Chương 396: Thiên Tài Quân Sự
Đám quyền quý, vương công quý tộc bắt đầu bắt chuyện, nịnh bợ Thiên Tiếu, những thứ này hắn xem rất nhạt. Chỉ riêng những quà cáp thì lại không thể chối từ, Yêu Thần Trung Giới thật sự vô cùng giàu có. Chả sao Tần Hoài phấn đấu mãi mới là trưởng lão, người ta thì ở Siêu cấp vị diện cũng có người.
Nói thật thì Thiên Tiếu đang nghĩ có nên ở lại đây làm Đế Hậu một thời gian hay không, trở về Thiên Yêu Trung Giới làm sao có nhiều tài nguyên như thế này. Nếu còn có thể phát triển ra ngoài Hắc Long Đế Quốc thì tuy mạo hiểm nhưng thành quả cũng sẽ tương xứng. Cũng là cơ sở tốt để ba năm sau hắn có đủ thực lực trước khi tiếp xúc thế lực khổng lồ giống như Thánh Hỏa Giáo và Sáng Thế Thần Điện.
Chưa kể một con người nhỏ nhen như Thiên Tiếu sao có thể bỏ qua cho Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão, không trả thù được họ thì nhắm tới gia tộc của họ cũng được. Nghĩ đến đây hắn nở ra một nụ cười thật sự đáng sợ, Bạch Nguyệt ngồi bên dưới nhìn thấy thì rùng cả mình.
Muốn có thể xô đổ được mấy cái cây cao bóng cả như Lam gia và Lâm gia thì phải có lực lượng tương xứng, thứ được Thiên Tiếu nhắm tới chính là Quân Cách Mạng. Với lại càng khiến cho Lam gia và Lâm gia lao đao, bọn hắn sẽ càng không có tâm trí để đối phó với Thiên Hồn học viện. Bỗng dưng những chuyện vừa diễn ra không còn quá đáng sợ, hắn lại cảm thấy có thể đây là cơ hội ông trời ban cho hắn.
Hiện tại hắn có một thân phận tạm ổn, lại có thêm Vũ Thuyền Quyên sẵn sàng giúp đỡ bất cứ lúc nào. Giá như có Họa Thiên Hậu ở đây thì chắc chắn làm giàu không khó, nhưng không có nàng thì vẫn có thể hỏi ý kiến thông qua kênh bang hội. Chỉ là sợ làm phiền nàng, dù sao Họa Thiên Hậu cũng đang điều hành một cái thương hội lớn, đã thế còn phải xử lý rất nhiều chuyện khác cùng lúc, làm phiền nàng không biết có ổn không.
Trong lúc đó Hàng Long Vương và Đế Cơ cũng đang nói chuyện với nhau.
Đi dạo trong rừng cây Hàng Long Vương khẽ giọng nói:
"Khi nào Hắc Long Đế Quốc thống nhất thì ta sẽ đi lên vi diện phía bên trên, có lẽ cần phải gặp lại nàng ấy một lần. Ta vẫn không tin được nàng lại tuyệt tình như vậy, chắc chắn là do bất đắc dĩ thôi, đất nước sau đó phải dựa vào ngươi rồi."
Đế Cơ vui mừng ra mặt:
"Tâm ma của ngài đã được phá bỏ."
Hàng Long Vương gật đầu, nhìn về phía xa nơi Thiên Tiếu đang ngồi rồi nói:
"Ta luôn nhìn mọi thứ bằng sự phẫn nộ, bi quan, như thế thì quá tiêu cực rồi. Món ăn khi nãy của giúp ta nhìn lại quá khứ bằng trạng thái bình tĩnh, để cho ta nhìn ra những chuyện kia theo một hướng hoàn toàn khác, phát hiện ra điều khác biệt. Tên kia là một siêu cấp thiên tài, khả năng cao cũng chính là thần linh kiếp trước giống như ngươi, thậm chí còn lợi hại hơn, người như vậy phải giữ cho kỹ."
Đế Cơ hơi trầm tư rồi nói
"Lòng hắn không ở chỗ ta, hiện tại ta thật sự không biết phải làm như thế nào cả."
