Chương 392: Xử Lý Nguy Cơ

Vạn Biến Hồn Đế

Chương 392: Xử Lý Nguy Cơ

Chương 392: Xử Lý Nguy Cơ

Khi mà Thiên Tiếu đã vào trong cung rất lâu rồi thì hai cái tỳ nữ kia mới vào kiệu lấy ra đĩa bánh thơm lừng thử một chút. Sau đó cả hai kéo nhau rời đi, bọn họ cần phải thông báo tin tức cho Đế Cơ. Lúc tới nơi thì cái người cung nữ nói chuyện với Thiên Tiếu trong lúc chờ đã có mặt từ bao giờ rồi.

Đế Cơ lên tiếng hỏi:

"Ở bên cạnh Đế Hậu các ngươi có thông tin gì không?"

Hai người quỳ dưới đất nói chuyện:

"Thưa bệ hạ, Đế Hậu vô cùng im lặng, nhưng tâm trạng lại không phải tệ lắm, chúng ta phát hiện ra một chi tiết rất thú vị. Mời bệ hạ dùng thử món bánh này."

Bọn họ dâng lên đĩa bánh không còn nguyên vẹn khiến cho Đế Cơ nhíu mày, nhưng họ đã dám dâng lên thì nhất định có ý đồ. Nàng thứ một chút lập tức thay đổi sắc mặt, trình độ như thế này thì cả Trù sư giỏi nhất của Quân Kháng Chiến cũng phải chào thua. Mùi vị gần bằng thế này nàng cũng chỉ thấy một lần duy nhất khi còn theo học tại Tổng Viện Thiên Hồn.

Nghe nói đó là quà của một lão sư tên Lý Hằng tặng cho sư phụ của nàng, từ đó đến nay nàng không nghĩ sẽ gặp được người nấu ngon hơn. Tuy mùi vị hơn thật nhưng chất lượng vẫn còn thua một chút, dù hơi kém hơn vẫn là một trong những thứ đẳng cấp nhất rồi.

Một người tiếp tục báo cáo kết quả:

"Theo như chúng ta quan sát thì không giống người của đại thế lực, trò chuyện rất vui vẻ với hầu nữ chúng ta. Ngoài ra cử chỉ hành động cũng rất tự nhiên, không cao sang vẫn rất có khí chất, thần mạnh dạn đoán người này tớ từ một Trù sư gia tộc ẩn thế nào nào đó."

Trước kia Lam gia có đàn áp nên các gia tộc đó gần như tuyệt diệt hết rồi, chắc là một người may mắn còn sót lại. Đế Cơ coi như đã tìm hiểu xong, hiện tại đến lúc để đi gặp Thiên Tiếu rồi, nàng không nghĩ tới Bạch Cơ lại có lòng như vậy, tìm cho một người đẹp như tiên giáng trần.

Đế Cơ vui vẻ đi tới Hậu Vương Cung, nơi được xây dựng dành riêng cho Đế Hậu các đời sinh sống. Một mình chỗ này thôi đã chiếm tới một phần mười toàn bộ hoàng cung rồi, nàng đi vào thấy Thiên Tiếu vẫn đang dùng bữa tối.

Khi thấy được người tới là Đế Cơ, Thiên Tiếu đứng lên hành lễ, rất nhanh chóng thu lại tất cả những đồ trên bàn. Hắn mỉm cười nói:

"Kính chào bệ hạ."


Đế Cơ hài lòng cười nói:

"Ngươi cảm thấy nơi này có ổn không?"


Thiên Tiếu chắp tay nói:

"Thưa bệ hạ, nơi đây chính là chỗ tốt nhất ta từng ở qua."


Đế Cơ vui vẻ ra mặt, nàng khẽ giọng:

"Tuy bắt ngươi như vầy có hơi thiệt thòi cho ngươi, nhưng chúng ta chung sống với nhau lâu rồi người sẽ hiểu ta không phải người quá tệ. Tất cả những gì ngươi cần ta đều sẽ đáp ứng trong khả năng của mình, nhất là về tài nguyên tu luyện. Hy vọng ngươi cũng sẽ giúp ta, chăm lo cho con của hai người chúng ta sau này trở thành một bậc anh quân."

Thiên Tiếu bắt được thời cơ, lập tức lên tiếng:

"Thưa bệ hạ, có con là sao?"

