Chương 148: bùng nổ chiến đấu

Superman: Lão Bà Muốn Giết Ta

Chương 148: bùng nổ chiến đấu

Bình thường đội hái thuốc đụng độ ở trong rừng hai bên đều sẽ bảo trì khoảng cách, đứng ở những nơi có vật cản che chắn để đề phòng địch nhân dùng cung tiễn công kích mình.

Nhưng Dư Ngư sẵn sàng lộ diện còn khiêu khích Báo là bởi vì bên hắn hoàn toàn mạnh hơn đối phương, vũ khí đầy đủ hơn đối phương, thực lực mạnh hơn đối phương, mà đối phương lại chỉ có duy nhất một thanh cung săn.

Nếu như là mười thanh cung săn, mười tiễn cùng bắn như vậy Dư Ngư sẽ gặp không ít rắc rối.

Nhưng nếu chỉ có một, như vậy hắn cũng không cần sợ gì.

Lấy thực lực của hắn đã ở trong hàng ngũ Tam lưu cao thủ được xem như thuộc nhóm đứng đầu, đột phá đã nhiều năm, thậm chí Dư Ngư còn đang mò mẫm ở cánh cửa Nhị lưu cao thủ, muốn tìm cơ hội tìm hiểu sau đó đột phá nó.

Bởi vậy nếu bên kia bắn tên hắn cũng có thể dùng phản xạ nhanh chóng thoát đi được, như vậy cần gì sợ hãi?
Hôm nay hắn là tới giết người, giết một cách sảng khoái, bởi vậy không thể yếu thế.

Phải biểu hiện thật cường thế, mạnh mẽ đem người Hà gia nghiền ép để bọn hắn không dám có một chút ý nghĩ phản kháng, sau đó không giết chết mà bắt đầu từ từ tra tấn bọn hắn đến chết.

Như vậy mới có thể thỏa mối hận mấy ngày hôm nay của hắn.

Báo lúc này cao giọng lên tiếng:

" Dư Ngư, ngươi chẳng lẽ muốn cùng Hà gia của chúng ta không chết không thôi sao?"

Dư Ngư nghe vậy lập tức hừ lạnh:

" không chết không thôi? Các ngươi còn chưa có đủ tư cách này.

Ngày hôm nay ta trước thu tính mạng của ngươi, sau đó ta sẽ thu tính mạng của của Doãn Chí Bình.

Đến lúc đó hai người các ngươi sẽ có thể đoàn tụ ở dưới suối vàng".

Dư Ngư nói xong liền phất tay một cái, bốn cái thợ săn cầm lên mũi tên cài vào cung săn, sau đó nhắm vào những người của Hà gia đang ẩn nấp phía sau cây cối bắn tới.

Báo nhìn thấy cảnh này lập tức hô to một tiếng:

" mọi người cẩn thận, mau ẩn nấp".

Đám người vốn đang cực kì chú ý tình huống bên này vừa thấy Dư Ngư muốn động thủ vội vàng nghiêng người, cùng thân cây tạo thành một đường thẳng để thu hẹp diện tích bại lộ ở bên ngoài tránh trúng tiễn.

Quả nhiên bốn mũi tên bắn ra không hề thu hoạch được kết quả gì, sắc mặt bốn người thợ săn cũng trở nên khó xem.

Một người thợ săn cầm cung thẹn quá hóa giận, hắn hướng về phía bên cạnh xông ra, lắp tên vào cung sau đó ngắm bắn.

Xoẹt~

Đột nhiên một tiếng xé gió vang lên, một mũi tên từ phía sau cây lớn bỗng nhiên xông ra, nhanh như chớp liền bắn về phía thợ săn cầm cung, ‘phập’ một tiếng liền đâm xuyên ngực hắn.

Thợ săn kinh hãi hai tay ôm ngực, ánh mắt tràn đầy kinh hãi cũng khó tin nhìn về phía trước ngực của mình, sau đó ‘bịch’ một tiếng ngã lăn trên đất.

Đám người Hắc Lang Bang giật mình nhìn lại, một vị thợ săn của Hà gia lúc này trên tay còn đang làm ra động tác bắn tên, sau đó hắn thả tay xuống đồng thời dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Hắc Lang Bang.

Dư Ngư thấy cảnh này trong lòng trầm xuống, hắn cảm giác được sĩ khí của quân mình chợt giảm.

Tên ngu xuẩn kia thấy hắn chạy ra trước mặt đối thủ rất oai phong liền cho rằng đám người Hà gia thật sự không thể làm gì được bọn hắn rồi sao?
bên đối phương tuy chỉ có một thanh cung săn duy nhất nhưng người cầm cung chắc chắn là người lão luyện nhất trong số bọn hắn a.

Ngươi chẳng lẽ không biết ở trong rừng rậm hoang vắng này người đi săn cùng con mồi 2 loại thân phận có thể đổi chỗ cho nhau bất kì lúc nào sao?

Ta là Tam lưu cao thủ đỉnh cao mới có tiền vốn tự ngạo, ngươi một cái bất nhập lưu võ giả lại dám xem thường đối phương như vậy đúng là tự tìm đường chết.

