Chương 143: đoạt mối làm ăn

Superman: Lão Bà Muốn Giết Ta

Chương 143: đoạt mối làm ăn

Dư Khánh Chi sắc mặt giận đến đỏ bừng, thoạt nhìn hung thần ác sát, cực kì dữ tợn.

Thẩm cô nương sao chịu nổi sự đe dọa của hắn, cả người run run thử đứng lên, đáng tiếc lại lần nữa ngã lăn xuống giường không dậy nổi.

Nàng cảm giác đầu choáng mắt hoa, phát sốt, trước mắt đom đóm mờ mịt.

Trạng thái sức khỏe như thế này đừng nói biểu diễn, muốn đi lại thôi cũng không làm nổi.

Dư Liệt nhìn thấy cảnh này cũng nổi giận mắng to:

" ngươi tiểu tiện nhân này, còn không mau đứng lên chuẩn bị biểu diễn?
chẳng lẽ ngươi thật sự đang trêu đùa chúng ta sao?"

Thẩm cô nương lúc này bị dọa cho hai mắt đẫm lệ mông lung, nàng run rẩy nói:

" ta không biết, ta cảm giác rất mệt, đầu rất nóng, không có chút sức lực nào.

Ta không thể biểu diễn được, Dư bang chủ, có thể dời ngày biểu diễn lại được sao?"

Dư Khánh Chi nghe vậy rống vào mặt nàng:

" đổi cái xxx nhà ngươi, dưới kia có mấy trăm người đang kêu gào gọi ngươi ra kia kìa.

Ngươi muốn Dư Khánh Chi ta mất hết mặt mũi sao?

Ngươi ốm tại sao không nói sớm mà bây giờ mới nói?
ngày hôm nay người hầu không gọi qua ngươi mấy lần sao? Ngươi tại sao lại nói ngươi đang mặc quần áo cùng trang điểm?"

Trầm cô nương bị hắn rống dọa sợ run lẩy bẩy, nhưng nàng rất nghi hoặc hỏi lại:

" ta nói ta mặc quần áo cùng trang điểm?

Dư bang chủ ngươi đang đùa sao, ta cả ngày hôm nay đều ngủ, cả người cực kì mệt mỏi, ta lúc nào trả lời đám người hầu rồi?

Đúng, chính là do bọn hắn.

Đám người này gọi ta không thấy ta trả lời cũng không tiến vào kêu gọi ta, khiến cho ta ngủ quên còn phát ốm.

Dư bang chủ, tất cả là do đám người hầu kia, ngươi nhất định phải làm chủ cho ta a".

Trầm cô nương nói đến đây hai mắt đã đẫm lệ, lập tức giở ra chiêu thức mạnh nhất của phụ nữ, một khóc hai nháo ba treo cổ.

Dư Khánh Chi nghe vậy đột nhiên cả người cương cứng tại chỗ, một cỗ hàn ý từ phái sau lưng đột nhiên xuất hiện.

Thẩm cô nương thần sắc không giống đang nói dối, nàng cũng không có lí do nói dối.

Như vậy ngày hôm nay nàng đều ngủ, đám người hầu gọi nàng đều nghe tiếng nàng trả lời, như vậy rốt cuộc là ai đang trả lời các nàng?

Ma?

Không đúng, là có người ra tay với Thẩm cô nương, sau đó giả vờ là nàng trả lời mấy cái người hầu.

Ánh mắt hắn nhìn về phía cửa sổ, quả nhiên cửa sổ đang mở, rất có thể có người từ phía này đi vào, cũng có thể là do cửa mở nên Trầm cô nương mới trúng gió cảm lạnh.

Đột nhiên một cái ý niệm xông lên đầu Dư Khánh Chi, khiến cho hắn cảm giác sống lưng càng lạnh.

Là Doãn Chí Bình, nhất định là Doãn Chí Bình.

Doãn Chí Bình biết ngày hôm nay xuất hiện ở Nguyệt Hoa lâu chắc chắn không có quả ngon để ăn, tại sao hắn vẫn dám tới?
không chỉ tới, hắn còn dám thả ngoan thoại, ngông cuồng như vậy?

