Chương 386: Vũ Thuyền Quyên Ứng Biến

Vạn Biến Hồn Đế

Chương 386: Vũ Thuyền Quyên Ứng Biến

Chương 386: Vũ Thuyền Quyên Ứng Biến

Thiên Tiếu nhìn về hướng phát ra âm thanh thì thấy có một tên công tử mặc bạch bào, ánh mắt xông rời nhìn chăm chăm vào Xà Mị Nương. Rõ ràng kẻ này có ý đồ xấu với nàng ta, có điều như vậy chẳng phải quá trực tiếp rồi hay sao, chẳng lẽ tòa thành này không có luật pháp, xã hội của Yêu tộc là như thế này hay sao.

Hắn nheo mày, giọng nói trầm thấp:


"Giữa thanh thiên bạch nhật lại muốn bắt người, các người không coi luật pháp ra gì sao?"

Tên công tử áo trắng cuồng ngạo:

"Ở tại Sư Vương Thành thì Phạm gia bọn ta chính là pháp luật, một cái dân đen như ngươi thì có quyền gì lên tiếng. Người đâu, lên bắt hết lại cho ta, không nói nhiều."


Bốn cái Hồn Thánh Đỉnh Phong lập tức lao lên, Thiên Tiếu thấy bọn chúng không thèm nói lý lẽ đã ra tay nên rất bực tức.

Thiên Tiếu gầm lên:

"Muốn chết có phải không?"


Khí thế từ trên người Thiên Tiếu bùng nổ, lập tức khiến cho bốn tên kia khựng người lại, nhưng đã quá trễ rồi. Vạn Biến mũi kiếm quét ngang, bốn tên kia liền bay đầu, tiếp đó hắn ta nhắm thẳng đến tên công tử kia, một chiêu này nếu trúng đảm bảo người này hồn lìa khỏi xác.

Thiên Tiếu không phải dạng người thích để lại hậu họa, thế nên ra tay vô cùng dứt khoát, hắn cười khinh bỉ:

"Ở thế giới này thực lực mới là vương đạo, tòa thành nào quái nào thì ngươi cũng chỉ là con kiến thôi."

Kình

Công kích bị ngăn cản khiến cho Thiên Tiếu cực kỳ bất ngờ, đầu của thanh thương đã chặn mũi kiếm của hắn ta lại. Tu vi của đối phương cũng là Siêu Thoát Cảnh, người ra tay rất trẻ tuổi chắc cũng khoảng ba mươi là cùng, nhưng tu vi lại đạt Siêu Thoát Cảnh. Không nghĩ tới trong tòa thành này lại ẩn dấu một thiên tài như vậy.

Sau va chạm hai người lùi ra một đoạn, thanh niên kia khẽ giọng:

"Hiểu lầm thôi, huynh đệ có cần phải nóng như vậy không?"

Thiên Tiếu cười gằn, tức giận nói:

"Hiểu lầm? Ngươi nghĩ ta là đứa trẻ lên ba chắc, muốn bảo vệ tên kia thì phải xem ngươi có đủ sức không cái đã."


Thiên Tiếu lướt nhanh như gió, liên tục các nhát chém nhanh như gió khiến cho kẻ kia rơi vào thế bị động. Nhưng người này vẫn né hết được mới là chuyện đáng bàn, phải biết ở nơi tập trung nhiều anh tài như Thiên Hồn học viện vẫn không mấy người trụ được lâu như thế. Kinh nghiệm chiến đấu không hề phù hợp với tuổi tác, có lẽ tên này kiếp trước phải có cái thân phận gì khác.

"Ầm"

Một đòn thật mạnh khiến hai người văng ra lần nữa, thanh niên kia khẽ giọng:

"Công tử có lẽ là đối thủ khó nhất ta từng gặp, tiểu tử kia phế cơ não cũng là tiểu đệ của ta, nếu để hắn chết thì cha mẹ ta sẽ không vui một chút nào. Thế nên hoặc là ngươi dừng tay còn không thì ta đành phải đánh bại công tử rồi nói lý sau vậy."

Hắn ta vừa dứt lời thì khí tức tăng nhanh khủng khiếp, rõ ràng đang kích hoạt bí thuật gì đó, sức chiến đấu chắc chắn sẽ rất mạnh mẽ. Nhưng chỉ như vậy thì chưa dọa sợ được Thiên Tiếu, đối phương có vẻ ghê gớm nhưng muốn thắng được một kẻ như Thiên Tiếu thì thật sự còn chưa đủ.


