Chương 142: Dư Khánh Chi nổi giận đùng đùng

Superman: Lão Bà Muốn Giết Ta

Chương 142: Dư Khánh Chi nổi giận đùng đùng

Doãn Chí Bình xuất hiện khiến cho 3 cha con Dư Khánh Chi vô cùng kinh hỉ.

Bọn hắn không nghĩ tới Doãn Chí Bình mấy ngày hôm nay bị bọn hắn khiêu khích cùng sỉ nhục như vậy vậy mà còn dám tới Nguyệt Hoa lâu xem tân hoa khôi của bọn hắn đăng tràng biểu diễn.

Đây không phải là tự tới cửa tìm nhục nhã sao?
bởi vậy ba người lập tức đi xuống lầu, nhanh chân đi tới trước mặt hắn.

Dư Khánh Chi ha ha cười to nói:

" ha ha ha, đây không phải là Doãn công tử sao?

Thế nào, các cô nương ở Tân nương các đã không còn đủ sức thỏa mãn Doãn công tử bởi vậy ngươi muốn đến xem hoa khôi của Nguyệt Hoa lâu chúng ta sao?"

Dư Khánh Chi giọng nói vừa to vừa hùng hồn vang vọng khắp bốn phía Nguyệt Hoa lâu, Doãn Chí Bình cho dù dùng đầu gối để nghĩ cũng có thể đoán ra con hàng này là dùng nội lực phóng to âm thanh, để cho mọi người đổ dồn sự chú ý về phía bên này, hiển nhiên là có mục đích riêng.

Dư Khánh Chi vốn là một danh nhân ở Liễu Thủy Thành, hắn vừa đi tới liền có một đám người vội vàng tách ra nhường đường cho hắn.

Mà Dư Khánh Chi cùng Doãn Chí Bình đối mặt, Doãn Chí Bình nhìn hoàn cảnh xung quanh một chút nói:

" Nguyệt Hoa lâu tình hình kinh doanh không tồi nha, chúc mừng Dư bang chủ.

Ta cũng rất hiếu kì, tân hoa khôi của các ngươi rốt cuộc đẹp đến mức nào mà có thể khiến cho các ngươi quảng cáo rầm rộ như vậy.

Ta đoán hẳn mọi người ở đây cũng đang rất nóng lòng chờ đợi sự xuất hiện của hoa khôi a, Dư bang chủ còn định kéo dài đến khí nào?
hay là Dư bang chủ muốn nhân cơ hội này kiếm thêm một ít tiền bán rượu?"

Doãn Chí Bình lời nói vừa ra lập tức đạt được không ít người hưởng ứng.

Bọn hắn bây giờ ẩn trong đám đông, mục đích đến đây là xem gái đẹp, bởi vậy cũng không cần để ý Dư Khánh Chi có bao nhiêu đáng sợ, mở miệng liền kêu gào:

" đúng vậy, mau cho hoa khôi trình diện, chúng ta đến đây là để xem hoa khôi".

" Dư Khánh Chi ngươi kéo cả buổi có hết hay không? Còn muốn kéo dài đến bao giờ?"

" mau mau mau, bạc của ta dùng để thưởng cho hoa khôi đã không thể chờ đợi được nữa rồi".

Dư Khánh Chi nghe vậy sắc mặt hơi đổi một chút cười to trấn an mọi người:

" ha ha ha, mọi người yên tâm, ta lập tức cho gọi hoa khôi đi ra biểu diễn, chắc chắn sẽ để cho mọi người hài lòng".

Nói xong hắn liền gọi tới một người hầu, để đối phương nhanh gọi tân hoa khôi ra biểu diễn.

Dư Khánh Chi lúc này mới đắc ý nhìn về phía Doãn Chí Bình:

" Doãn công tử tốt nhất nên trừng to mắt một chút để nhìn cho rõ, đây chính là tân hoa khôi của chúng ta, Thẩm cô nương.

Từ hôm nay trở đi ngươi hẳn sẽ nhớ kĩ tên của nàng, bởi vì nàng sẽ khiến cho Tân nương các của Hà gia các ngươi trở thành thanh lâu hạng 2, mà Nguyệt Hoa lâu của chúng ta mới là thanh lâu tốt nhất Liễu Thủy Thành, ha ha ha ha".

