Chương 11:Khám phá mới

Ta Muốn Học Võ Công

Chương 11:Khám phá mới

Băng Thần thấy hai chị em nhà này nháo sự thì cảm thấy thật hâm mộ mình thì không bao giờ có khả năng đùa giỡn với huynh đệ trong nhà. Đơn giản bởi vì Băng tộc chỉ còn mình hắn còn những đứa trẻ khác thì lại không hiểu vì sao tránh xa Băng Thần. Khiến hắn ta không có một cái bằng hữu chân chính.

Hoa gia hai cái tỷ muội đùa giỡn xong thì Hoa Thiên Vân mới xấu hổ lên tiếng nói chuyện với hắn:

"Vừa nãy đi vội quá ta quên hỏi huynh mấy thứ đồ huynh đưa ta sử dụng như thế nào.Trong đồng hồ cũng không có hướng dẫn nên ta tìm huynh."

Băng Thần chịu thua tiểu tử này thực sự thì khi hắn ta rời đi,Băng Thần cũng thắc mắc tiểu tử kia làm sao sử dụng những món đồ hắn ta đưa cho.Đơn giản bởi những món đồ này hết sức cao cấp hiếm có mà ma pháp thế giới ai cũng luyện ma pháp từ bé lên việc đến lớn mới luyện rất hiếm có.

Hắn ta cũng không để ý dù sao cũng chỉ phí thêm ít câu chữ mà thôi không ảnh hưởng gì quá nhiều,trách móc hắn lại làm mình mất phong độ. Ngay sau khi được Băng Thần chỉ dẫn hoàn tất thì hắn ta cũng lập tức biến mất không còn thấy bóng trả lại không gian hai người cho bọn họ.

Nhưng hai tỷ muội lại rất giống nhau, Hoa Thiên Vũ cũng nhanh chóng thử minh tưởng xem chiếc nhẫn có thực sự tăng gấp ba lần tốc độ tu luyện hay không. Băng Thần tất nhiên không thể ngồi im không làm gì lên cũng đi vào trạng thái tu luyện thế nhưng hắn ta lập tức phát hiện ra có điều không đúng.

Bởi vì vì tốc độ tu luyện nguyên khí của hắn ta cũng được gia tốc gấp ba lần.Hắn ta không thể tin được chuyện thần kỳ như thế có thể xảy ra. Nếu đây không phải nhất thời thì đi qua thế giới này chính là cơ duyên vô cùng to lớn với hắn ta.

Băng Thần bị bất ngờ bởi cái bánh từ trên trời rớt xuống khiến cho tâm thầm không yên.Hắn ta ngay trong lúc tu luyện không khỏi cong lên khóe môi cười một cái.Có lẽ tất cả đã được vận mệnh an bài từ rất sâu xa hắn đến nơi đây chắc chắn phải có một lý do gì đó cần tự hắn đi tìm hiểu.

Băng Thần ngồi dậy hắn ta cảm giác khoảng thời gian gần đây bởi vì sinh mệnh còn quá ngắn ngủi khiến hắn ta bỏ qua những cơ duyên mình đã chiếm được.Đặc biệt những thứ đồ lấy được ở trong di tích kia, tổ tiên xa xưa của hắn lấy ra được cặp nhẫn này.

Mà quyển trục kia nắm giữ sức mạnh của thần thánh mới có thể đưa hắn ta đi xa như thế. Nếu không dù cho Pháp Thần không gian hệ cũng không thể làm được thứ này. Di tích này đã suốt hiện trước cả giai đoạn hoàng kim của tổ tiênhắn ta,rất có thể là giai đoạn hậu dị biến của Trái Đất.

Nghe nói thời kỳ đó có không biết bao nhiêu là những thứ cổ quái mà người ta chỉ cần lấy được một cái đã có thể quật khởi một gia tộc căn nguyên. Băng Thần đã đi qua thế giới này thì Khai Thiên Quyết và cặp nhẫn kia đã có thể chứng tỏ di tích ấy có liên quan rất lớn đến cái thế giới này.

