Chương 395: Bất Tử Chi Tâm

Vạn Biến Hồn Đế

Chương 395: Bất Tử Chi Tâm

Chương 395: Bất Tử Chi Tâm

Bạch Long lao vút vào trong rừng, cùng lúc này các mũi tên Thiên Tiếu bắn trước đó vỡ ra trong những đám mây ngập nước. Một luồng năng lượng vỡ ra tràn ngập ra ngoài, trận pháp đầu mũi tên bắt đầu phát huy tác dụng của mình, biến các giọt nước nhỏ thành những mũi tên siêu nhỏ.

Đế Cơ nhìn Thiên Tiếu thong thả ngồi tại vị trí liền hỏi:

"Ngươi không bắt đầu thì sẽ bị bọn họ bỏ xa, khi đấy ngươi có mạnh hơn thì cũng khó giành được vị trí đứng đầu."

Thiên Tiếu nhìn nàng, rồi lại quay lên nhìn các đám mây rồi nói:

"Ta vẫn luôn hành động."

Đế Cơ giống như được nhắc nhở lập tức nhìn lên bầu trời, thần thức của nàng lập tức thấy được một thứ rất đáng sợ. Các mũi tên siêu nhỏ tử hấp thu Nguyên lực và Hồn lực trong đất trời biến thành những mũi tên lớn, trước đầu mỗi mũi tên đều có trận pháp gia tốc.Cảm thấy được rồi Thiên Tiếu vươn tay ra tạo ra một trận pháp khổng lồ dùng để tăng tốc được đặt trên không trung.

Thiên Tiếu nhìn xuống phía dưới rồi nói:

"Các vị nên quay đầu đi, nếu không muốn chạy cũng không kịp nữa đâu."

Mọi người cũng ý thức được gì đó, tất cả nhanh chóng lui ra khỏi phạm vi khảo hạch, cùng lúc này ở trên trời mười sáu mũi tên băng đâm xuống mặt đất. Hàn khí lan ra tạo thành một đại trận. Bạch Long vẫn còn muốn liều mạng thì một lực hút vô hình kéo hắn ra ngoài, Bạch Nguyệt lườm cái tiểu tử không biết sống chết này đầy bất lực.

Bạch Long tức giận quát:

"Tỷ làm gì thế, ta còn chưa kiếm đủ điểm."

Bạch Nguyệt chỉ lên bầu trời rồi nói:

"Kiếm điểm hay tự sát."

Nhìn lên phía trên bầu trời vốn đang bị che phủ bởi các đám mây lập tức phát ra những tia sáng chói lóa. Một cái cầu vồng xuất hiện và đang đổ ập xuống mặt đất, người bình thường chắc không thể nhìn ra, nhưng hễ là tu luyện giả cấp cao thì có thể nhìn thấy những mũi tên trong suốt đang lao xuống với tốc độ chóng mặt.

"Rầm…..rầm…...rầm"

Mười vạn dặm bị cày nát, cây cối, mặt đất tất cả đều bị phá hủy nham nhở, yêu thú muốn bỏ chạy nhưng không kịp. Tốc độ của những mũi tên là quá nhanh, con yêu thú duy nhất có thể né tránh được đã bị Thiên Tiếu xử lý đầu tiên.

Thiên Tiếu đã nghĩ tới chuyện giả làm cung thủ ngay từ khi bắt đầu, như thế kể cả cùng tên cũng khó ai nghi ngờ hắn chính là Tạ Thiên Tiếu của Thiên Yêu Trung Giới. Tử Vong Báo không biết bằng cách nào đã nằm dưới chân của Thiên Tiếu, hắn nhanh chóng tiến hành sơ chế, còn thứ hạng thì không cần phải nghĩ tới nữa rồi.

Trên tay của Thiên Tiếu con dao liên tục biến ảo, chỉ khoảng một phút sau hắn đã lấy được thứ mình cần. Trái tim của Tử Vong Báo vẫn còn đang nảy lên từng nhịp một, sức sống của Yêu thú cấp độ Siêu Thoát thì không cần phải bàn cãi. Thiên Tiếu muốn chế biến một món ăn chưa từng làm, một món ăn mới chưa từng được làm.

