Chương 393: Bị Thách Thức

Vạn Biến Hồn Đế

Chương 393: Bị Thách Thức

Chương 393: Bị Thách Thức

Theo thói quen, sáng sớm Thiên Tiếu dậy sớm, tự làm đồ ăn sáng, bây giờ thì còn phải kiểm tra công việc của bang hội nữa. Uống một chút cà phê khiến cho hắn tỉnh táo hơn hẳn, tốc độ xử lý công việc cũng nhanh hơn bình thường. Thứ hắn uống cũng không phải cà phê bình thường, đó là thành quả của lai giống như cây cà phê và thánh thụ của Lý Hằng lão sư.

Băng Mị: "Ngươi có thật sự ổn không đấy?"


Thiên Tiếu:" Yên tâm đi, sống ở đây cũng tạm được, nếu ngươi có thể xử lý việc của mấy cái phân hội giúp ta sẽ càng ổn hơn."

Băng Mị:"Ta cần thời gian để xây dựng uy tín, ngươi chịu khó một chút. Đúng rồi, nhớ cập nhập tình hình thường xuyên để người trong bang hội yên tâm. Bọn họ không thấy ngươi nên rất nhiều người đã hỏi rồi đó."


Thiên Tiếu:"Biết rồi."


Hắn tự chụp một tấm hình rồi đăng lên kèm một dòng "Siêu Thoát Tam Trọng, mọi người cố gắng. Người cũ cố gắng bắt kịp ta, các học huynh, học tỷ đừng để ta đuổi kịp đấy. Kết thúc đợt luyện tập bí mật ta nhất định sẽ Siêu Thần, mọi người cũng đừng làm ta thất vọng, bang hội vì bang hội cấp 5 cùng nhau cố gắng."

Thế là trong kênh chat chữ chạy nhanh vô cùng, ai cũng muốn góp một câu, không khí vô cùng vui vẻ. Đến tận khi Thiên Tiếu cảm nhận được có người tới gần thì mới ngưng trò chuyện lại, tuyệt đối không để người ta phát hiện ra thân phận thật của mình.

Đế Cơ đẩy cửa đi vào, phất tay để hầu cận rời đi, nàng mỉm cười nói:

"Đêm hôm qua nghỉ ngơi thế nào?"

Thiên Tiếu khẽ cười nói:

"Rất tốt thưa bệ hạ, mới sáng sớm ngài đến đây để làm gì vậy?"

Đế Cơ khẽ giọng nói:

"Hôm nay chúng buổi sáng phải đi bái tổ tiên, sau đó ngươi cùng ta tham gia Săn Bắn Hội, đến đó liền có thể làm quen được với không khí trong hoàng cung. Rất nhiều người trong số đó là Quân Cách Mạng, để họ biết mặt của ngươi càng sớm càng tốt. Chiều thì đi tới quân bộ xử lý chút việc, đáng nhẽ đã phải xuất chinh nhưng trẫm không muốn để ngươi ở hoàng cung một mình ngay sau hôn lễ."

Sao không đi luôn đi, để hắn còn chuồn nữa, rõ ràng nàng là một người thích nữ nhân còn muốn ở lại chờ hắn thị tẩm hay gì. Nghĩ tới cảnh ngủ với một cái thích nữ nhân Thiên Tiếu lại thở dài, sống tới hai mươi năm cuộc đời lần đầu tiên mới gặp cảnh này. Tính nghĩ cách để từ chối nhưng có vẻ hơi khó, chẳng lẽ bị bệnh đột xuất, như vậy có chút dối trá, chọc nàng tức giận nên thì sẽ hơi phiền.

Đế Cơ nhìn đồ ăn thơm phúc trên bàn liền khẽ giọng hỏi:

"Có thể cho trẫm dùng bữa chung được không?"

Thiên Tiếu mỉm cười, lấy ra một bộ bát đũa:

"Đồ ăn bình thường thôi, nếu bệ hạ thích thì có thể dùng thử."

Tu luyện giả chủ yếu ăn để đối phó với quy tắc của Thiên Đạo thôi, chứ ăn uống chỉ tổ làm mất thêm thời gian tu luyện. Đế Cơ dùng bữa thì cực kỳ ngạc nhiên, đồ ăn này tác dụng lên cả người có tu vi cao như nàng, chỉ tăng một chút tốc độ chuyển hóa Nguyên Lực từ bên ngoài vào thân thể thôi đã đủ khiến nàng mừng vỡ vô cùng rồi.

