Chương 145: mặt nóng rát

Superman: Lão Bà Muốn Giết Ta

Chương 145: mặt nóng rát

Hoa khôi biểu diễn không phải đột nhiên xông lên liền biểu diễn ngay, nếu như làm như thế hiệu quả sẽ rất kém cỏi.

Giống như Nguyệt Hoa lâu, trước khi hoa khôi đi lên cần để cho đám người ăn uống tiêu phí một hồi, xem vũ đạo ca múa làm cho bọn hắn nóng lòng chờ đợi, cũng khiến cho bọn hắn hòa vào bầu không khí.

Sau đó mới lựa chọn thời cơ thích hợp để hoa khôi lên sàn, bắt đầu buổi biểu diễn của mình.

Đây là cách làm quy củ nhất, cũng rất hữu hiệu.

Doãn Chí Bình để cho đám người này ăn uống một hồi, lúc này hắn mới đi ra giữa sâu khấu nói:

" các vị, các ngươi cũng đã chờ đợi một hồi rồi, các ngươi muốn xem tân hoa khôi của Tân nương các chúng ta xinh đẹp như thế nào sao?"

Doãn Chí Bình một cao giọng nói ra, một câu này vừa ra liền làm cho đám người ở phía dưới ồn ào lên:

" Doãn Chí Bình đừng nhiều lời, ta không muốn xem ngươi, ta muốn hoa khôi.

Mau gọi hoa khôi của các ngươi ra đây".

" đúng vậy, ở Nguyệt Hoa lâu đã chờ một hồi, đến Tân nương các của các ngươi chả lẽ còn phải chờ một hồi lâu sao?"

" đừng nói nhiều, chúng ta chỉ muốn xem hoa khôi mà thôi".

Đám người ở phía dưới trở nên ồn ào náo động, hiển nhiên hứng thú đã bị kéo lên, đã vào trạng thái.

Nhìn biểu hiện của bọn hắn Doãn Chí Bình cười nói:

" tốt, nếu như các vị đã nóng lòng như vậy ta cũng sẽ không làm phí phạm thời gian của mọi người.

Như tất cả mọi người mong muốn, chúng ta cùng chào đón tân hoa khôi của Tân nương các, Tiểu Thiện cô nương".

Oaaaa....

Doãn Chí Bình hô to một tiếng, phía dưới lập tức vang lên tiếng reo hò hưởng ứng.

Giữa không trung một vòng màu bạc đột nhiên hạ xuống, phía trên của vòng tròn được cột dây cố định, vòng trong đang từ từ hạ xuống, sau đó để lộ ra hình dáng một đôi chân dài xinh đẹp, sau đó là cả người.

Tiểu Thiện ngồi ở trong cái vòng, trên mặt đeo một tấm lụa mỏng, hai mắt to lại có chút hơi nước lăn lộn khiến ánh mắt của nàng cực kì thu hút sự chú ý, đám người ngồi phía dưới chỉ cần bị ánh mắt của nàng nhìn trúng cả linh hồn giống như đều bị nàng thu vào, ngây ngẩn cả người.

Bầu không khí đột nhiên im ắng đến mức lạ thường, mỗi người ngồi ở phía dưới giống như gặp phải ma pháp, chỉ hít vào mà không dám thở ra.

Vòng tròn hạ xuống, Tiểu Thiện từ phía trên đi xuống mặt đất, sau đó tiến tới phía trước mấy bước.

Bộ pháp của nàng xinh đẹp uyển chuyển kết hợp với một bộ váy dài bó theo chân tôn lên vòng ba nẩy nở đem sự mềm mại cùng hấp dẫn của nữ tính thể hiện không sót chút gì.

" thiếp thân chính là Tiểu Thiện, từ nay về sao kính mong các vị quan khách chăm sóc nhiều hơn".

Đến tận lúc Tiểu Thiện lên tiếng chào hỏi, đám người ở phía dưới giống như mới tỉnh hồn.
" ông trời của ta, dáng người này, bộ pháp này, quá mê người a".

" thật sự là một cái vưu vật".

" tuy chưa nhìn rõ mặt của nàng lắm nhưng ta khẳng định Tiểu Thiện cô nương chắc chắn là một cái mỹ nước hại nước hại dân a".

" ha ha ha, chỉ riêng dáng người này liền đã để cho ta chịu phục.

Tiểu Thiện cô nương, mau cởi khăn che mặt ra, ta muốn nhìn khuôn mặt của ngươi".

Một người đột nhiên hét lớn:

" ta Trương Dương thưởng 10 lượng bạc, Tiểu Thiện cô nương mau cởi khăn mặt ra a".

" hừ, chỉ có 10 lượng cũng dám nhảy ra làm màu? Ta Lý Tứ thưởng 50 lượng".

" ta Thường Húc 100 lượng".

Đám người bắt đầu ồn ào náo nhiệt hẳn lên, không ít người hướng về phía trên đài quơ quơ ngân lượng ban thưởng, mấy cái sai vặt vội vội vàng vàng chạy tới thu tiền, bận đến không thở nổi.

Nhưng cho dù người ra tiền rất đông, nhưng người cao nhất cũng chỉ có 100 lượng mà thôi.

Tiểu Thiện nhìn thấy cảnh này mỉm cười, nàng từ từ tháo xuống khăn che mặt của mình.