Đế Cơ cũng tỏ vẻ ngạc nhiên:

"Cưới ngươi về tất nhiên là để tìm người nối dõi rồi, Hắc Long Tộc dòng chính chỉ còn mình ta, trong thời gian ngắn ngươi nhất định phải giúp ta mang thai. Chỉ cần một đứa bất kể là nam hay nữ đều được, khi đó ngươi muốn tung bay phương trời nào cũng tùy ngươi."

Nàng lướt tới chớp mắt đã đè Thiên Tiếu trên giường, hai tay nắm chặt tay của hắn ta. Hơi mỉm cười một tiếng nàng đầy tự tin hỏi:

"Ta xinh đẹp chứ."

Thiên Tiếu cũng không nói dối:

"Bệ hạ rất xinh đẹp, nhưng hình như ngài nói chuyện không giống như Quốc sư nói, chẳng phải lấy ta làm bình phong. Hai người mới là người yêu của nhau hay sao?"

Đế Cơ giật mình buông ra Thiên Tiếu, ngồi dậy hỏi:

"Nàng ta nói với ngươi như vậy thật hay sao?"

Thiên Tiếu gật đầu, nét mặt buồn thiu nói:

"Quốc sư còn bảo ta làm bình phong một năm thì nàng ấy sẽ cứu lấy vợ của ta."

Đế Cơ không tin nổi vào tai của mình, nàng tức giận nói:

"Ngươi đã kết hôn rồi? Đúng rồi, quốc sư nói những cái gì mau chóng nói cho ta biết."

Biết rằng thời cơ đã tới Thiên Tiếu bắt đầu kể hết những chuyện từ miệng Quốc sư cho Đế Cơ nghe. Chỉ khi nào Đế Cơ biết được Bạch Nguyệt muốn hại hắn, lúc đó thì Thiên Tiếu mới có thể được an toàn được. Nếu không Quốc sư một tay che trời một muốn giết thì hắn muốn chạy cũng khó thoát, cần phải làm mọi cách để có thể chờ tới khi Vũ Thuyền Quyên tới đây giúp hắn.

Ngồi suy nghĩ một hồi lâu Đế Cơ mới nói:

"Ta không biết sao Quân sư nói như vậy với ngươi, nhưng bổn đế cưới ngươi về tất nhiên không phải lấy làm bình phong. Hiện tại ngươi còn chưa hết đau buồn, tối hôm nay trẫm sẽ không làm gì ngươi, nghỉ ngơi sớm đi, điều chỉnh tâm trạng cho tốt, tối ngày mai thị tẩm cho trẫm. Dù thế nào thì Hắc Long Đế Quốc sớm muộn gì cũng phải có người nối dõi, còn vợ của ngươi trẫm đương nhiên sẽ nghĩ cách, không cần phải lo lắng."

Nàng ta đi ra ngoài vẻ mặt vô cùng khó chịu, Bạch Nguyệt không ngờ lại to gan như thế, nghe những gì nàng nói với Thiên Tiếu đủ hiểu. Không phải nàng tin tưởng Thiên Tiếu, nàng chỉ nghĩ rằng hắn sắp chết rồi, không thể nào tiết lộ ra bất cứ bí mật nào cả.

Tính ra thì nàng cũng cao tay, độc dược không mùi, không màu, không vị, người bình thường thì đã sớm an nghỉ nơi chín suối rồi. Chắc có nằm mơ nàng cũng không nghĩ tới mình lại gặp phải một chuyên gia về độc dược, thân thể thì miễn nhiễm với mọi loại độc tố như Thiên Tiếu.

Đế Cơ nói chuyện như thế kia chứng tỏ nàng ta nghiêm túc, Thiên Tiếu cũng thở phào một hơi, như vầy hắn không cần phải quá lo lắng chuyện an toàn của bản thân nữa. Leo lên giường kéo rèm đi ngủ, chuyện ngày mai để ngày mai tinh, bây giờ thì ngủ một giấc thật ngon cái đã.

Đế Cơ đi tới thẳng chỗ của Bạch Nguyệt, vẻ mặt nàng tức giận quá mức nên méo mó đến đáng sợ. Bạch Nguyệt vừa mới xử lý xong mọi việc ở hôn lễ, mới quay trở về liền nghe tin Đế Cơ tới, nàng ta lập tức đi ra tiếp đón.

"Kính chào bệ hạ."

"Chát"

Một tát thật mạnh, cực kì vang dội khiến cho cận vệ và nô tỷ hầu hạ Bạch Nguyệt giật hết cả mình.

"Cút hết cho ta, ai dám nghe lén ta chém đầu hết."

