Chương 398: Người Cha Bất Lực
Kể khổ thì không ai bằng Vũ Thuyền Quyên rồi, chỉ có mỗi một ngày ở ngoài không được ăn uống thôi đã giống như sắp chết rồi. Lý do được nàng đưa ra là từ khi bắt đầu ăn đồ của hắn nấu, nàng đã không nuốt nổi những thứ khác nữa rồi. Một kiểu nịnh bợ khiến cho Thiên Tiếu tương đối hài lòng, cũng không nói nhiều mà lấy đồ ăn cho nàng ta.
Vũ Thuyền Quyên vừa ăn vừa hỏi:
"Chừng nào chúng ta trở về đây?"
Thức tỉnh huyết mạch có nghĩa nàng sẽ được Vũ gia trở về thời hoàng kim, giống như lúc cha nàng còn đang ở đỉnh phong. Gia tộc cũng sẽ không cần phải theo đuổi lối sống thực dụng, có thể quay lại với bản ngã khi xưa. Nàng muốn nhìn thấy tộc nhân có thể ngẩng cao đầu khi đi ra ngoài, chỉ cần thấy việc cần làm thì mạnh tay xử lý.
Thiên Tiếu thử hỏi ý kiến của nàng:
"Ta nghĩ chúng ta đợi khoảng hai năm rồi trở về?"
Vũ Thuyền Quyên kinh ngạc, nàng không hiểu:
"Ngươi đang nghĩ cái gì vậy?"
Thiên Tiếu nhẹ giọng phân tích:
"Huyết mạch của ngươi đã thức tỉnh nhưng tu vi còn chưa hồi phục, bây giờ về sẽ bị không ít kẻ nhắm tới. Ngươi chỉ cần thông báo cho người trong gia tộc của mình về chuyện đã thức tỉnh là được. Yêu Thần Trung Giới tài nguyên dồi dào, bảo vật nhiều không đếm xuể, không kiếm một ít thì ta cảm thấy có lỗi với chính mình."
Vừa nói hắn vừa lấy ra vô số đồ vật quý hiếm tràn đầy trên sàn nhà, có một số thứ Vũ Thuyền Quyên thấy cũng không khỏi nheo mày. Không nghĩ tới trong thời gian ngắn Thiên Tiếu lại kiếm được nhiều như thế, chả sao hắn ta muốn ở lại. Nhưng bảo nàng chiều ý hắn ta thì không được, cần phải suy nghĩ kỹ càng hơn.
Thấy nàng còn phân vân hắn bèn nói:
"Ngươi đã có tu vi Hồng Hoang Cảnh, muốn mở cổng đến chiến đấu thì không được, thay vào đó ta sẽ rất nhanh sẽ đạt được tu vi Siêu Thần Cảnh. Khi mua được Ngọc Không Gian thì ngươi trở về trước, ta thì sẽ ở lại đây tiếp tục khai thác thêm tài nguyên. Suy tính kỹ càng chút thì ta ở đây có vẻ nguy hiểm nhưng lại ra ngoài tầm mắt của mấy vị đại nhân rồi."
Đám người Đại trưởng lão thực sự nghĩ Thiên Tiếu đã bị phế mất tu vi, hiện tại đang chờ hồi phục để quay trở về. Chính vì thế hắn cũng không để Lam gia mất công truy tìm làm gì, nếu làm quá thì Tần Hoài chắc chắn sẽ có phản ứng, khi đó Lam gia sẽ gặp khó. Bất kể thế nào thì Tần Hoài cũng là người của Tần gia, phải xử lý thật cẩn thận.
Suy nghĩ một hồi Vũ Thuyền Quyên bèn nói:
"Thế thì cũng được, ở lại đây vài năm chắc cũng không có ảnh hưởng gì cả, với lại ta cũng chẳng muốn trở về gia tộc ngay làm gì. Hy vọng ngươi không vì tăng thực lực quên mất đại sự thôi, còn lại thì sao cũng được."
Đại sự nàng nói Thiên Tiếu cũng biết, hắn còn phải leo 300 tầng của Vượt Hồn Tháp, tất nhiên cần có thời gian để thử nghiệm. Nếu như vậy thì ở lại đây hai năm cũng không phải quá ổn, trừ khi có thể leo ngay ở đây, chỉ có như thế thì khi trở lại Thiên Hồn Học Viện hắn mới có thể một đường leo thẳng lên tầng 300 được.
Hỏi xem có Vượt Hồn Tháp ở Yêu Thần Trung Giới hay không thì nàng cũng không biết, ít nhất hai vạn năm trước không có, còn bây giờ thì nàng không dám chắc nữa. Điều này khiến cho Thiên Tiếu có chút bế tắc, ở thế giới này thì cũng chẳng có quang não để tìm hiểu thông tin.
