnh trả thù sao."

Băng Thần bũi môi:

"Ngươi tìm hiểu chưa đến nơi đến chốn thì biết quái gì năm gia tộc được đánh giá cùng cấp độ thậm chí lịch sử lâu đời hơn đánh úp bất ngờ.Thế nhưng ba gia bị toàn diệt già trẻ lớn bé phần mộ tổ tiên đều bị đào lên tổng cộng chết hơn bốn vạn người hai gia tộc còn lại chết dần chết mòn trong "Băng Ngục " cấm pháp.

Chính bản thân ta cũng đã ra tay kích dẫn băng bạo hủy diệt mấy ngàn người Lý gia bây giờ chỉ còn lại Tôn gia chờ chết mà thôi.Ông ngoại ta không thể ra tay diệt họ nhưng cũng không khiến ai cứu được họ dưới tác dụng của "Băng Ngục " thì bọn họ sẽ chỉ có thể chờ đợi bị dằn vặt đến chết mà thôi.Dù cho có thoát ra thành công đi chăng nữa sức cùng lực kiệt bị ông ngoại của ta trong bóng tối phái người ám sát thì cũng chỉ có con đường chết."

Hoa Thiên Vân ánh mắt sáng lên:

"Không ngờ huynh còn tự tay tiêu diệt được mấy ngàn cừu nhân."

Băng Thần cười nói:

"Do ngươi tìm hiểu chưa đến nơi đến chốn mà thôi nếu không cũng đã sớm biết.Lần đó ta cũng suýt chết thế nhưng ta cũng chưa từng hối hận."

Hoa Thiên Vân ánh mắt tràn ngập ánh sao:

"Không ngờ huynh lại có lúc huy hoàng như thế chẳng bù cho ta đến bây giờ vẫn không có người biết đến.Nhưng ta tin ngày sau ta cũng có thể trở lên như thế hào hùng.Ngươi hãy đợi xem tiểu tử ta chắc chắn nói là làm một ngày nào đó khắp đại lục anh tài sẽ biết tên ta,Hoa Thiên Vân."

Ai ngờ đang hưng phấn thì bị Hoa Thiên Vũ một tát vào gáy:

"Có chuyện gì thì nói không có thì cút ở đây ảo tường làm gì. "

Hoa Thiên Vân ám ức:

"Ta có chút hoài nghi ngươi có thật phải không ta thân tỷ."