Chương 387: Ghen Tỵ
Đã rời khỏi Sư Vương Thành gần một ngày nhưng Thiên Tiếu vẫn có cảm giác sắp có chuyện xảy ra, linh cảm của hắn ta thường rất chính xác. Cũng vì vậy Thiên Tiếu trên quãng đường này tỏ ra vô cùng cẩn thận trước mọi chuyện. Thậm chí còn không muốn đi đường lớn, mấy cô gái đều phải đeo mặt nạ, trùm kín toàn thân, không được giao tiếp hay mua bán bất cứ thứ gì.
Vào trong một tòa thành ở nửa bên kia tinh cầu sau gần mười cái truyền tống trận, lúc này Thiên Tiếu mới yên tâm hơn một chút. Dù rằng cảm giác kia vẫn còn nguyên vẹn, ở trong thế chủ động như thế này thì có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì hắn ta vẫn có thể ứng hiến được.
Đêm tới hắn liền tiếp tục song tu với Xà Mị Nương, lấy được bao nhiêu Thần Lực Biến Dị liền truyền hết cho Vũ Thuyền Quyên. Chỉ khi nào nàng ta hồi phục hoàn toàn thì hắn mới có thể kê cao gối ngủ được.
Giữa đêm lạnh Thiên Tiếu ngồi bên cửa sổ trầm tư, Xà Mị Nương dùng chăn che đi thân thể đi tới đằng sau hắn ta khẽ giọng hỏi:
"Mấy ngày nay trông ngươi bất an thế?"
Thiên Tiếu ôm nàng vào lòng, không trả lời vấn đề nàng hỏi, ngược lại khẽ giọng hỏi:
"Ngươi có còn giận hành động của ta không?"
Xà Mị Nương nhỏ giọng đáp:
"Tất nhiên là còn rồi, ngươi biến ta từ một người phụ nữ trung thủy thành cái người nằm trong lòng nam nhân khác. Đã thế ta còn không thể làm gì được ngươi, đánh không được, mắng không xong bởi ta còn nợ ngươi. Muốn chết chung cũng không dám bởi tính mạng con trai ta với ngươi cũng là một."
Thiên Tiếu cười khổ nói:
"Khi đó ngươi làm ta giận quá, ngươi cảm thấy có lỗi thì cũng biết ta đã uất ức như thế nào, cứu tiểu tử kia khiến thực lực ta suy giảm mất một tuần. Trong thời gian đó còn bị một đám người truy sát, may mắn lắm mới thoát được. Mẹ nó lại đi truy sát ta, thử nghĩ xem thì chỉ cần không phải tượng gỗ thì ai lại không giận."
Xà Mị Nương cũng không muốn tranh cãi chuyện này bởi nàng biết rằng mình mới là người có lỗi. Thiên Tiếu hiện tại đối với nàng đã coi như rộng lượng rồi, nhưng nói không tức thì quá dối trá rồi. Nàng cũng có suy nghĩ riêng của mình, vì gia tộc, vì con trai nàng mới chấp nhận chuyện làm thiếp cho hắn.
Thấy nàng im lặng Thiên Tiếu bỗng nảy ra một câu hỏi trong đầu:
"Nhỡ nàng có thai với ta thì tính sao?"
Xà Mị Nương chẳng cần suy nghĩ liền đáp:
"Thì nó cũng là con ta, còn ngươi tính đổi xử với Minh Văn như thế nào?"
Bị vặn hỏi ngược lại Thiên Tiếu có chút bối rối, hắn đến hiện tại vẫn còn quá trẻ, Lý Nhã Lan mới mang thai thôi đã đủ để hắn không biết phải làm gì rồi. Nghĩ kỹ thì vấn đề này cũng không sai, tu vi các nàng đều đã qua Tái Tạo Cảnh, nhỡ mang thai thì cũng một ít nhất trăm năm mới có thể sinh.
Xà Minh Văn thì đang sống khỏe, đã thế tiểu tử này lại còn không phải đứa trẻ sáu tuổi bình thường, gọi nó là thiên tài thì cũng không sai một chút nào. Suy nghĩ và hành động đều vượt xa một đứa trẻ cùng tuổi, có điều chuyện này khiến Thiên Tiếu càng cảm thấy hứng thú hơn, tưởng tượng ra phản ứng của hắn khi bỗng dưng có cái cha dượng không biết sẽ thế nào.