Chế biến không hề đơn giản một chút nào, hắn cũng chỉ có một cơ hội duy nhất, lướt xuống ngay chỗ ngồi của Bạch Nguyệt dùng dao cắt nhẹ một sợi thảo dược. Ngay sau lưng nàng ta lại thêm hai sợi nữa, xong xuôi hắn nhếch mép nhìn nàng, tỏ rõ vẻ đắc ý sau đó rời đi.

Bạch Nguyệt bàn tay siết chặt, rất nhanh chóng buông ra, quả thật nàng không thể làm được gì. Thiên Tiếu cũng cảm nhận được sự tức giận của Bạch Nguyệt, bỗng dưng hắn lại thấy có chút ý nghĩ đen tối. Hắn ngoáy đầu lại nhép miệng gì đó, Bạch Nguyệt vừa bình tĩnh lại trở nên bạo nộ.

"Ngươi đáng chết."

Tay nàng nắm lấy cổ áo của hắn ta gằn giọng, Thiên Tiếu lại vẫn cô cùng bình thản đối diện với nàng, giống như không có một chút gì e ngại nào cả. Dược liệu mới thu thập được vẫn đang được sơ chế, tốc độ cũng chẳng bị ảnh hưởng một chút nào cả.

Thiên Tiếu mỉm cười nói:

"Quốc sư nên buông áo của ta ra, ngươi cẩn thận làm rách bộ áo của ta đấy, nó có thể sẽ theo ta tới cuối đời nên cẩn thận vẫn hơn. Chúng ta đùa giỡn thì cũng nên có điểm dùng, Quốc Sư lại đi động chạm vào người của Đế Hậu sẽ khiến mọi người hiểu nhầm đấy."

Hàng Long Vương nhíu mày nhìn qua, Bạch Nguyệt đành phải buông tay ra, sau đó vỗ nhẹ cổ áo của hắn cười nói:

"Thế thì Đế Hậu giữ cho kỹ bộ quần áo này, không may lại bị người khác dành mất thì không tốt chút nào đâu. Nhìn ngươi cũng không phải dạng người cẩn thận cho lắm."

Thiên Tiếu đưa tay gãi đầu cười nói:

"Đúng là ta có chút vụng về, nhưng bệ hạ lại vô cùng cẩn thận, ở bên ngài ấy thì mất đi cũng có người tìm lại. Còn không thì đành phải đổi bộ khác thôi, Quốc sư cũng biết cái quan trọng nhất không phải bộ quần áo. Ngươi biết rất rõ."

Tất cả vương công quý tộc đều nhìn rất rõ, vị Đế Hậu này không phải dạng bình thường, đồng thời tin đồn về Quốc Sư và bệ hạ là thật rồi. Chỉ như thế thì Quốc Sư mới tức giận như thế, người do chính nàng mang về, thông minh như Quốc sư lại có một ngày "cõng rắn cắn gà nhà".

Sơ chế xong toàn bộ dược liệu thì chúng bị tách ra thành những hạt bụi nhỏ hòa vào dòng máu đang lưu chuyển trong trái tim lần cuối cùng. Dòng máu mang theo dược liệu đi tới từng ngóc ngách nhỏ nhất, lúc này Thiên Tiếu mới dùng dị hỏa thu thập được trước kia để nấu chín.

Trái tim dần trở nên trong suốt giống như thủy tinh vậy, Thiên Tiếu mang món ăn tới trước mặt Hàng Long Vương.

Nhìn món ăn Hàng Long Vương mới hỏi:

"Món ăn này tên gì?"

Thiên Tiếu mỉm cười đáp:

"Thưa tiền bối, món ăn này tên "Bất Tử Chi Tâm", do ta vừa mới nghĩ ra, mời ngài thưởng thức rồi cho đánh giá. Để ngon miệng hơn ngài nên dùng con dao kia trước khi trao nó cho ta."

Hàng Long Vương cười to:

"Được, được, tiểu tử ngươi thật sự vô cùng tự tin."

Cắt ra một miếng nhỏ, con dao sắc đến mức chẳng cần chạm vào đã khiến cho thịt tách ra, cũng chẳng cảm nhận được năng lượng bên trong đơn thuần chỉ là độ sắc bén. Thứ này Thiên Tiếu không hiểu dùng cách gì để tạo ra nữa, chắc lấy về xong rồi nghiên cứu sau.