Đợi người rời đi hết Đế Cơ mới nghiêm giọng:

"Ngươi nghĩ ta buồn cười lắm có phải không, Đế Cơ ta không phải là cái nữ nhân ngu xuẩn khi xưa đâu. Có biết nếu hắn xảy ra chuyện gì thì Hắc Long Đế Quốc sẽ mất hết mặt mũi hay không, các đồng minh sẽ nghĩ cái gì, huynh đệ trong Quân Kháng Chiến sẽ nghĩ cái gì."

"Chát"


Lại một tát hết sức, Bạch Nguyệt khóe miệng rớm máu, nhưng nàng vẫn vô cùng bình tĩnh ngẩng đầu nói:

"Hóa ra hắn ta không sao thật, hình như lần này ta tính sai rồi, ta biết bệ hạ tức giận nhưng nếu được làm lại ta vẫn sẽ làm như vậy. Không thể để người con gái ta yêu trở thành nữ nhân của kẻ khác được, bệ hạ thật độc ác."

Đế Cơ lạnh lùng nheo mày:

"Giao ra Binh Phù và Hắc Long Ấn Soái ra đây cho ta, ngươi bây giờ đã không phù hợp để giữ hai thứ đó nữa rồi. Đợi khi nào ngươi bình thường trở lại thì ta sẽ giao thứ này cho ngươi."

Bạch Nguyệt từ giới chỉ lấy ra một tấm phù bài có hình hổ đầu và một chiếc ấn có tay cầm chính là một hắc long đang thu mình. Nàng quay người rời đi thì Bạch Nguyệt từ đằng sau ôm lấy, nước mắt của nàng thấm lên long bào, nhìn nàng như vậy Đế Cơ rất đau lòng nhưng càng thêm quyết tâm.

Đế Cơ nghiêm giọng nói:

"Xưa kia căn bản bởi ta quá dựa dẫm vào ngươi mới sinh ra hiểu lầm về chuyện tình cảm, ta dành cho ngươi trước giờ chỉ là sự ỷ lại, không phải tình yêu. Trước kia ta có thể chiều ngươi, nhưng hiện tại Hắc Long Đế Quốc đang cần ta chèo chống, sớm muộn gì ta cũng phải có con. Ngươi có thể cho ta sự quan tâm, lòng trung thành bất cứ nam nhân nào cũng không sánh được, nhưng có thứ ngươi vĩnh viễn không cho ta được. Chuyện lần này ta bỏ qua, chúng ta vẫn là tỷ muội tốt. "

Bạch Nguyệt khóc nấc không nói lên lời, Đế Cơ đau lòng nhưng đó là sự thật, nàng phải nói ra cho Bạch Nguyệt hiểu được. Suy cho cùng nàng cũng chỉ là một nữ nhân bình thường, không phải người cùng đường với Bạch Nguyệt.

Kể cả nàng có hi sinh lợi ích bản thân để thanh toàn Bạch Nguyệt đi chăng nữa thì cũng không được, còn lợi ích của Hắc Long Đế Quốc và Quân Kháng Chiến thì sao. Biết bao nhiêu ngươi đang dõi mắt theo nàng, không thể vì chút chuyện cá nhân làm ảnh hưởng tới đại cục.

Ra khỏi Quốc Sư Phủ nàng nhớ tới Thiên Tiếu liền có chút khó chịu, Đế Hậu của nàng lại từng có nữ nhân khác. Miệng nàng nói muốn cứu người nhưng thực chất cớ gặp nàng cũng sẽ giết chết, nam nhân của nàng thì chỉ do một mình nàng sở hữu, người khác động vào thì chỉ có con đường chết.

Khi Đế Cơ rời khỏi Quốc Sư Phủ, Vũ Thuyền Quyên từ đằng xa đã thấy được, đợi người ta biến mất hoàn toàn nàng mới thoát khỏi trạng thái ẩn thân. Trong đầu không ngừng suy nghĩ tới cách đi vào Hoàng cung để cứu ngươi, mấy ngày nay thiếu đồ ăn, căn bản những thứ khác ăn vào nhạt như nước ốc.

Nàng khi nãy có trò chuyện nên biết được Thiên Tiếu vẫn ổn, thời gian để thâm nhập không quá gấp gáp. Vừa quay đầu đi nàng lại nhìn lại,ở trên bờ tường nhà đối diện Quốc sư phủ có đăng tuyển cung nữ, bỗng nhiên nàng nảy ra một ý tưởng rất hay.