Bây giờ hỏi người khác thì khả năng bị lộ là rất cao, nếu có hỏi thì phải thật khéo mới được, chuyện này phải suy nghĩ thận trong mới được. Phương pháp tốt nhất chính là rời khỏi vị trí Đế Hậu của Hắc Long Đế Quốc, ở bên ngoài tìm hiểu thông tin sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Trước thì hắn có thể làm ngay, hiện tại thì Bạch Long Thập Nhị Kiếm chưa lấy được sao có thể cam tâm rời đi.
Bạch Hạc và Bạch Nguyệt đều không phải dạng dễ dụ, kể cả hắn có đưa ra lợi ích khiến cho bọn họ động tâm chưa chắc đối phương đã dao động. Phải biết đấy là bảo vật quý hiếm vô cùng, đổi chúng lấy lợi ích nhất thời là một chuyện vô cùng ngư ngốc, kể cả hai thanh đoản kiếm đã ở trong tay hắn cũng chưa chắc bọn họ sẽ không lấy lại.
Trải nghiệm qua âm mưu của Bạch Nguyệt một lần khiến cho hắn ngộ ra cô nàng này gian xảo đến mức nào. Nàng cho hắn biết nhiều bí mật, thực chất nghĩ hắn đã là một người chết, không thể tiết lộ cho ai được. Thế thì nàng đưa đồ cho hắn có khi nào vì nghĩ tới có thể từ trong tay của hắn ta lấy lại đồ vật hay không.
Nghĩ đến đây Thiên Tiếu bắt đầu kiểm tra hai tay thanh đoản kiếm, bởi hắn hơi sợ bên trong những thanh kiếm này có cái gì đó.
Bạch gia
Bạch Hạc có chút tức giận hỏi:
"Sao lại đưa hai thanh trong Bạch Long Thập Nhi Kiếm cho tiểu tử kia?"
Bạch Nguyệt khẽ cười với cha mình rồi nói:
"Không phải ngài có biện pháp triệu hồi chúng về, ngay khi đồ vật bỏ trong giới chỉ hay sao, ta đang mong chờ biểu cảm của hắn khi mất đi đồ vật quý giá đã tới tay. Cha nuôi ta từ bé, còn không biết tính cách có thù tất báo của ta hay sao. Chỉ hai ngày hắn lại chọc vào ta mấy lần, ta nhất định sẽ không tha cho hắn một cách dễ dàng."
Bạch Hạc thở dài khuyên can:
"Ngươi cũng nhận ra bệ hạ trinh tiết vẫn chưa mất, chứng tỏ hai người chưa làm cái gì, cần gì phải làm như thế. Không sợ bệ hạ tức giận sẽ làm cho quan hệ giữa các ngươi trở nên xa cách hơn sao, tiểu tử kia cũng gian manh, hắn nếu thêm dầu vào lửa thì ngươi sẽ mệt đấy."
Bạch Nguyệt vẻ mặt vẫn đầy tự tin:
"Bệ hạ cũng đang tức giận với ta, tức thêm một chút cũng chẳng có vấn đề gì cả, tên kia có thêm dầu vào lửa thì cũng được. Càng nói xấu ta nhiều thì khiến bản chất xấu xa đê tiện của đám nam nhân hiện ra càng rõ ràng hơn, khi đó bệ hạ sẽ biết được cái gì là tốt."
Bạch Hạc cạn lời, cha nàng không phải nam nhân hay sao, biết là không khuyên nhủ được nên hắn đành thôi. Từ bé đến lớn Bạch Nguyệt đều như vậy, một khi nghĩ cái gì thì khó có người thay đổi được, kể cả khi thất bại mười mươi nàng cũng sẽ kiên trì để lật ngược tình thế.
Trong suy nghĩ của nàng thì chỉ cần hi sinh đủ nhiều thì trận chiến nào cũng có cách để chiến thắng. Một khi không thể thắng thì đừng bắt đầu, trong mắt nàng thì Thiên Tiếu có thể không bình thường nhưng để được coi là một uy hiếp chí mạng thì chưa. Chỉ cần nàng lật tẩy được sự mờ ám của hắn thì mọi chuyện sẽ kết thúc, Đế Cơ sẽ một lần nữa thuộc về nàng.
Không biết phải khuyên bảo như thế nào, Bạch Hạc cảm thấy Thiên Tiếu không phải dạng người có thể trêu vào. Nhưng trước gì chưa từng khuyên bảo được con gái của mình, thế nên lần này cũng không nói nhiều làm gì. Thực chất hắn mong muốn Bạch Nguyệt chịu thiệt một lần, như thua một trận để nàng biết không phải lúc nào mọi thứ cũng sẽ theo kế hoạch của nàng.
