Chương 151: kết quả

Superman: Lão Bà Muốn Giết Ta

Chương 151: kết quả

Doãn Chí Bình nói chuyện bình tĩnh, khí thế hùng hồn, trong lời nói lộ ra một cỗ tự tin sức mạnh khiến cho Dư Ngư có cảm giác khó lòng nghi ngờ hắn.

Nhưng cho dù là như vậy hắn cũng không thể tin tưởng một người chỉ là bất nhập lưu liền có thể có được sức mạnh ngang bằng với một Tam lưu cao thủ.

"không thể nào, ngươi nhất định là đang lừa ta.

Ngươi vốn căn bản cũng không phải là bất nhập lưu, ngươi đã đột phá Tam lưu cao thủ rồi đúng hay không?"

Dư Ngư cuồng loạn hét lên, hắn trước giờ ở Liễu Thủy Thành cũng có thể xem như là nhân vật hàng đầu trong thế hệ người trẻ tuổi.

Doãn Chí Bình mới tu luyện bao lâu? Hắn gia cảnh tốt sao? Trước đó có căn cơ gì sao?

Không cần nghĩ cũng biết, Doãn Chí Bình chỉ là một người mới tiếp xúc tới thế giới giang hồ, vậy mà đối phương thông qua thủ đoạn kinh người trong thời gian ngắn thu hoạch một đống lớn tiền tài, dùng tiền tài biến thành thực lực, chỉ trong một thời gian ngắn đã có được lực lượng mạnh mẽ có thể chính diện chiến đấu một vị Tam lưu cao thủ đỉnh phong như hắn.

Tốc độ tu luyện này, nói ra đơn giản dọa người.

Chẳng lẽ nói thân cao mã đại liền rất ghê gớm sao? To con liền muốn làm gì thì làm? Tiên thiên ưu thế ghê gớm như vậy sao?

Doãn Chí Bình nếu biết câu hỏi của hắn liền sẽ nói cho hắn, tiên thiên ưu thế đúng là rất ghê gớm.

Cha mẹ hắn sinh ra cho hắn một cơ thể khỏe mạnh mới có thể tự mình nuôi sống mình sống sót sau khi cha mẹ mất, cũng vì cơ thể này mà khuôn mặt của hắn cũng không cùng hai chữ ‘đẹp trai’ có bất kì liên quan.

Có được một thứ gì đó cũng sẽ phải mất đi một ít thứ gì đó, đây xem như một loại quy luật đi?

" đã ngươi không tin tưởng vậy thì tới đây đi, chúng ta đánh một trận thật sảng khoái, để ngươi tự cảm nhận xem ta rốt cuộc đang ở cảnh giới gì".

Dư Ngư nghe vậy trên trán gân xanh nhô lên, hắn rống to một tiếng liền xông tới, hai tay hóa thành tàn ảnh vung quyền trùng trùng điệp điệp, như là sóng lớn vỗ bờ, một đợt vừa hết một đợt lại kéo tới.

Doãn Chí Bình cũng không hề sợ hãi, nắm đấm to lớn cũng liên tục vung ra, cùng Dư Ngư cứng rắn đối kháng.

Đùng đùng đùng đùng~

Tiếng quyền cước va chạm trầm đục cùng không khí bị đánh nổ liên tục vang lên khiến cho tất cả đám người ở phía sau nghe đến mức lông tơ dựng đứng.

Bọn hắn cảm giác nếu chính mình là người thay vào vị trí một trong hai người chiến đấu thì hai cái nắm đấm chắc chắn sẽ bị đánh thành một đoàn nhão nhoẹt, huyết nhục mơ hồ.

Không thể, không thể, không thể nào....

Càng đánh Dư Ngư càng điên cuồng, hắn phát hiện ra một sự thật rất đáng sợ, Doãn Chí Bình thật sự không phải là Tam lưu cao thủ.

Bởi vì Tam lưu cao thủ có ngoại kình, mà hắn không hề cảm giác được Doãn Chí Bình vận dụng một cỗ ngoại kình nào cả, hắn chỉ đơn thuần dựa vào lực lượng của bản thân hắn mà thôi.

Chỉ vừa giao đấu một lúc, hắn trên người đã trúng mấy quyền, mà hai nắm đấm càng thê thảm hơn, máu tươi đã thấm ướt toàn bộ, nhìn qua cực kì ghê người.

Cảm giác được trên nắm đấm đã hoàn toàn tê dại vì đau đớn, Dư Ngư trong lòng khiếp sợ cực độ.

Đối phương chỉ mới tu luyện một thời gian ngắn mà đã lợi hại đến mức này, nếu như còn để cho Doãn Chí Bình tu luyện một thời gian nữa mới ra tay, như vậy lúc đó Doãn Chí Bình đột phá Tam lưu cao thủ, hắn còn là đối thủ của đối phương sao?

Nếu còn tiếp tục kéo dài như thế này chắc chắn hắn sẽ trở thành người thất bại.