Là hắn, chuyện này chắc chắn là do hắn gây ra, hắn muốn chơi ta?

Một cỗ lửa giận điên cuồng đốt lên trong lòng hắn, Doãn Chí Bình, ta muốn giết ngươi, giết ngươi...

Tất cả đều nằm trong tính toán của ngươi có phải không?
Trầm cô nương bị bệnh cũng là do ngươi gây có phải không?
Ngươi muốn trả thù Hắc Lang Bang chúng ta, muốn cùng chúng ta khai chiến sao?

Doãn Chí Bình, ngươi con chó này, ta thật muốn giết ngươi a....

Dư Khánh Chi trong lòng điên cuồng gào thét, hắn dùng ánh mắt như muốn giết người nhìn về phía Trầm cô nương khiến cho nàng ngồi ở trong góc run lẩy bẩy, chỉ dám nhỏ giọng nỉ non ỉ ôi ra vẻ đáng thương, không dám ngẩng đầu nhìn lại hắn.

Đúng lúc này, giọng nói của Doãn Chí Bình vang vọng toàn trường, từ dưới lầu truyền tới bên này:

" Dư bang chủ, ba cha con các ngươi vào phòng của tân hoa khôi lâu như vậy không ra không phải là đang cùng hoa khôi làm việc xấu hổ gì chứ?
ngươi đừng như vậy a, hoa khôi lần đầu tiên tất cả mọi người đều có cơ hội, ai đạt được sự ưu ái của nàng liền có thể làm người đầu tiên của nàng.

Nếu các ngươi dùng sức mạnh cướp đi lần đầu của nàng, như vậy nàng cũng không còn tư cách làm hoa khôi nữa rồi".

Một đám người nghe vậy cũng ồn ào hét to:

" Dư bang chủ, ngươi đang làm gì? Mau đi ra đây nói một lời a".
" Dư Khánh Chi, ngươi đang trêu đùa tất cả chúng ta sao?"

" mau cho hoa khôi ra dây cho ta".

Dư Khánh Chi nghe xong đám người kêu gào hai mắt như muốn phun lửa.

Trong lòng hắn hận ý đối với Doãn Chí Bình lần nữa kéo lên một cái độ cao mới, hắn đã sắp không nhịn được mà ra tay chém chết Doãn Chí Bình trước mặt tất cả mọi người rồi.

Dư Khánh Chi cuối cùng vẫn là người trưởng thành, hắn biết không thể lỗ mãng làm việc theo cảm hứng.

Hít sâu một hơi đè nén lửa giận trong lòng, Dư Khánh Chi chỉ có thể làm khuôn mặt tươi cười đi ra ngoài:

" các vị, ta rất tiếc phải thông báo một tin tức.

Trầm hoa khôi đột nhiên bị bệnh, nàng tối hôm nay không thể biểu diễn, kế hoạch này chỉ có thể hoãn lại vài ngày.

Vài ngày sau sau khi nàng đã dưỡng bệnh xong xuôi chúng ta sẽ mở rộng cửa chào đón các vị lần nữa quang lâm.

Kính xin tha thứ cho sự sơ suất lần này của Nguyệt Hoa lâu chúng ta".

Hắn một câu này vừa ra đám người ở phía dưới giống như chọc phải tổ ong, lập tức ào ào mắng to:

" Dư Khánh Chi, ngươi thật quá đáng, ngươi lừa chúng ta".

" tung tin giả lừa chúng ta tới đây để kiếm tiền rượu thịt sao? Nguyệt Hoa lâu không ngờ đã đến mức này".

" đền tiền, đền tiền, ta muốn đền tiền".

Nhìn đám người ở dưới ào ào chỉ thẳng vào mặt mình mắng chửi, Dư Khánh Chi cũng không nhịn được nữa da mặt run lên bần bật.

Hắn dồn khí đan điền, dùng nội công phóng to âm thanh chợt quát:

" tất cả câm miệng cho ta".