Dư Khánh Chi đắc ý cười to, Doãn Chí Bình sắc mặt như thường.

Hắn chợt nói:

" Dư bang chủ, ngươi đây là triệt để vạch mặt với ta sao? Muốn Hà gia cùng Hắc Lang Bang các ngươi triệt để khai chiến?"

Dư Khánh Chi cười lạnh:

" khai chiến? Các ngươi có tư cách này sao?

Doãn Chí Bình, để ta giúp ngươi nhìn rõ ràng.

Là Hắc Lang Bang của chúng ta đem Hà gia các ngươi đè lên mặt đất ma sát ma sát, các ngươi chỉ có thể nằm im trên đất chịu trận, rên rỉ như một con chó mà thôi.

Hà gia các ngươi xong đời đến nơi rồi".

Doãn Chí Bình nghe vậy nhún vai một cái:

" Dư bang chủ sát ý thật nặng, có điều Doãn Chí Bình ta tấm lòng độ lượng hơn người, ta cho ngươi một cơ hội ăn năn hối cải.

Chỉ cần ngươi giao ra 30 vạn lượng bạc, công khai xin lỗi Hà gia, cắt đứt mọi quan hệ với Khang Long cùng Phủ thành chủ, đem những thủ hạ quản lí thật tốt, những người nào hôm trước ở bến tàu gây sự với chúng ta thì giao ra cho chúng ta xử lí, sau đó ngươi lại quỳ xuống dập đầu 3 cái, ta sẽ tha cho Hắc Lang Bang các ngươi một mạng".

Dư Khánh Chi nghe Doãn Chí Bình nói xong câu này ngây ngẩn cả người, ánh mắt trợn to không dám tin nhìn Doãn Chí Bình.

Doãn Chí Bình điên sao?

Hắn rốt cuộc có phải là uống nhầm thuốc hay không, sao lại dám ở trước mặt mình nói ra câu này?
người nên quỳ xuống dập đầu xin tha không phải là hắn cùng Hà gia sao?
Dư Khánh Chi rất muốn hỏi một câu, Doãn Chí Bình ngươi đang nói ngược sao?

Dư Ngư cùng Dư Liệt nghe xong câu này cũng sợ ngây người, sau đó là ha ha cười to:

" ta hiểu ta hiểu, Doãn Chí Bình, ngươi chắc chắn là bị điên rồi đúng không?"

" đúng vậy, nếu như người bình thường sao có thể nói ra những lời ngu xuẩn như vậy đây?"

Một ít người ở gần nghe xong lời nói của Doãn Chí Bình cũng hít một ngụm khí lạnh.

Doãn Chí Bình rốt cuộc có bao nhiêu can đảm mới dám ở trước mặt một vị Nhị lưu cao thủ nói ra những lời ngông cuồng như vậy?

Hắn không sợ Dư Khánh Chi một chưởng vỗ chết tươi sao?
Sao hắn dám ở trên địa bàn của Dư Khánh Chi làm càn đến như vậy?

Đám người cực kì bội phục dũng khí của Doãn Chí Bình, một ít người khác thì thầm mắng một tiếng ngu xuẩn tự tìm đường chết, nhưng tất cả đều ăn ý lùi lại mấy bước, đề phòng Dư Khánh Chi đột nhiên nổi giận đánh người lan tới bọn hắn.

Đang ở lúc 3 cha con Dư gia cười nhạo Doãn Chí Bình mắng hắn phát điên, người hầu lúc nãy đột nhiên chạy tới, trên mặt toát mồ hôi hột nói:

" bang chủ, có chút không ổn.

Ta đi tới trước cửa phòng của Trầm cô nương gọi cửa nhưng không hề đạt được đáp lại gì.

Không biết Trầm cô nương đang làm gì, có phải xảy ra chuyện rồi hay không.

Ta không dám tùy tiện xông vào".

Dư Khánh Chi đang ha ha cười to nghe xong câu này khuôn mặt chợt cứng đờ lại, dùng ánh mắt quỷ dị nhìn về phía tên người hầu.

Người hầu bị ánh mắt rét lạnh như băng của hắn dọa đến hai chân run lẩy bẩy, không dám ngẩng đầu lên.