Khi vào miệng giống như thạch, cắn nhẹ vẫn còn dai dai, thơm mùi thịt, chút vị mặn nơi đầu lưỡi, vị ngọt bùi thơm nức lòng. Cực kỳ ngon, điểm đặc biệt nhất là nó cực kỳ ngon, đến hiện tại thì vẫn chưa thấy điểm đặc biệt nào khác. Nhưng rất nhanh hắn ta sững người, bởi quang cảnh trước mắt, một cô gái trẻ tuổi chăm chú nhìn một chàng trai ăn như hùm như báo.

Ký ức tràn về, rõ ràng với nàng hắn toàn những ký ức buồn, nhưng không hiểu sao lúc này lại thấy mọi thứ ấm áp như vậy. Kể cả nàng có tuyệt tình đi chăng nữa, rốt cuộc cũng là vì hắn, từng nghĩ rằng mối liên hệ giữa hai người chỉ là con dao. Nhìn dưới góc độ khác dường như mọi chuyện không tệ hại giống như hắn ta suy nghĩ, nếu thật sự tuyệt tình thì biểu cảm đó là sao.

Món ăn này thật kỳ lạ, rõ ràng khơi gợi ký ức nhưng lại khiến cho người sử dụng trong lòng luôn cảm thấy nhẹ nhõm.

Hàng Long Vương dùng nguyên lực tẩy rửa đầu dao, đóng chặt vào vỏ đưa ra trước mặt, hắn cười nói:

"Tiểu tử ngươi được lắm, chủ trước của nó là một Trù Sư siêu giỏi, không nghĩ có người trẻ tuổi lại đạt được trình độ trên cả nàng ấy. Mong ngươi về sau có thể cố gắng hơn, con dao này thuộc về ngươi, bởi vì ngươi hoàn toàn xứng đáng. Hy vọng ờ trong tay của ngươi nó sẽ làm xuất hiện thêm nhiều món ăn đáng kinh ngạc hơn nữa."

Nhận được con dao hắn liền để Vạn Biến thôn phệ lấy nó, thứ này hắn không hiểu nguyên tắc nên chỉ đành hấp thu hết để sao chép lại. Tất cả chỉ mật khoảng một phút, sau đó hắn lấy ra con dao, bây giờ đã trở nên thuận tay hơn rất nhiều. Thanh dao trở nên sắc nhọn đến mức có thể khắc bông hoa trên đầu mũi kim.

Thiên Tiếu lúc này mới nhớ ra liền hỏi:

"Chắc thanh dao này phải có tên chứ?"

Hàng Long Vương lắc đầu nói:

"Nó là tác phẩm ngẫu hứng của một vị tiền bối, vì nó ngài ấy đã phải mất mạng khi chống lại thiên kiếp. Vẫn chưa từng có ai đặt tên cho nó, ngươi trở thành chủ nhân của nó thì có thể đặt tên."


Thiên Tiếu nghĩ một hồi rồi nói:

"Vẫn đặt là Vạn Biến đi."

Hắn quyết định lấy đây làm hình thể cơ bản cho Vạn Biến thay vì một thanh kiếm, dù gì hắn cũng là một Trù Sư. Vũ khí tấn công thì đã có lưỡi hái Thôn Phệ rồi, vui vẻ cất đi thanh dao Thiên Tiếu quay lại chỗ ngồi của mình.

Hàng Long Vương ra hiệu để Đế Cơ đi theo mình, Thiên Tiếu cũng không phải dạng nhiều chuyện. Hai người bọn họ nói chuyện gì cũng không hề ảnh hưởng tới hắn, nhỡ đâu nghe được cái gì cơ mật lại bị giết người diệt khẩu thì khi đó khóc cũng không được.

Bạch Long từ phía dưới đi tới trước mặt Thiên Tiếu, rất nghiêm túc:

"Ngươi xứng đáng là đối thủ cạnh tranh của ta."


Thiên Tiếu nhìn tên tiểu tử này rồi nói:

"Tỷ ngươi ta còn để vào mắt, ngươi thì từ đầu đến đuôi chẳng khác gì kẻ vô hình, an phận một chút đi."


Bạch Long không nói gì mà rời đi, hắn sẽ dùng hành động chứng minh, bất cứ câu nói nào hiện tại đều là dư thừa. Bây giờ có nói cái gì thì thứ nhận lại cũng sẽ chỉ là sự khinh thường của đối phương, hắn tuy không thông minh nhưng cũng không phải dạng thích tự nhục.

Chưa kể Thiên Tiếu nói đúng, so với tỷ tỷ thì hắn còn thua xa.