Đám người đang ồn ào lúc này lần nữa im bặt lại, cả đám giống như bị điểm huyệt câm, ánh mắt nhìn chòng chọc theo động tác của nàng một tấc cũng không rời.

Quả nhiên tấm khăn che mặt vừa buông xuống, phía dưới lần nữa truyền tới một đợt hít khí lạnh âm thanh.

"đẹp, quá đẹp rồi".

"đây là tiên nữ phàm sao? Ở Liễu Thủy Thành có thể cùng Tiểu Thiện cô nương đọ sắc đẹp hẳn chỉ có một người duy nhất đi?"

"ngươi là đang nói Hà Tuyết Vân Hà gia đại tiểu thư sao? Hừ hừ, nàng cả ngày trạch ở nhà, cực ít xuất hiện, hơn nữa cũng đã là vợ của Doãn Chí Bình, đâu đến lượt chúng ta".

" Hà Tuyết Vân đẹp hay không ta không quan tâm, nhưng Tiểu Thiện cô nương chính là mỹ nhân xinh đẹp nhất ta từng gặp qua.

Thưởng, nhất định phải thưởng".

Đám người lại lần nữa ồn ào lên, một làn sóng tiền thưởng lại vung ra.

Tiểu Thiện mỉm cười nói ra:


" vừa rồi Thường Húc Thường công tử thưởng kim nhiều nhất, như vậy tiếp theo một khúc đàn này Tiểu Thiện sẽ đàn vì công tử đi".

Tiểu Thiện nói xong liền thi lễ một cái, Thường Húc ngồi ở phía dưới nghe được nàng gọi tên mình cảm giác cả người đều sướng lâng lâng, lần nữa ném ra 200 lượng bạc đánh thưởng.

Doãn Chí Bình nghe tiếng đàn vang lên, trong lòng âm thầm thở dài.

Ở Liễu Thủy Thành có nhiều người vẫn rất có tiền nha.

Hắn kinh doanh sản nghiệp mệt muốn chết kiếm lời được ít tiền, đám phá gia chi tử này đi xem một cái hoa khôi tiện tay liền ném mấy trăm lượng mấy trăm lượng, quả thật tốc độ kiếm tiền để cho Doãn Chí Bình hổ thẹn không bằng.

Quả nhiên cho dù là kiếp trước vẫn là kiếp này, nhan trị là chính nghĩa, chỉ cần nữ nhân xinh đẹp liền không sợ bị nghèo đói.

Chắc chắn sẽ có một đám lớn đàn ông vung vẩy tiền mặt xum xoe nịnh nọt các nàng.

Nhìn đám người đã hoàn toàn bị Tiểu Thiện hấp dẫn, Doãn Chí Bình lúc này hài lòng quét mắt nhìn toàn trường.

Không nghi ngờ gì nữa, hôm nay Tiểu Thiện biểu diễn ra mắt đã thành công, tiếp theo nàng sẽ múa hát, lúc đó đám người sẽ càng cảm thấy kinh diễm hơn nhiều........

Ở trong một góc hẻo lánh, Dư Liệt ánh mắt băng lãnh nhìn về phía mỹ nhân trên đài cao.

Hắn nghiến răng nghiến lợi nói:

" cha, tên Doãn Chí Bình này đúng là có chút bản lĩnh.

Không biết hắn từ chỗ nào tìm tới mỹ nhân như thế này, quả thật đúng là ngoài dự đoán.

Tiểu Thiện cô nương kia sắc đẹp tuyệt trần, Thẩm cô nương của chúng ta hoàn toàn không phải đối thủ của nàng, xem ra tân hoa khôi còn chưa xuất đạo đã bị chết non a".

Dư Khánh Chi sắc mặt cũng cực kì âm trầm, ánh mắt nhìn chòng chọc vào Tiểu Thiện, khuôn mặt cảm giác nóng rát cực kì.

Hắn ngày hôm trước vừa tuyên bố muốn đẩy ra tân hoa khôi để chèn ép đến chết Tân nương các của Doãn Chí Bình, ngày hôm sau kết quả liền lật ngược lại.

Tân hoa khôi của hắn không những không thể xuất đạo thành công, ngược lại Tân nương các bên này đột nhiên còn kiếm từ đâu ra một vị hoa khôi tuyệt sắc, đem hoa khôi của bọn hắn miểu sát.

Đây là đánh mặt a, trần trụi đánh mặt.

Dư Khánh Chi cảm giác giống như Doãn Chí Bình đang đứng ở trước mặt mình, vung tay tát vào mặt mình ‘bốp bốp bốp’, khiến cho mặt của hắn sưng húp lên.

Đột nhiên Dư Khánh Chi giật mình một cái, hắn nhìn thấy Doãn Chí Bình vậy mà đang hướng bên này đi tới.

" không thể nào, chúng ta đứng ở góc hẻo lánh, lại đông người như vậy, hắn sao có thể nhận ra chúng ta?

Mắt hắn cũng quá tinh đi?"

Dư Khánh Chi trong lòng lộp bộp một tiếng, quả nhiên Doãn Chí Bình nhắm thẳng đến phương hướng của hắn đi tới, khóe miệng còn không quên kéo theo một nụ cười tràn đầy trêu chọc:

" Dư bang chủ, ngươi là tới xem hoa khôi của chúng ta sao?"