Chết thì thôi đi, còn làm cho sĩ khí đang cháy hừng hực của quân ta đột nhiên bị xối một chậu nước lạnh, quả thật là phế vật, chết chưa hết tội.

Một vị thợ săn thấy vậy liền rụt rè hỏi:

" Đại thiếu gia, bây giờ chúng ta phải làm cái gì đây?

Đối phương đã ẩn nấp, nếu chúng ta tùy tiện xông lên rất có thể sẽ bị đối phương bắn trúng.

Hơn nữa kĩ thuật bắn tên của người kia có vẻ rất mạnh a".

Dư Ngư nghe vậy hừ lạnh một tiếng:

" hừ, sợ cái gì, hắn cho dù mạnh nữa cũng chỉ có một cái cung tên, chúng ta đông như vậy hắn còn có thể bắn trúng được người thứ 2 thứ 3 sao?"

Thợ săn nghe vậy rất im lặng.

Không sai, tất cả mọi người cùng xông lên có thể dùng ưu thế về số lượng đè chết đối phương, nhưng thợ săn của đối phương ít nhất cũng có thể bắn hạ một người trước khi xông vào cận chiến.

Không ai muốn làm con ma xui xẻo này, càng là những thợ săn được quyền cầm cung trong đội săn.

Bọn hắn cho dù ở bên ngoài thân phận thấp kém, nhưng ở trong đội săn cũng là nhân vật cốt cán. Trước đó đã có tấm gương, bọn hắn lúc này có đủ trí thông minh để không đóng vai kẻ ngu xuẩn xông lên dùng ngực tiếp tên.

Thấy đám người vẫn chậm chạp không có đánh nhịp đồng ý, Dư Ngư lập tức treo thưởng:

" giết chết một người trong đội hái thuốc của Hà gia thưởng 50 lượng, bắt sống thương 100 lượng bạc.

Riêng Doãn Chí Bình chỉ có thể để ta đến giết, không ai được phép tranh dành của ta".

Trọng thưởng tất có dũng phu, Dư Ngư ban thưởng vừa ném ra đám người liền sôi trào:

" Đại thiếu gia yên tâm, ta nhất định sẽ để cho đám người kia quỳ xuống trước mặt ngươi chịu tội".

" đúng vậy, chúng ta đông như vậy sợ cái gì? Mọi người cùng nhau xông lên a".

Một đám người bắt đầu hò hét trợ uy, đao kiếm trên tay bắt đầu hướng về phía bầu trời vung vẩy, khí thế kéo căng.

Trong mắt bọn hắn lúc này đám người của Hà gia chính là vàng ròng bạc trắng, sao có thể để cho những người khác chiếm hết lợi ích được.

Bản thân nhất định phải nhanh chóng xông lên bắt được một hai người a.

Dù sao tăng nhiều thịt ít, đến lúc đó lại không đủ phân.

Dư Ngư thấy thời cơ đã tới liền hướng về phía Báo cười to:

" ha ha ha, đội hái thuốc của Hà gia các ngươi hôm nay một người cũng đừng hòng trốn khỏi đây, ta nhất định sẽ cho các ngươi nếm mùi đau khổ, sống không bằng chết.

Lên".

Dư Ngư quát lớn một tiếng liền chủ động xông lên, đám người Hắc Lang Bang ở phía sau hú lên một tiếng quái dị sau đó cũng hóa thành một dòng lũ ào ào xông tới.

Báo lúc này cũng quát to:

" tất cả chuẩn bị chiến đấu".

Xoẹt~
lại là một mũi tên bay ra, lần này mũi tên nhắm thẳng vào Dư Ngư.

Thợ săn bên phía Hà gia ánh mắt rất tốt, hắn biết lúc này nên tấn công người nào mới có thể đưa lại lợi ích tối đa.

Đáng tiếc hắn chọn nhầm mục tiêu để công kích.

Dư Ngư lúc này ánh mắt hơi liếc một cái liền vung đao.

Keng~

Một tiếng kim thiết va chạm vang lên, mũi tên bị hắn đánh văng ra phía bên ngoài, khiến cho phía Hắc Lang Bang không hề gặp bất kì nguy hiểm gì.

Mà khoảng cách của hai bên đã không còn bao xa, cung thủ của Hà gia không thể đủ thời gian bắn ra mũi tên thứ hai được.

" ha ha ha, dám chọn ta là mục tiêu, bây giờ các ngươi không kịp bắn tên lần 2, các ngươi nhất định sẽ phải trả giá cho sự ngu xuẩn cùng ngông cuồng này".

Dư Ngư dưới chân chạy vội trên miệng quái khiếu nói to, ánh mắt tràn ngập sát ý.

Nhìn thấy cảnh này Hắc Lang Bang đám người trong lòng chiến ý đại thịnh, theo sau bước chân hắn nửa bước không rời.

Rất nhanh khoảng cách hai bên chỉ còn lại khoảng mười mét, chiến đấu chính diện chuẩn bị bùng nổ.