Chương 149: nhục nhã

Superman: Lão Bà Muốn Giết Ta

Chương 149: nhục nhã

Đang ở hai bên tích súc lực lượng chuẩn bị va chạm chính diện thời điểm, một đợt xé gió âm thanh đột nhiên vang lên.

Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt~

Dư Ngư tai thính mắt tinh ngẩng đầu lên, hắn đột nhiên kinh hãi phát hiện ra một loạt mũi tên như là lông nhím bay đầy trời hóa thành từng đạo hắc ảnh đang cực tốc bắn về phía mình.

Cảm giác nguy cơ sinh tử xông thẳng lên đầu, Dư Ngư không nghĩ được nhiều như vậy chỉ có thể nhanh tay chộp lấy một tên thủ hạ gần đó mạnh mẽ nâng lên trước người làm lá chắn thịt.

Phốc phốc phốc phốc~
"A a a...."

Không ngừng có tiếng hét thảm vang lên, hàng loạt người của đội hái thuốc Hắc Lang Bang đột nhiên ngã nhào xuống đất, trên người cắm lấy mũi tên, máu tươi chảy be bét.

Hắc Lang Bang đám người vốn đang khí thế hừng hực xông về phía trước giống như gặp vực thẳm, mỗi người đều vội vàng phanh lại, một bước cũng không dám tiếp tục tiến tới.

Lúc này mỗi người trong bọn hắn đều hiện lên vẻ sợ hãi, không ít người lập tức tìm kiếm vị trí trốn tránh, bảo vệ cái mạng nhỏ.

Đáng tiếc có người ra tay còn nhanh hơn bọn họ.

Một đợt mưa tên vừa đi qua, còn chưa kịp tìm chỗ trốn, một đợt khác lại ào ào kéo tới.

Mũi tên giống như là một cơn mưa tử vong bao phủ xuống đội hái thuốc của Hắc Lang Bang, khiến cho bọn hắn vô lực phản kích chỉ có thể khóc lóc thảm thiết đứng yên chịu đòn.

" Đại thiếu gia, cứu ta, a...."

" không thể nào, chúng ta hóa ra lại bị Hà gia lừa gạt".

" là âm mưu, đây chắc chắn là âm mưu Hà gia bày ra để lừa giết chúng ta".

" Hà gia, lão tử hận các ngươi, có thành ma ta cũng sẽ không tha cho các ngươi..."

" không không, ta đầu hàng, xin hãy tha cho ta. Ta ở nhà còn mẹ gia con nhỏ..." Phốc~

Không ít tiếng kêu chửi mắng vang lên, cũng không ít người đứng trước uy hiếp của tử vong quyết định từ bỏ xin tha.

Đáng tiếc mũi tên cũng không có tình cảm cùng con mắt, mũi tên sẽ không buông tha bọn hắn.

Chỉ trong một chốc lát ngắn ngủi, phía Hắc Lang Bang bên này 30 người liền có hơn 2 phần 3 đám người nằm trên đất.

Người thì trực tiếp chết người thì trọng thương lăn lộn khắp mặt đất không dậy nổi, toàn quân thất bại thảm hại.

Mà còn một số người may mắn không bị trúng tên thì vừa vặn 5 người, tính cả Dư Ngư gặp nguy kịp thời phản ứng là 6 người.

Một đội 30 người, chỉ trong giây lát liền chỉ còn lại một phần năm.

Dư Ngư nhìn thấy cảnh này con ngươi trợn trừng, trong ánh mắt tràn đầy tơ máu.

Hắn bị Hà gia tính kế?

Đối phương làm sao biết được hành động của hắn? Chẳng lẽ trong nội bộ Hắc Lang Bang có nội gián?

Không thể nào, gần nhất Hắc Lang Bang cũng không tuyển thêm người, cho dù tuyển thêm cũng là bang chúng mới, sao có thể ngồi lên vị trí cao biết được hành động này của hắn.

Trong khi hành động này của hắn cũng chỉ mang theo 30 người, rất bí mật a.

Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Tại sao ta lại bại?

Dư Ngư trong lòng điên cuồng xuất hiện các loại câu hỏi, hắn run rẩy buông xuống thi thể thuộc hạ đã bị ghim mấy mũi tên vào lưng xuống.

Lúc đối phương lướt qua mặt của hắn, Dư Ngư có thể thấy được ánh mắt oán độ cùng sợ hãi mà đối phương nhìn về phía mình.

Loại ánh mắt này hắn đã thấy nhiều, bởi vì trên tay hắn vốn không hề sạch sẽ.

Hãm hại lừa gạt, giết người diệt khẩu, không việc ác gì mà Dư Ngư chưa thử qua.

Buông xuống thi thể của thủ hạ, Dư Ngư trừng lớn ánh mắt nhìn về phía Hà gia bên này.

Trong ánh mắt của hắn lúc này tràn đầy ngoan độc cùng hung tợn, hắn muốn nhìn thật rõ ràng, rốt cuộc bản thân bị tính toán như thế nào.

Lúc này trong rừng cây gần đó bắt đầu xuất hiện tiếng xột xoạt trên các cành lá, Dư Ngư có thể nhìn thấy được không ít người đang từ phía trên nhảy xuống.

Tính sơ qua một lần phải có ít nhất 30 người, hơn nữa mỗi người trên tay đều đang cầm cung tên, trên eo đeo một thanh đao, sau lưng là túi đựng tên.

Có thể nói ở thế lực dân quân ở Liễu Thủy Thành đội hình như thế này đã rất mạnh mẽ.