Hàng Long Vương cười khổ:
"Một kẻ thất bại trong chuyện tình cảm giống như ta thì chẳng khuyên được gì, nền tảng tình cảm của hai ngươi cũng chẳng có. Hắn còn đang thương tiếc vợ của mình, ngươi tốt nhất đừng có ép hắn ta làm gì, dùng thời gian để cảm hóa hắn. Kể cả có phải để hắn tung bay thì cứ mặc kệ, dù gì cả hai cũng có việc riêng phải xử lý."
Đế Cơ nghĩ một chút rồi nói:
"Ta hứa sẽ cứu vợ hắn, người kia đã bị bắt tới Thiên Hồn học viện, lúc này ta thật sự không biết phải làm sao. Cứu cũng không được, nếu cứu được thì nàng quay về bên hắn thì lại không hay. Với lại ngài bảo ta để hắn tự do, sợ rằng một lần rời đi hắn sẽ vĩnh viễn không quay trở lại nữa, lúc đó thể hiện của ta và đế quốc đều sẽ bị ảnh hưởng rất lớn."
Hàng Long Vương nghĩ một chút rồi nói:
"Hình như ngươi rất hài lòng với người chồng này thì phải."
Đế Cơ cũng không dấu suy nghĩ của mình:
"Hắn ta cực kỳ thông minh, không có nhiều người có thể đấu với Bạch Nguyệt được, tài năng thì lại dư thừa. Đổi lại người khác thì đã sớm thành cái xác không hồn rồi, muốn giữ đất nước ổn định thì một Đế Hậu như vậy là sự lựa chọn tốt nhất rồi."
Hàng Long Vương cười to, vỗ vai nàng khuyên bảo:
"Thứ ngươi cần lo không phải Bạch Nguyệt, hãy nghĩ đến ngày tiểu tử đó vượt qua ngươi đi. Hắn không có nhiều tài nguyên nhưng tu vi đã như vậy, trở thành Đế Hậu tu vi càng dồi dào hơn, ta đảm bảo không tới trăm năm hắn sẽ vượt qua ngươi thôi. Đến lúc đó làm sao để trói chân được hắn ở đây, chuyện hắn rời đi là sớm muộn thôi, để hắn bức bối trăm năm thì lúc rời đi thật sự sẽ không quay trở lại đâu."
Cũng không có cách giải quyết gì cả, Đế Cơ quay trở lại thì phát hiện tu vi của Thiên Tiếu đã Siêu Thoát Tứ Trọng, tại sao lại có người tăng tu vi một cách tùy tiện như vậy. Hàng Long Vương đoán không sai chút nào, người này vốn không phải bật trong ao, sớm muộn cũng như chìm xổng lồng bay mất.
Đế Cơ làm như không thấy việc hắn tăng tu vi, tiếp tục mang hắn tới quân bộ, bất kể thế nào thì thống nhất Hắc Long Đế Quốc mới là chuyện quan trọng nhất. Thiên Tiếu đến ngồi coi, mấy cái thuộc kiểu đánh trận như thế này Nam Phong đã dạy hắn đến chán rồi. Nhìn mấy vị tướng quân hiến kế Thiên Tiếu nét mặt khó hiểu, bọn họ rốt cuộc làm sao trở thành tướng quân được hay vậy.
Bọn họ đã ngốc rồi, Đế Cơ khi nghĩ tới kế hoạch cũng bỏ qua quá nhiều chi tiết, rõ ràng ở Tổng Viện Thiên Hồn những thứ này nàng học không nhiều. Bạch Nguyệt mất đi thực quyền, nhưng tham mưu thì vẫn rất tốt, phương thức tác chiến nàng đưa ra rất tốt, chỉ là sẽ hy sinh rất nhiều.
Nhìn thấy Thiên Tiếu cứ ngồi lắc đầu như vậy Bạch Nguyệt lên tiếng:
"Đế Hậu cảm thấy kế hoạch của chúng ta có vấn đề hay sao?"
Thiên Tiếu hỏi ngược lại nàng:
"Thế ngươi có coi mấy chỗ sắp đánh là đất của Hắc Long Đế Quốc, dân ở đó có phải người của bệ hạ hay không. Nếu đơn giản chỉ là xâm chiếm thì kế hoạch của ngươi cũng tạm ổn, binh linh hy sinh hơi nhiều tý thôi chứ cũng không vấn đề gì."