Mỗi món đều có tác dụng riêng của nó, thứ làm nàng thích nhất chính là cà phê, thức uống hạ cấp không có chút tác dụng gì. Cà phê này lại hoàn toàn khác, bất kể Thiên Tiếu xuất thần từ thế gia nào thì cũng phải vô cùng giỏi giang mới làm được tới trình độ này.

Đế Cơ vừa ăn vừa hỏi:

"Trù nghệ của ngươi học từ ai vậy?"

Thiên Tiếu lộ ra vẻ buồn rầu:

"Là sư phụ của ta, ngài ấy là một đầu bếp cực kỳ giỏi, trước kia ta là cô nhi được ngài ấy nhận để dạy dỗ. Cách đây khoảng hơn một năm thì không còn gặp lại nữa, ta xuất sơn thì gặp được lão bà, tính đi tới Đế Tinh để học hỏi thêm từ các đầu bếp khác, nào ngờ không bao lâu thì đã gặp bất trắc."

Đế Cơ nghĩ một chút rồi nói:

"Sư phụ ngươi giỏi vậy sao ta chưa từng nghe danh tiếng?"

Thiên Tiêu ra vẻ cao thâm:

"Ngài ấy có chút thù với Lam gia, trổ ra tài nghệ thì cũng chỉ phục vụ cho kẻ thù thôi. Ta thì nghĩ khác, Lam gia hay Quân Cách Mạng thì cũng là thực khách. Nếu ai đắc tội thì miễn tiếp thôi, cần gì phải lo lắng nhiều như thế. Sư phụ lại bảo thế giới này không đơn giản như ta nghĩ, bây giờ mới biết tất cả là thật."

Đế Cơ đặt bát xuống rồi nói:

"Tiền bối ấy nói không sai, thế giới này cực kỳ phức tạp, nhờ bọn người xấu như Lam gia càng trở nên tối tăm hơn. Quân Cách Mạng chúng ta cũng chỉ mong muốn lấy lại một ngày mai quang minh hơn, khiến cho lực lượng của Chí Cao Thần trở nên sạch sẽ hơn."

Hai người nói chuyện rất vui vẻ, Đế Cơ cũng không phải loại người nhạt nhẽo như Thiên Tiếu nghĩ, nàng thú vị hơn những cô gái mình thường rất nhiều. Sau đó hai người đi tế tổ, lúc này có rất nhiều người thuộc hoàng tộc xem xét, vốn tưởng sẽ có vấn đề nhưng quyền uy của Đế Cơ thật lớn, khiến cho Thiên Tiếu phải xem xét lại kế hoạch bỏ trốn.

Đối với một hoàng đế có quyền uy cao như vậy thì chắc chắn sẽ khiến cho những người nhìn chằm chằm hắn. Có điều hắn cũng phát hiện ra tính cách của nàng ta cực kỳ bá đạo, nữ nhân khác nhìn hắn hơi nhiều nàng liền cảm thấy khó chịu, thật sự nghi ngờ việc nàng sẽ giữ lời cứu người.

Tất nhiên chuyện nàng không giữ lời chẳng quan trọng bởi chuyện đó đâu có thật, vấn đề là chạy trốn sẽ khó hơn lên trời. Muốn chạy trốn thành công thì nhất định phải dùng truyền tống trận, nếu không để Tái Tạo Cảnh Đỉnh Phong đuổi theo thì trăm vạn dặm cũng khó thoát khỏi tay của nàng.

Còn một vấn đề đáng lo nữa, nếu để quá lâu thì bí thuật sẽ hết tác dụng, lúc đó việc nàng ở trong thành đã là điều khó khăn rồi chứ đừng nói tới tiếp ứng được hắn. Trong lúc hắn còn bận suy nghĩ thì hai người đã đi tới Săn Bắn Hội do giới quý tộc tổ chức. Các loài yêu thú linh trí không cao sẽ trở thành mục tiêu săn bắn, có linh trí không cao nhưng tu vi của bọn yêu thú này luôn ở mức Siêu Thoát Cảnh.

Lúc đến nơi thì thấy đã có rất nhiều người tập trung, phần lớn chỉ quan sát, chỉ có những thiên tài trẻ tuổi, tu vi tầm Siêu Thoát Cảnh mới được trực tiếp tham gia. Hôm nay có Đế Cơ quan sát nên thiên tài các tộc đều chuẩn bị kỹ càng, hôm nay chính là thời cơ để thể hiện trước mặt hoàng đế.