"Ngươi nói Thẩm cô nương có vấn đề rồi?"

Dư Khánh Chi trong lòng lộp bộp một tiếng, hắn giống như hiểu ra thứ gì.

Hắn cảm giác được nếu như Trầm cô nương thật sự có chuyện gì, như vậy chuyện này chắc chắn cùng Doãn Chí Bình có quan hệ, hắn không thể thoát được hiềm nghi.

Doãn Chí Bình tên này hôm nay dám chạy tới trước mặt hắn buông lời hung ác, hiển nhiên không phải ngu xuẩn tự đại, mà là có chuẩn bị mà tới.

" mau, đi lên kiểm tra".

Dư Khánh Chi lập tức dẫn đầu mấy người đi lên, trước cửa phòng Trầm cô nương lúc này còn đứng một vị thị nữ, sắc mặt vô cùng lo lắng bồn chồn, hiển nhiên cũng đang rất sợ hãi.

Vừa thấy Dư Khánh Chi hùng hổ đi tới nàng vội vàng lui sang một bên, tránh bị Dư Khánh Chi một chưởng vỗ chết.

Dư Khánh Chi đẩy mạnh cửa mà vào, cho dù cửa có then cài cửa cũng không cách nào ngăn cản được hắn.

Vừa vào Dư Khánh Chi ánh mắt lập tức co rụt lại, bởi vì lúc này Trầm cô nương đang nằm trên giường ngủ, ngủ nhìn được rất an bình.

Hắn đi tới kiểm tra, vẫn còn hơi thở, còn sống, chỉ có điều cái trán hơi nóng, giống như là bị bệnh.

Dựa vào kinh nghiệm điều tra một hồi, Dư Khánh Chi đem Trầm cô nương làm tỉnh lại.

Trầm cô nương lúc này vừa mở mát ra liền nhìn thấy một đám đàn ông vây quanh giường của mình bị dọa đến khuôn mặt tái nhợt hô to một tiếng:

" các ngươi làm gì? Ai cho phép các ngươi vào phòng của ta, mau ra ngoài".

Nàng vừa nói xong liền run run rẩy rẩy ngã xuống trên giường, bộ dáng giống như bị thoát lực, tay chân mềm nhũn.

Dư Khánh Chi là người trong giang hồ nhiều năm hắn sao có thể không biết được nàng rốt cuộc là bị cái gì.

Nàng quả thật là bị ốm, nhưng cũng không chỉ đơn giản chỉ là bị ốm.

Nhưng sức khỏe của nàng đối với Dư Khánh Chi không quan trọng một chút nào, thứ quan trọng đối với hắn chính là buổi biểu diễn đêm nay của nàng.

Hắn dùng danh nghĩa của Nguyệt Hoa lâu đem tất cả hứng thú của mọi người khiêu gợi lên, giọng nói hùng hồn khẳng định tân hoa khôi tối nay sẽ xuất đạo, khiến cho tất cả dân làng chơi của Liễu Thủy Thành đều tập trung đến đây.

Bây giờ nếu tân hoa khôi không thể biểu diễn, như vậy kết quả danh tiếng Nguyệt Hoa lâu của hắn sẽ gặp phải đả kích to lớn.

Nghĩ đến đây Dư Khánh Chi cảm giác hắn giống như núi lửa muốn phun trào, mở miệng liền mắng to:

" ra ngoài cái rắm. Ta còn muốn hỏi ngươi đây? Ngươi tại sao lại nằm ở trong phòng ngủ? Ngươi không biết tối hôm nay là ngày gì sao?

Ngươi có biết bên ngoài bao nhiêu người đang chờ ngươi không?

Ngươi vậy mà lại nằm trong phòng đi ngủ, bản thân bị ốm cũng không nói một câu, ngươi đang chơi ta sao?

Ngươi nghĩ Dư Khánh Chi ta dễ trêu chọc như vậy sao?

Đừng nghĩ ngươi là người của Khang Long ta liền không dám đánh ngươi.

Mau mặc quần áo sau đó trang điểm chuẩn bị biểu diễn, nếu không cẩn thận ta đánh chết ngươi con kĩ nữ này, hừ".