Thấy hắn cười một mình nàng liền hỏi:
"Ngươi cười cái gì thế? Sao không trả lời câu hỏi của ta?"
Hắn vỗ nhẹ vài cái vào đùi nàng rồi nói:
"Nói thật thì ta cũng chẳng biết nữa, nói gì thì ta vẫn chỉ là một tiểu tử hơn hai mươi một chút, làm sao ta biết phải đối xử với thằng nhóc như thế nào. Có lẽ còn phải nhìn thái độ của hắn nữa, tiểu tử này nếu đủ thông minh thì không nói, nếu chống đối ta thì nhất định sẽ u đầu dài dài."
Câu trả lời như vậy không thể khiến cho Xà Mị Nương hài lòng được, nàng không chờ đợi một đáp án ngọt ngào, nhưng hắn vẫn có thể chọn cách nói tránh đi. Tên này lại lại chẳng quan tâm tới chuyện đó, xác định muốn cho con trai nàng ăn đòn. Với tính cách của hai người này nàng đảm bảo Xã Minh Văn sẽ no đòn với Thiên Tiếu.
Sinh ra tính cách vốn hiếu động, vì bệnh tật trở nên trầm lặng, hết bệnh rồi lại biến thành một cái Tiểu Bá Vương không ai trị được. Tuy thương con nhưng nàng nghĩ thật sự chỉ có Đại Bá Vương như Thiên Tiếu mới trị được tiểu tử kia.
Tựa đầu vào ngực hắn ngẩng đầu lên ngắm trăng, nàng khẽ giọng:
"Ngươi vẫn chưa trả lời ta vì sao ngươi mấy ngày nay bồn chồn như vậy?"
Thiên Tiếu thở dài nói:
"Ta linh cảm sắp có chuyện xảy ra, trước giờ linh cảm của ta chưa bao giờ sai, không biết cái cửa ải này ta có qua được không. Trước đây đã có nhiều trách nhiệm, bây giờ còn phải trị bệnh cho cái con ghẻ, ta xảy ra chuyện gì thì không tốt một chút nào."
Nghe vậy Xà Mị Nương còn nghĩ hắn muốn nàng giúp gì liền hỏi:
"Muốn ta làm cái gì đó giúp ngươi sao?"
Hắn lắc đầu thay cho câu trả lời, lúc này chỉ có Vũ Thuyền Quyên mới có thể giúp được bọn họ thôi. Những người còn lại bao gồm cả hắn hầu như chẳng có tý tác dụng vào nếu thật sự gặp nguy hiểm.Bởi nếu đối phương tu vi thấp thì đó không còn gọi là nguy hiểm nữa rồi.
Ít nhất một năm sau thì Vũ Thuyền Quyên mới có thể quay về Tái Tạo Cảnh, kể cả khi trở lại Tái Tạo Cảnh thì nàng nhiều nhất chỉ một đánh ba. Trừ khi để nàng quay lại Hư Vô Cảnh thì mới không còn nguy hiểm, như vậy thì sẽ mất tới hơn hai năm, bọn họ không có nhiều thời gian như vậy.
Mấy ngày sau đó Thiên Tiếu và bốn tỷ muội Phương gia điên cuồng mổ cổng từ sáng đến tối. Bọn họ thậm chí còn nghỉ ngơi ngay tại nơi mở cổng, những người còn lại thì phụ trách cảnh vệ cho bọn họ đánh cổng.
Nhiệm vụ cuối cùng nhóm của Thiên Tiếu phải trải qua một trăm lần mở cổng giết quái vật cùng cấp độ. Riêng lần mở cổng cuối cùng phải một mình đánh năm cổng trong không gian bị phong ấn, nghe thôi đã đủ biết sẽ khó khăn đến mức độ nào rồi.
Năm người Thiên Tiếu tập trung chuẩn bị cho trận chiến cuối cùng, nếu năm cánh cổng không xảy ra vấn đề thì cũng không đến mức khó lắm.
Thiên Tiếu lên tiếng nói với Vạn Biến:
"Tiêu hao điểm Vận Khí để giúp ta qua ải này dễ dàng, nếu không may gặp phải quân đoàn của Hư Không Giới thì nguy to."
Vạn Biến hỏi lại:
"Đại ca muốn sử dụng nhiều không, dạo này Nghiệp Khí của ngươi hơi bị nhiều đấy."
Thiên Tiếu khẽ đáp:
"Chỉ cần chừa lại một ít thôi, ta muốn lần này dễ nhất có thể."