Đế Cơ đã nạp hậu thì đương nhiên có thể bắt đầu xây dựng hậu cung, nam nhân nào lại không muốn lọt vào mặt xanh của nàng. Thiên Tiếu vốn tưởng lần này không có chuyện gì liên quan tới mình, nhưng có vẻ hắn ta nhầm to rồi, hắn mới chính là mục tiêu của ngày hôm nay.

Bạch Hạc gia chủ Bạch gia bước ra nói:

"Thưa bệ hạ và Đế Hậu, chúng thần hôm nay tới đây muốn cho con cháu mình thể hiện một chút tài năng trước mặt bệ hạ. Thần lại thấy Đế Cơ tuổi tác còn trẻ, lại có tu vi cao nên muốn ngài ấy thể hiện một chút, để đám trẻ nhà chúng ta biết được thế nào gọi là núi cao còn có núi hơn."

Rất nhiều người tỏ ra đồng tình với ý kiến của Bạch Hạc, hai mươi tuổi đã Siêu Thoát Tam Trong, người như vậy thường là dùng đan dược ép buộc nâng cao. Thực lực so với những người tu luyện bình thường yếu hơn rất nhiều, vương công quý tộc rất thắc mắc liệu vị Đế Hậu này có phải thực tài hay không.

Người kế vị mai sau đương nhiên phải là thiên tài, một cái chân tài thực học mới có thể kết hợp với Đế Cơ ra được tiểu thiên tài. Nếu mà Thiên Tiếu không phải thiên tài thực sự thì họ có thể tiếp tục thúc đẩy Đế Cơ mở rộng hậu cung. Đối với chuyện này thì các thế lực đương nhiên vô cùng ủng hộ, đây chính là cơ hội dành cho bọn họ.

Trước đây bọn họ sợ lấy Đế Cơ thì sẽ bị các thế lực lớn, có người thích Đế Cơ trả thù, không phải gia tộc nào cũng không biết sợ giống như Bạch gia. Nhưng hiện tại đã có Thiên Tiếu rồi, bọn họ có nối tiếp thì cũng có người đứng ra chịu trận. Không có nguy hiểm gì, một khi trở thành Đế Phi thì địa vị gia tộc trong đế quốc cũng sẽ một nước lên thuyền.

Đế Cơ có chút bối rối, nàng cũng không biết thực lực của Thiên Tiếu thế nào, Trù Sư giỏi thường sẽ chiến đấu rất tệ.

Thiên Tiếu cũng không nghĩ nhiều liền hỏi:

"Thế đạt hạng nhất có thưởng gì không?"

Một lão giả lên tiếng:

"Săn Bắn Hội thì hễ săn được gì thì đó là phần thưởng."

Thiên Tiếu vẻ mặt không mấy hứng thú:

"Một đám Siêu Thoát Cảnh yêu thú thì có tác dụng gì, vậy chẳng phải không có thưởng hay sao?"

Người này là Hàng Long Vương, cậu ruột của Đế Cơ, phó tổng chỉ huy của Quân Khởi Nghĩa, địa vị chỉ xếp sau Đế Cơ. Hàng Long Vương thấy Thiên Tiếu nói vậy liền tiếp lời:

"Nếu ngươi chiến thắng được hạng nhất thì thích gì lão phu cũng cho hết."

Đang tính từ chối thì Ác Ý lên tiếng:

"Bên hông của lão tao có một con dao, chắc chắn là đồ tốt."


Thiên Tiếu ánh mắt sáng lên hỏi:

"Ngài chắc chứ?"

Hàng Long Vương gật đầu, gương mặt hiện từ nở nụ cười:

"Tất nhiên rồi."

Thiên Tiếu chỉ thẳng vào con dao rồi nói:

"Thế thì ngài liệu có thể cho ta con dao bên hông hay không?"

Nghe vậy mọi người đều đứng hình, một hồi lâu sau hắn ta mới hỏi:

"Tại sao lại là con dao của lão phu?"

Thiên Tiếu rất nghiêm túc nói:

"Linh tính của một Trù Sư mách bảo cho ta biết con dao đó là đồ tốt."

Hai người ánh mắt đối nhau một hồi lâu nhưng không ai nói gì cả, nhìn lão giả liền biết được con dao đó không chỉ quý giá. Nó còn có ý nghĩa vô cùng quan trọng về mặt tinh thần, nếu không đã không luôn treo bên hông như vậy.