Thiên Tiếu cũng không nói gì, chỉ thấy chân của hắn lóe lên luồng sáng màu xanh lam, tu vi tăng vọt lên tám cái tiểu cảnh giới.

Bát Mã Hoán Linh Trận

Linh hồn của bốn cái Hồn Thánh và mấy cái kẻ chết trong thành bị mang ra hiến tế, trận pháp thuận lợi kích hoạt. Một tòa thành lớn như thế này thì sẽ luôn có người chết, đây chính là lợi thế của Thiên Tiếu bởi hắn có thể kích hoạt nhiều lần trận pháp.

Lam Sắc: Lôi Điện Phi Tốc

Bình thường Thiên Tiếu sẽ không sử dụng tới Cửu Sắc Thiên Kiếp nhưng kẻ này là một đối thủ rất thú vị. Không đoán ra được phải dùng tốc độ như thế nào mới có thể khiến tên kia không thể né tránh được nữa. Nhưng khi cả hai còn chưa kịp ra tay thì có biến.

"Rầm"

Tên kia bị xách lên như con gà, người ra tay chính là Vũ Thuyền Quyên, khi nãy nàng muốn đi mua ít đồ nên tách nhóm. Chắc là thấy có biến nên nàng quay về, thấy đối phương chuẩn bị ra tay nên mới chọn cách tấn công trước.

Thiên Tiếu phàn nàn:

"Không thấy ta đang đánh với hắn sao, khó khăn lắm với có một đối thủ có thể đánh lâu một chút, tự nhiên ngươi lại can thiệp vào."

Vũ Thuyền Quyên nghe vậy liền buông tay ra, nhún vai nói:

"Tùy ngươi thôi, đánh nhanh đi."

Nhưng lúc này thanh niên kia ánh mắt không thể nào rời khỏi Vũ Thuyền Quyên, trên đường nam nhân cũng dừng hết lại. Bọn họ từ bé đến giờ chưa từng thấy một cái nữ nhân nào xinh đẹp đến mức này cả, trên cổ cũng không có Nguyệt Thần Ấn, chứng tỏ vẫn còn độc thân.

Mỹ nhân xinh đẹp như thế này lại vẫn còn độc thân, tên thanh niên đang đấu với Thiên Tiếu chắc không thể chiến đấu được nữa rồi.

Thiên Tiếu cũng cảm thấy cụt hứng, một người nam nhân trung niên cũng nhanh chóng xuất hiện. Tu vi của hắn cũng là Siêu Thần Cảnh, nhưng lại thêm một kẻ rời vào trong mê võng của Vũ Thuyền Quyên, nàng ấy thực sự quá đẹp.

"Nhìn cái gì?"


Vũ Thuyền Quyên tung một cước ngay giữa mặt tên kia khiến hắn văng xa đến mấy dặm, lúc này người nam nhân trung niên mới lên tiếng:

"Hai tiểu tử nhà chúng ta đắc tội với hai vị, xin hai người bỏ quá cho, tuy nhiên đây là địa phận được bảo hộ bởi Lâm gia nên ta khuyên các vị vẫn nên dừng tay thì hơn. Nếu không thì tất cả chúng ta đều sẽ gặp rắc rối đấy, không biết ý của hai vị thế nào."

Nghe nhắc tới Lâm gia thì Vũ Thuyền Quyên vẫn chẳng có phản ứng gì, nàng quay lại chỗ Thiên Tiêu khoác lấy tay của hắn ta rồi nói:

"Chúng ta cũng chỉ tìm một cái Nguyệt Thần Điện để khác Nguyệt Thần Ấn thôi, mãi mới chọn được một toàn thành có khung cảnh tốt một chút. Không nghĩ tới hứng thú đều bị các ngươi cắt đứt rồi."

Nàng ta ôm cổ Thiên Tiếu hôn lấy hắn, tất cả nam nhân ở đây đều như người trong mộng bừng tỉnh, nữ thần đang hôn nam nhân khác. Thiên Tiếu còn chưa hiểu gì thì thấy đầu lưỡi của mình bị cắn một cái, máu tươi chảy ra bị nàng ta hút hết, hóa ra nàng muốn máu của hắn để duy trì hình dạng.

Hôn xong Thiên Tiếu ngậm chặt miệng, không để cho máu lan ra ngoài, vết thương cũng chỉ mất vài giây để lành thôi. Khoảng mười giây sau vết thương lành đi, lúc này Thiên Tiếu lườm nàng một cái, Vũ Thuyền Quyên vẻ mặt bất đắc dĩ. Chuyện này không biết có dứt ra nhanh chóng được không, nếu để lâu nhỡ nàng hóa lại thành dạng người thì biết phải làm sao.