Nếu hắn không tìm hiểu kỹ thêm những món khác thì thật có lỗi với bản thân mình, nghĩ cái là làm. Băng Thần từ ma giới xuất ra hai thứ vô cùng kỳ lạ,một thứ như là một cái mắt kiếng nhưng hắn ta tất nhiên không biết đó là mắt kính.

Bởi đơn giản với trình độ y tế của thế giới của Băng Thần thì trừ khi bệnh tật do ma pháp gây ra như hắn ta, còn lại thì chữa trị rất là dễ dàng. Chính vì thế người người không cận thị thì đeo mắt kiếng làm quái gì. Qua bao nhiêu năm thế giới đổi thay,mắt kiếng đã không còn là một món đồ làm đẹp có nhiều thứ khác thay thế nó.

Những thứ quá lạc hậu thì sẽ bị đào thải theo thời gian. Chỉ những thứ tiến bộ mới có thể bền vững phát triển mãi với thời gian được. Nhưng đã xuất thân cũng với những thứ thần kỳ thì chắc chắn nó sẽ không phải phế phẩm dù cho thật sự vô dụng thì hắn ta cũng phải kiểm tra một cái.

Dù được phát hiện trong di tích lâu đời nhưng riêng bên cạnh nó thì không bao giờ dính một chút nào bụi bặm. Gọng kính phảng phất có thể chiếu sáng trong màn đêm,không biết làm từ nhiên liệu gì tròng kính rõ ràng tồn tại nhưng lại trong suốt như không.

Băng Thần quyết định đeo thử lên thì vô cùng giật mình. Vì nó khiến cho hắn nhìn thấy một người đứng bên cạnh mình một cô gái trẻ tuổi nhưng trang phục lại vô cùng lạ lùng.

Khẽ kéo mắt kính ra thì hắn ta lại không thấy nàng ta nữa.Băng Thần thử đi thử lại vài lần thì mới xác định thực sự chỉ có đeo mắt kính mới thấy nàng.

Thế nhưng nàng ta phảng phất bức tượng đứng im một chỗ mỉm cười nhìn hắn ta không hề chớp mắt khiến cho Băng Thần chân mày có chút nhíu lại.

"Ngươi là ai?"

Hắn ta vừa hỏi thì bỗng từ người hắn yếu ớt nguyên khí cùng dày đặc ma khí tinh thần tuôn ra bao bọc lấy nàng ta sau đó hắn ta cảm nhận dường như nàng ta có thêm sinh khí.

"Ta là Mộng Dao khí linh của vật ngươi đang đeo."

Băng Thần hơi nhíu mày suy nghĩ sau đó mới hỏi nàng ta:

" Thế vật ta đang đeo tên gọi và suốt sứ là gì ngươi có biết không."

Mộng Dao lắc đầu nói:

"Kẻ tạo ra thứ này sau khi phong ấn tình công ta vào đây thì cũng chết tan biến trong hư không.Thế lên hắn chưa nói lên ta cũng không hề biết được thứ này tên gì.Thế nhưng tên kia đã dùng bí pháp khiến cho nếu ngươi muốn biết tác dụng của nó chỉ cần hô lên "thông linh" là có thể."

Băng Thần hơi ngc nhiên hỏi:

"Thế vì tiền bối kia phong ấn người vào trong này làm gì?"

Mộng Dao như nhớ đến cái gì đó thì sắc mặt chìm xuống nói:

"Tên kia đúng là một tên điên trước khi thành công nhốt ta hắn ta có bảo:"nhốt ta để có người cho ngươi biết cách sử dụng thứ này "sau đó ta sẽ tự do."

Băng Thần ngạc nhiên:

"Thế người kia phong ấn ngươi vào đây để ngươi nói cho ta biết hai từ mà thôi thế nhưng có vẻ ngươi chưa được tự do."

Mộng Dao cười thảm nói:

"Ta chưa từng tin tên kia nhưng nếu thứ đồ này về tay ngươi thì chắc chắn phương pháp để ta tự do chính là ở ngươi. Tuy chỉ tiếp xúc với người kia một chút nhưng ta chắc chắn thứ đồ này không phải phàm vật sẽ có trợ giúp rất lớn đối với ngươi."