Nhất định phải liều mạng.

" Doãn Chí Bình, chiêu này chính là sát chiêu trong quyền pháp của ta, tên là ‘ Vinh quang chi chiến’, ngươi đi chết đi cho ta..."

Dư Ngư rống to một tiếng, đột nhiên trên người bạo nổ ra một đoàn sương mù màu máu, da thịt giống như nứt ra, cả người khí thế đột nhiên tăng mạnh.

Doãn Chí Bình có thể nhìn thấy trong ánh mắt trợn to của hắn có hàng loạt tơ máu hiện lên, ánh mắt lộ ra sát ý khiếp người, hoàn toàn bày ra liều mạng tư thế.

Phía trên đầu của hắn toàn bộ tóc tai đều thẳng tắp dựng ngược như là một bộ lông bờm, Dư Ngư lúc này không khác gì một đầu sói già đang đứng trong cuộc chiến sinh tử trước khi bị một con sói trẻ đuổi ra khỏi đàn.

Nó cả một đời làm đầu đàn tràn đầy kiêu ngạo cùng vinh quang, vinh quang đối với nó mà nói còn quý giá như sinh mạng, bởi vậy nó sẽ liều mạng đánh một trận chiến cuối cùng này.

Hoặc là nó thành công bảo vệ vinh quang, tiếp tục làm con đầu đàn, hoặc là nó sẽ bị con sói trẻ tuổi đánh bại, từ đó bị đuổi ra khỏi đàn, trở thành một con cô độc dã lang, lủi thủi một mình, chết một cách cô quạnh không ai để ý tới.

Dư Ngư không chỉ sát ý phun trào, lực lượng tăng mạnh mà tốc độ cũng tăng lên không ít.

Doãn Chí Bình tuy ánh mắt cùng ý thức theo kịp nhưng cơ thể của hắn lại không thể theo kịp phản ứng của hắn, Doãn Chí Bình cũng không dám đối kháng trực tiếp với Dư Ngư ở trạng thái bạo tẩu dồn toàn lực một đòn, cuối cùng chỉ có thể dùng hai tay che chắn ở trước người.

Đùng~

Răng rắc~

Một tiếng bạo hưởng trầm đục nặng nề vang lên, Doãn Chí Bình chỉ cảm thấy hai tay mình truyền tới cảm giác đau nhức tột cùng, Dư Ngư đem phòng ngự của hai tay hắn đánh tan, sau đó một quyền xông thẳng vào trước ngực của hắn.

Doãn Chí Bình chỉ cảm thấy hai mắt đột nhiên hơi đen lại giống như có một một tấm màn đe che ở trước mặt, cả người hắn nặng gần 100 kg trực tiếp bị Dư Ngư đánh bay ngược về phía sau.

Mà Dư Ngư lúc này đánh ra một quyền xong cũng không truy kích mà đứng tại chỗ thở dốc liên tục, sắc mặt hắn đột nhiên tái nhợt giống như là bạo phát ra toàn bộ sức mạnh xong tiến vào thời kì kiệt sức, trên nắm đấm có thể thấy được một ít xương màu trắng lẫn lộn trong máu thịt.

Không sai, là xương.

Vừa rồi hắn dồn toàn lực một đòn công kích bị Doãn Chí Bình đỡ được, trên tay Doãn Chí Bình cũng không phải là tay không, hắn vốn chưa hề tháo miếng tạ sắt đeo quanh cổ tay xuống, bởi vậy Dư Ngư một quyền này thực chất là đánh trên miếng sắt.

Cơ thể máu thịt của Tam lưu cao thủ cho dù có thể xé xác hổ báo nhưng cũng chưa mạnh đến mức một quyền có thể đánh nát tan sắt thép, bởi vậy hắn công kích đánh đau Doãn Chí Bình nhưng ngược lại hắn cũng phải nhận lấy hậu quả đáng sợ.

Bịch~

Một tiếng trầm đục vang lên, Doãn Chí Bình ngã lăn trên đất, nằm im không một tiếng động.

"chết rồi sao?"

Dư Ngư trong lòng đại hỉ, một chiêu vừa rồi chính là sát chiêu trong võ công của hắn, là chiêu thức có lực sát thương lớn nhất, Doãn Chí Bình trực tiếp đỡ một đòn cho dù có đồ phòng ngự cản bớt lực lượng nhưng cũng không thể cản lại toàn bộ a.

Hắn đánh nát đồ phòng ngự của Doãn Chí Bình sau dư lực hẳn là đủ đánh chết một con trâu chứ đừng nói Doãn Chí Bình chỉ là một cái bất nhập lưu võ giả.

Đám người Hà gia lúc này cũng im phăng phắc, tất cả đều lo lắng nhìn về phía Doãn Chí Bình đang nằm im bất động ở dưới mặt đất, chờ đợi kết quả trận chiến này.

Nếu như Doãn Chí Bình chết, như vậy tiếp theo bọn hắn... phải làm thế nào?