Người trung niên kia là thành chủ tên Phạm Hùng, kẻ vừa đánh với Thiên Tiếu là đại thiếu gia họ Phạm tên Phạm Lãng. Còn cái tên quần là áo lượt bị dọa suýt ngất là Phạm Vinh, đụng tới một người, đối phương kéo cả một nhà khiến cho ai cũng phải lắc đầu ngao ngán.

Bị đánh đến thảm nhưng Phạm Lãng vẫn đứng lên nói:

"Nguyệt Thần Điện ở đây đang phải xây dựng lại, tạm thời không thể khắc Nguyệt Thần Ấn được, nếu các vị không phiền thì ở lại đây vài hôm để chúng ta bồi tội. Đợi sau khi Nguyệt Thần Điện xây dựng xong thì các vị có thể khắc Nguyệt Thần Ấn sau cũng không muộn."

Từ giây phút đầu tiên nhìn thấy Vũ Thuyền Quyên thì Phạm Lãng đã quyết định nàng ta nhất định phải là của mình. Phạm Lãng là một tình thánh nổi tiếng, hắn tin tưởng chỉ cần có thời gian nhất định sẽ tán đổ được cô gái này. Có được nàng rồi thì kiếp này hắn sống không uổng một chút nào, giờ khắc này hắn không còn cảm thấy hối hận vì đã từ bỏ cuộc sống ở Thượng Thần Chi Giới để đi vào phàm giới nữa.

Vũ Thuyền Quyên nghe vậy liền bĩu môi:

"Không được ở đây thì đi chỗ khác, ở lại chỗ này làm cái quái gì, chúng ta đi thôi lão công. Đừng có làm mất thời gian với đám người này."

Phạm Hùng thấy phản ứng của con trai liền hiểu vấn đề, hắn ta lên tiếng:

"Các vị khoan đi đã, hai người tu vi cao như vậy, lại đến toàn thành nhỏ như vậy nên chúng ta có quyền nghi ngờ các ngươi là gián điệp của quốc gia khác phái tới. Phiền hai ngươi ở lại khai báo thông tin cho chúng ta, sẽ chỉ mất chút ít thời gian thôi."


Cái trò này xưa kia đã gặp vài lần, ngu đến mấy Vũ Thuyền Quyên cũng sẽ không mắc lừa, bọn họ nhất định sẽ muốn phong ấn tu vi. Khi đó muốn thoát ra sẽ mất chút công sức, tu vi của nàng cũng không còn là Hư Vô Cảnh như lần trước, thoát ra sẽ rất khó khăn, thế nên còn lâu nàng mới nghe lời.

Vũ Thuyền Quyên cười nhạo trò vặt của cha con Phạm gia:

"Nếu ta không chịu thì thế nào?"

Phạm Hùng tỏ ra nghiêm túc:

"Thế thì chúng ta sẽ báo lên trên, khí đo các người sẽ gặp phiền phức không nhỏ đâu."

Vũ Thuyền Quyên nghe đối phương hù dọa lại cảm thán, dù thời gian trôi qua lâu vậy nhưng cái thế giới này vẫn như cũ, chẳng thay đổi gì cả.

Nàng nhếch mép cười khinh bỉ:

"Thế thì các ngươi phải gọi hoàng để của mình ra thì mới có thể trấn áp được chúng ta, thích thì gọi đi bổn cô nương và lão công xin chờ."

Phạm Hùng bị thách thức rất bực mình, Phạm Lãng vội vàng chen miệng:

"Chúng ta không cần nhiều thông tin, chỉ cần tên và quê của các vị là được rồi."

Thiên Tiếu không biết nhiều về thế giới này nên không bịa ra được, Vũ Thuyền Quyên nhanh nhảu đáp lại:

"Ta tên Vũ Thuyền Quyên, lão công tên Tạ Thiên Tiếu, bọn họ lần lượt là Liễu Nhã, Xà Mị Nương……...tất cả chúng ta tới từ Đế Tinh."


Phạm Lãng chắp tay nói:

"Làm phiền các vị rồi, chúng ta xin phép cáo từ."

Rắc rối đầu tiên may mắn có thể dùng thực lực để giải quyết, Thiên Tiếu cũng nhận ra có lẽ nghe lời Vũ Thuyền Quyên hình như vẫn tốt hơn mình tự lần mò.