Tỷ muội Phương gia gần như đã hồi phục hoàn toàn rồi, nhưng tu vi của bọn họ cũng mới chỉ Hồn Thánh Đỉnh Phong. Cổng mở theo cấp độ của người mạnh nhất trong tổ đội, điều này đồng nghĩa hắn phải đối mặt hơn 2500 cái quái vật có trí thông minh và cùng cấp độ. Kể cả có Vũ Thuyền Quyên giúp đỡ thì trận này vẫn rất thảm thương, với lại Vũ Thuyền Quyên chắc cũng chỉ bảo vệ mấy tỷ muội Phương gia là chính.
Tây Phương Bất Khả cắn chặt môi, không phải lần đầu tiên nàng cảm thấy mình vô dụng, cứ như thế này thì làm sao có thể trở thành người có ích trong mắt mấy người vợ của Thiên Tiếu. Với lại chuyện xảy ra lần này nàng nghi ngờ có thể chính là mẹ mình gây ra, nhất định phải có nội gián thì bọn họ mới bị phát hiện đi vào bí cảnh.
Những người khác thì khó có thể phản bội Thiên Tiếu được, đặc biệt là Hỏa Lam Linh, đại bá của nàng thì cũng hơi khó bởi ngài ấy khá thân với Tần trưởng lão. Chỉ có mẹ nàng vừa không thân với Tần trưởng lão, lại sẵn sàng vì lợi ích bán đứng bất cứ ai, lúc này nàng thật sự không biết xử lý sao nữa.
Nhìn mấy cánh cổng đang hình thành nàng khẽ giọng nói với Thiên Tiếu:
"Xin lỗi Tiếu đại ca."
Thiên Tiếu thông minh như vậy liền hiểu được tại sao nàng xin lỗi, chắc là cô bé cũng đã đoán được lý do mình bị phát hiện. Hắn xoa đầu an ủi nàng, nàng không có lỗi gì cả, hai người đã quen thân lâu như vậy nên hắn không thể tuyệt tình giống như đối với người xa lạ.
Hắn nhẹ giọng nói với nàng:
"Bất Khả không có lỗi, để khi nào trở về ta tính sổ với mẹ của muội sau, có khi chẳng cần đến ta thì mấy người kia cũng tính sổ với nàng ấy. Ta nghĩ mấy người đó sẽ không làm quá lên đâu, nhưng chắc chắn nàng ấy sẽ có một bài học nhớ đời."
Tây Phương Bất Khả hơi bối rối, không biết nghĩ gì lại nói:
"Nếu mà Tiếu đại ca muốn trả thù giống như với Xà tỷ thì để ta thay mẹ có được không?"
Nghe câu này Thiên Tiếu cả người cảm thấy lung lay giống như sắp té vậy, nàng ta rốt cuộc nghĩ hắn là dạng người nào vậy. Nhưng hắn cũng không biết phải trả lời nàng ta như thế nào nữa, chuyện của Xà Mị Nương muốn lừa dối nàng cũng khó khăn.
Thiên Tiếu nghĩ một hồi rồi hỏi ngược lại:
"Muội cho ta một lý do để không làm như thế đi."
Tây Phương Bất Khả xoa tay vẽ xấu hổ:
"Ta thích huynh, rất là thích, ngay từ lúc gặp mặt đã bắt đầu thích rồi."
Thiên Tiếu thấy vẻ mặt của nàng thì trêu đùa:
"Nếu ta vẫn cứ làm thì muội tính sao?"
Tây Phương Bất Khả trầm tư một chút rồi nói:
"Ta sẽ tức giận."
Thiên Tiếu phì cười:
"Ta còn tưởng muội sẽ cạch mặt ta chứ, thực sự ta không dám hứa quá nhiều thứ, ví dụ như Xà Mị Nương. Nếu ta không như vậy thì làm sao rút được âm khí của nàng truyền cho các ngươi, nhiều khi cuộc sống này chỉ là những lần bất đắc dĩ thôi."
Ba người còn lại nhìn Tây Phương Bất Khả không thể tin được, không nghĩ tới người nhút nhát nhất lại tỏ tình đầu tiên. Nhưng các nàng đồng loạt nhìn về phía Xà Mị Nương, cảm thấy nàng ta thật may mắn, sau cùng thì chẳng phải trải qua thử thách gì cũng trở thành nữ nhân của Thiên Tiếu.