Hàng Long Vương nghe vậy thì hỏi:
"Ngươi có cách gì toàn vẹn hơn sao?"
Thiên Tiếu nghĩ một chút rồi nói:
"Tất nhiên là có, bệ hạ đồng ý cho ta tự lựa chọn cung nữ hầu hạ, kế sách lập tức dâng lên. Không biết có đủ tốt không nhưng hay hơn của Quốc Sư là cái chắc."
Đế Cơ không vui nhưng vẫn gật đầu đồng ý, Thiên Tiếu vui vẻ bởi như vậy muốn cho Vũ Thuyền Quyên ở cạnh mình đơn giản rồi.
Hắn bước lại bàn bàn tay vẽ lên không trung rồi nói:
"Thập Nhị Tinh phòng thủ rất ghê gớm, nhưng truyền tống trận vẫn quá thô sơ, mọi người nghĩ tới phá hủy ta thì cảm giác không cần tới. Chỉ cần một vết xước nhỏ ở vài chỗ có thể khiến cho truyền tống trận tạm ngừng hành động. Chúng ta cho quân đội áp cảnh, chia tách các tòa thành, kêu gọi đầu hàng, khi nào phản khác mới bắt đầu tiến đánh."
Bạch Nguyệt không phục, cảm giác kế hoạch vẫn chẳng hơn gì nàng:
"Thế thì quân ta vẫn thiệt người?"
Thiên Tiếu lắc đầu nói:
"Ta đâu ngu cho quân của mình đánh, thay vào đó các tòa thành chịu đầu hàng bắt bọn họ xuất quân đánh những nơi cố thủ. Ai đánh thắng về sau cho người đó làm thành chủ, đánh càng nhiều thành càng nhiều đất để chia. Sau đó chúng ta cũng chẳng cần xây dựng lại chính quyền, đám địa đầu xà cai quản bao nhiêu năm sẽ tự làm tốt việc của mình, chỉ cần một người đại diện đi giám sát là được, đỡ tốn nhân lực."
"Cứ làm như thế đến khi chỉ còn một cái Vương Thành, bọn họ đương nhiên sẽ không đầu hàng, lúc đó tạo đại trận hủy luôn tòa thành là được. Hy sinh đúng lúc thôi được rồi, còn nếu đầu hàng thì cứ chấp nhận, sau đó có cả ngàn cách để khiến bọn họ suy tàn dần, ví dụ như cứ phong hầu bình thường rồi cho ám sát thế hệ trẻ, sớm muốn cái thế lực chống đối cũng xong đời."
Đế Cơ nghe thấy có vẻ hợp lý liền hỏi:
"Chính xác thì suy yếu bọn họ như thế nào?"
Thiên Tiếu mỉm cười nói:
"Các vùng còn lại biết được đầu hàng vẫn sẽ có lợi ích nhất định thì sẽ lung lay, những kẻ lung lay sẽ trở thành quân để đánh những kẻ cứng đầu. Đây là suy yếu bọn chúng lần đầu tiên, kẻ chống ta thì bị diệt, ai đầu hàng thì sẽ thiệt quân. Tiếp đó tạo ra một chức quan nào đó đủ lớn, tuyển người từ các đại thế lực vào làm việc cho đế quốc. Tất nhiên nhận luôn những thiên tài tán tu, chúng ta vừa có người lại khiến cho các thế lực mất đi nguồn cung nhân tài."
"Kể cả những gia tộc kia có xuất hiện thiên tài thì liệu có bao nhiêu người, có thì dùng quyền lực lôi kéo, tẩy não bọn họ. Chính bọn chúng sau này sẽ trở thành những con tốt không chế chính thế lực sinh ra mình. Đến lúc đó cái nào vẫn có ý định chống đối thì bóp chết, cái nào biến thành thế lực trung thành thì càng thêm hậu đãi. Chỉ cần lợi ích đủ lớn thì tất cả đều dễ nói."
Bạch Nguyệt lúc này đã có chút nghi ngờ, một người thông minh, gian xảo đến mức độ này chẳng giống kẻ khóc lóc thảm thương ngày hôm qua chút nào. Chứng tỏ hắn chỉ lừa người thôi, linh cảm của nàng cho thấy người này là một kẻ vô cùng nguy hiểm.
Chỉ là ai sẽ tin tưởng Bạch Nguyệt.