Băng Thần nói:

"Vậy hẳn hắn từng là Pháp Thần cường giả của Trái Đất đúng không chỉ có như thế mới có thể có thủ đoạn như thế."

Mộng Dao bĩu môi nói:

"Thứ nhất hắn ta không biết là gì, nhưng chắc chắc không phải nhân loại hắn ta chỉ vô tình đi vào Trái Đất mà thôi.Thứ hai hắn tuyệt đối không phải Pháp Thần của nhân loại mà là vượt xa Pháp Thần ở một cảnh giới mà ta không tưởng tượng được."

Băng Thần không hiểu:

"Ngươi sao lại chắc chắn như vậy hắn ta không phải nhân loại mà lại còn mạnh hơn cả pháp thần?"

Mộng Dao cười khinh bỉ nói:

"Ta nói không phải vì cả một tòa di tích ngươi phát hiện thực ra là cùng hắn giáng xuống cái Trái Đất sau đó bị ta cùng tỷ tỷ phát hiện. Hai người chúng ta xưa kia rất thích dùng đám Pháp Thần của nhân loại các ngươi làm thức ăn ai ngờ đang truy đuổi một đám thì bị tên kia chụp lại."

Băng Thần há to mồm:

"Pháp Thần là thức ăn ngươi mạnh đến thế sao?"

Mộng Dao cười nói:

"Phía trên Pháp Thần cảnh hay Yêu Thần cảnh còn có nhiều cảnh giới khác theo ta suy đoán ngươi hội coi pháp thần mạnh nhất.Chắc chắc do về sau nhân loại suy yếu mới có tình trạng này. Không hiểu sao yêu tộc sau này không diệt trừ nhân loại các ngươi thật không thể hiểu nổi mà."

Băng Thần chẳng có chút nào tức giận. Vị này đến từ thời đại Hồng Hoang thì có lẽ khi ấy nhân tộc cùng yêu tộc đang tại giai đoạn căng thẳng nhất.Làm hắn giật mình là phía trên Pháp Thần cảnh rõ ràng còn có đẳng cấp khác, các nàng nói thế hắn các nàng cũng phải trên thần cấp.

Băng Thần cười nói:

"Nhân tộc cùng yêu tộc thật sự suy yếu.Đã từ rất lâu rồi không có bất cứ ai tấn cấp thành thần,thánh nhân đã trở thành lực lượng mạnh nhất. Hai tộc từ lâu đã liên kết để chiến đấu với ngoại tộc đến từ không gian mỗi năm đều không biết hi sinh bao nhiêu người."

Mộng Dao bắt đầu hơi chút lo lắng hỏi:

"Thế Bạch Phượng Hoàng yêu tộc thế nào rồi?"

Băng Thần cũng nghe một chút về chủng tộc này nhưng đã là chuyện từ trong cuộc đại chiến đầu tiên của Trái Đất với ngoại lai kẻ thù.Cô nàng này hỏi như thế thì rõ ràng nàng là chính Bạch Phượng Hoàng cái kia chủng tộc lên mới quan tâm như thế.

Băng Thần thành thật:

"Lần đầu đại chiến với kẻ địch đến từ không gian Bạch Phượng Hoàng đã gần như toàn bộ diệt vong. Về sau tuy nhân loại cùng các chủng tộc khác liên minh bảo vệ nhưng cũng không tránh khỏi chủng tộc này chính thức biến mất.

Người trong tộc này quá cao cao tại thượng không chịu kết hôn vơi tộc khác. Trong tộc nam tính đều không may bỏ mạng thế lên cuối cùng các nàng chết già."

Mộng Dao tức giận vô cùng nhưng ngay vào lúc này nàng ta cũng rất bất lực nàng vẫn còn tại bị phong ấn không làm được cái gì cả.

"Đợi ta thoát ra phong ấn ngày sẽ làm cho lũ ngoại loại kia sống không bằng chết dám khiến tộc của chúng ta diệt vong thật là không muốn sống mà."