Trở lại hoàng cung
Đế Cơ nằm vắt tay lên trán suy nghĩ, bỗng nhiên có một nam nhân đi vào cuộc đời, khiến cho nàng đi hết từ bất ngờ này, tới bất ngờ khác. Hỏi nàng có thích hắn không thì chỉ vẻ ngoài thôi, còn tình cảm thì không bồi đắp đâu thể nào đậm sâu được. Nàng hiện tại vẫn còn suy nghĩ rất nhiều về Bạch Nguyệt, một người cực kỳ quan trọng với nàng từ trước tới giờ.
Khi nàng không có chút trợ lực nào trong việc xây dựng lại đất nước, Bạch Nguyệt đã tới, vươn tay ra giúp cho nàng rất nhiều thứ. Nói không ngoa khi không có Bạch Nguyệt thì cũng chẳng có Đế Cơ, nàng có khi đã trở thành vua mất nước rồi. Chính vì thế, dù biết mình không thích nữ nhân, nàng vẫn chiều ý của Bạch Nguyệt, chỉ khi không thể tiếp tục thì mới dừng lại.
Nhưng tình hình giờ đã khác rồi, Thiên Tiếu không phải dạng vừa, Bạch Nguyệt càng không dễ dàng dừng tay một cách đơn giản như thế. Hai người đấu nhau càng căng thẳng thì càng khó cho nàng, đứng ở giữa không biết nên phải ủng hộ cho ai nữa. Ngoài mặt nàng trừng phạt Bạch Nguyệt nhưng chưa từng động chạm thực sự, tất cả quyền lợi lớn nhất Bạch Nguyệt vẫn nhận được bình thường.
Hôm nay ở quân bộ khiến cho nàng có chút suy nghĩ, nếu Thiên Tiếu cứ nổi bật như thế này thì vị trí của Bạch Nguyệt sớm muộn gì cũng bị lung lay. Cô lập Thiên Tiếu lại thì sớm hay muộn hắn cũng rời đi, thậm chí có thể thù hằn với Hắc Long Đế Quốc. bất kể kết cục thế nào thì nàng cũng không muốn nó xảy ra.
Cũng vì đang phân vân nên nàng không dám đến Đế Hậu Cung, đành phải nghe lời Hàng Long Vương mặc kệ Thiên Tiếu một thời gian để hắn quên đi vợ của mình.
Cả đêm hôm đó tiếng thở dài vang lên ở khắp nơi, Đế Hậu Cung cũng không ngoại lệ, Thiên Tiếu đã phát hiện ra vấn đề rồi. Hóa ra Bạch Long Thập Nhi Kiếm lấy ngũ hành làm chủ, chỉ cần giữ được năm thanh có thuộc tính ngũ hành thì những thanh khác ở đâu cũng có thể lấy lại được, kể cả cất trong giới chỉ cũng vô ích.
Chưa kể hai thanh kiếm này có linh, muốn cho Tụ Tâm vào trú ngụ thì cũng chỉ theo hình thức cộng sinh rồi, nếu làm quá thì sẽ có khả năng phá hủy đi hai thanh kiếm này.
Nghĩ một hội không ra biện pháp hắn ta bèn hỏi mấy cái tinh linh:
"Các ngươi có biện pháp gì để đối phương không thể lấy lại hai thanh kiếm này không?"
Tụ Tâm lúc này lên tiếng:
"Chủ nhân có thể dùng thứ gì đó có thuộc tính trái ngược tạm thời phong ấn chúng lại, ta cũng có thể làm được nhưng không phải bây giờ. Hiện tại thì ta vẫn còn quá yếu."
Vấn đề vẫn là thực lực, có điều chẳng lẽ cam tâm để người ta chơi đùa. Hắn đâu phải dạng người dễ bắt nạt như thế, Thiên Tiếu ra ngoài cửa cung điện ngồi nhìn lên trời, mãi cả một đêm khiến cho binh lính canh gác không biết phải làm sao. Chuyện này cũng được báo lại cho Đế Cơ, nghe được tin tức nàng chỉ biết thở dài.
Đế Cơ bước ra ngoài hiên thở dài:
"Nữ nhân kia rốt cuộc như thế nào lại để cho hắn ở cạnh ta vẫn còn thương nhớ đến như vậy."
Nàng bước lên trên lầu cao, từ đây nhìn sang chỗ của Thiên Tiếu, cứ như vậy cả một đêm, người thì nhìn trăng, kẻ thì nhìn người. Bạch Nguyệt cũng nhận được tin tức, nàng bắt đầu nghi ngờ suy đoán của mình rằng Thiên Tiếu giả đau buồn có phải sai rồi hay không.