Một tiếng rống này to lớn lạ thường còn mang theo một tia chấn nhiếp, đám người đang ào ào mắng chửi giống như là một co vịt bị bóp ngang cổ, tất cả đều ngậm miệng lại.

Dư Khánh Chi nổi giận nói:

" Dư Khánh Chi ta là Hắc Lang Bang bang chủ, cần thiết tung tin đồn nhảm lừa mấy lượng bạc của các ngươi sao?
sự tình hôm nay là Nguyệt Hoa lâu chúng ta không đúng, chỉ có thể ngày sau lại biểu diễn, kính mong các vị cho Dư Khánh Chi ta một bộ mặt".

Hắn nói xong chắp tay với đám người, tư thái không hề cúi đầu ngược lại còn rất cứng rắn, hiển nhiên đang dùng Nhị lưu cao thủ uy thế đe dọa đám người.

Các ngươi còn dám mắng đừng trách lão tử động thủ với các ngươi, để xem ai có thể đánh lại Nhị lưu cao thủ như ta?

Nhìn Dư Khánh Chi biểu diễn Doãn Chí Bình chợt cười nói:

" Dư bang chủ thật oai phong, lỗi sai rành rành đấy còn có thể đe dọa mọi người, giống như người sai là tất cả chúng ta vậy, ha ha".

Doãn Chí Bình vừa cười vừa nói, không ít người liền nhỏ giọng mắng thầm Dư Khánh Chi vô sỉ.

Dư Khánh Chi nhìn Doãn Chí Bình ánh mắt như muốn phun lửa lại không thể làm gì, hai tay của hắn nắm chặt đến mức phát ra ken két âm thanh.

Doãn Chí Bình chợt cao giọng nói:

" ha ha ha, Nguyệt Hoa lâu sự kiện các vị ở đây hôm nay chỉ sợ không cách nào có thể thưởng thức rồi.

Chắc hẳn ở đây không ít người bởi vì không thể nhìn thấy hoa khôi xinh đẹp như hoa như ngọc mà hụt hẫng, tiếc nuối.

Không bằng như thế này, tất cả các vị đi qua Tân nương các của chúng ta, Tân nương các của chúng ta cũng vừa có một vị hoa khôi xinh đẹp vào trấn tràng.

Ta dám đảm bảo với các vị, hoa khôi của chúng ta chắc chắn sẽ ra biểu diễn mà không giống như hoa khôi của Nguyệt Hoa lâu vậy, nửa đường tuột xích".

Đám người nghe Doãn Chí Bình cao giọng nói xong câu này đều phát ra một tiếng ồ lên.

" Doãn Chí Bình đây là đang đoạt mối làm ăn của Dư Khánh Chi trước mặt hắn sao? Hắn đúng là có gan a".

" ha ha ha, mau nhìn Dư Khánh Chi khuôn mặt đều nghẹn đến phát tím như màu gan heo ngươi liền hiểu".

" Tân nương các có hoa khôi mới, thật là trùng hợp một cách bất ngờ a, xem ra chuyện tối hôm nay cũng không đơn giản.

Ta rất hiếu kì, hoa khôi của Tân nương các rốt cuộc có bao nhiêu xinh đẹp mà để cho Doãn Chí Bình liều mạng chạy tới trước cửa nhà Dư Khánh Chi quảng cáo như vậy?"

Doãn Chí Bình lúc này đột nhiên nói to:

" ha ha ha, các vị hẳn cũng rất tò mò hoa khôi chúng ta có bao nhiêu xinh đẹp a.

Ta có thể đảm bảo với các ngươi, hoa khôi chúng ta vừa ra biểu diễn, hoa khôi của Nguyệt Hoa lâu sẽ xấu hổ đến mức không dám tự xưng mình là đệ nhất hoa khôi của Liễu Thủy Thành.

Các ngươi đã có thể tưởng tượng một chút, hoa khôi của chúng ta có bao nhiêu xinh đẹp sao?
các vị, như vậy các ngươi còn chờ cái gì?

Tân nương các hoa khôi cùng cánh cửa lớn đang mở rộng đón chờ các ngươi a".