Nhưng để hắn sợ hãi đến run lên chính là người dẫn đội của đối phương.

Đội trưởng của bọn hắn vậy mà là một người hắn rất hận nhưng lại rất quen mặt, Doãn Chí Bình.

Doãn Chí Bình cùng đám người từ từ đi tới, trong ánh mắt nhìn về phía Dư Ngư có mấy phần cười lạnh cùng thương hại ý tứ.

" Doãn Chí Bình, tại sao lại là ngươi? Ngươi tại sao có thể ở chỗ này?"

Dư Ngư cảm giác như trời đất quay cuồng, hắn khàn cả cổ hét to, muốn thông qua câu hỏi này phóng xuất sự khó hiểu trong lòng của mình.

Doãn Chí Bình nghe vậy chỉ nhàn nhạt hỏi lại:

" tại sao không thể là ta? Tại sao ta không thể ở nơi này?

Đây là rừng rậm, là đất vô chủ, không phải địa bàn của Hắc Lang Bang các ngươi a".

Dư Ngư nghe ra trong lời nói của Doãn Chí Bình tràn đầy chê cười ý vị, hắn nổi giận:

" mau nói cho ta biết, tại sao ngươi lại biết hành tung của chúng ta để có thể phục kích một cách chính xác ở chỗ này?"

Doãn Chí Bình nghe vậy ha ha cười to nói ra:

" nếu như ta nói ta không biết hành tung của các ngươi, ngươi tin sao?"

Dư Ngư nghe vậy kém chút tức đến ngất đi.

Doãn Chí Bình ngươi con chó này, đã thắng ta còn không cho ta một lần sảng khoái, biết được ta thua ở chỗ nào sao?
ngươi cứ như vậy che che giấu giấu, khiến trong lòng ta khó chịu sao?

Muốn ta đến chết cũng không rõ ràng ta vì sao mà chết?

Phốc phốc phốc~

"Không được... A a a..."

Đang ở lúc Dư Ngư trong lòng cuồng loạn, một loạt mũi tên lại đột nhiên bắn ra.

Mấy tên thủ hạ còn may mắn sống sót lập tức bị đám thợ săn bắn chết tại chỗ.

Ở khoảng cách gần như vậy bọn hắn cho dù mới tập bắn cũng không thể bắn lệch được chứ đừng nói là số lượng của bọn hắn có tận 30 người.

Dư Ngư nhìn đám thuộc hạ ngã xuống trong vũng máu, một cỗ ý lạnh chạy dọc sống lưng.

Hắn biết, hôm nay hắn đã xong đời.
"Doãn Chí Bình, ngươi có phải là người hay không?
ta rất nhanh liền sẽ bị ngươi giết chết, ngươi vậy mà không cho ta sảng khoái một lần biết được chân tướng sao?"

Doãn Chí Bình nghĩ nghĩ gật đầu nói:

"ta cũng không phải là đang trêu đùa ngươi, ta thật sự không biết hành tung của các ngươi.

Nhưng ngươi biết không, Hắc Lang Bang của các ngươi quá dễ đoán, ha ha.

Giống như ta cùng các ngươi đánh cờ, tuy các ngươi chưa đánh nhưng nước đi tiếp theo như thế nào ta liền đã sớm dự đoán ra, như vậy ta xuất hiện ở đây sẽ rất đáng ngạc nhiên sao?"

Dư Ngư nghe vậy cả người kinh ngạc tại chỗ, hắn bị Doãn Chí Bình nói cho sửng sốt một hồi.

Hắc Lang Bang của hắn dễ đoán? Là Hắc Lang Bang vẫn là 3 cha con hắn?

Tất cả kế hoạch của bọn hắn vậy mà bị đối phương nắm trong lòng bàn tay, phá giải một cách đơn giản đến như vậy?

Tất cả chỉ dựa vào dự đoán?

" không thể nào, ngươi đang lừa dối ta".

Dư Ngư khàn cổ họng hét lên, hắn không thể chấp nhận được việc 3 cha con hắn hợp lại trí tuệ đều không bằng một mình Doãn Chí Bình.

Nhưng mà cái này hò hét chỉ có thể đổi lại một ánh mắt khinh thường của Doãn Chí Bình mà thôi.

Bị Doãn Chí Bình dùng ánh mắt nhìn người ngu nhìn chăm chú, Dư Ngư đột nhiên cảm thấy một cỗ khuất nhục to lớn.

Doãn Chí Bình chợt nói:

" các ngươi toàn diện chèn ép sản nghiệp của Hà gia, mỗi cái đều đã động qua một lần, chỉ còn ngọc thạch cùng dược liệu 2 loại sản nghiệp chưa động thủ, như vậy dự đoán các ngươi tiếp theo sẽ động thủ hay thu tay khó sao?

Dự đoán các ngươi động thủ với sản nghiệp nào khó sao?

vừa vặn sắp đến thời gian đội hái thuốc của Hà gia chúng ta định kì ra ngoài hái thuốc, các ngươi sẽ bỏ qua cơ hội hiếm có này sao?

cuối cùng quan trọng nhất một điều, ngươi cảm thấy mấy ngày hôm nay ta đang khiêu khích 3 cha con các ngươi chỉ đơn thuần là đang tự thỏa mãn lòng hư vinh của ta mà không phải là đang bố trí bẫy rập cho các ngươi nhảy vào sao?"


Tác: gần tết rồi bận rộn công việc kiếm cơm, 2 hôm không đăng được chương sorry anh em nhiều. Lần sau rút kinh nghiệm bận thì sẽ thông báo để anh em đỡ phải chờ chương nha. Cảm ơn~