Chương 150: Dư Ngư kinh hãi

Superman: Lão Bà Muốn Giết Ta

Chương 150: Dư Ngư kinh hãi

Dư Ngư nghe vậy trong lòng đột nhiên run lên một cái, hắn chợt cảm giác được một cảm giác cực kì đáng sợ.

Doãn Chí Bình lúc này đứng trước mặt hắn giống như là đã hóa thân thành một cái ma quỷ có thể hiểu được trong lòng bọn hắn đang nghĩ gì, đem mọi chuyện đều tính toán trong lòng bàn tay.

Doãn Chí Bình nói không sai, mấy ngày hôm nay bọn hắn toàn diện chèn ép các sản nghiệp của Hà gia, chỉ còn lại ngọc thạch cùng dược liệu là chưa động tới, như vậy chỉ cần dự đoán bất kì một cái nào trong đó đều có 50% tỉ lệ chính xác.

Nhưng ngọc thạch sản nghiệp rất khó để làm trò ngáng chân đối thủ, mà dược liệu ngành nghề dễ dàng can thiệp hơn rất nhiều, bởi vậy cho dù là hắn lúc này nghĩ lại cũng có thể dự đoán 8 9 phần chính mình sẽ lựa chọn mục tiêu tiếp theo là gì.

Bởi vậy Doãn Chí Bình cũng không cần biết rõ bọn hắn hành động như thế nào, đối phương chỉ cần mang binh đi theo bố trí sẵn là được.

Cho dù dự đoán sai lại như thế nào?

Coi như bọn hắn đi theo bảo hộ đội hái thuốc một lần là được, cũng không mất mấy ngày.

Nếu như dự đoán đúng, như vậy bọn hắn sẽ câu được một con cá lớn chính là hắn.

Nhưng Doãn Chí Bình sẽ trông chờ vào may mắn đợi hắn đi ra sao?

Dư Khánh Chi thuộc hạ còn thiếu sao? Nếu như muốn phái một thuộc hạ có chút võ công mang theo đội hình tốt như vậy cũng đã có thể đem đội hái thuốc của Hà gia đánh chết, cần gì phải đến lượt Dư Ngư tự mình xuất thủ?

Bởi vậy tỉ lệ Dư Ngư tự mình đi ra đối phó với đội hái thuốc của Hà gia cũng không cao.

Cho nên Doãn Chí Bình mấy ngày hôm nay liền bắt đầu điên cuồng phản kích cùng khiêu khích, khiến cho Dư Khánh Chi cùng hắn nổi giận trong lòng, cảm giác không đem cơn giận này phát ra trong lòng liền sẽ cực kì khó chịu.

Bởi vậy hắn ngày hôm nay tự mình chạy đến đây nạp mạng, Doãn Chí Bình tính toán đã có thể nói là thành công.

Từ phản công đến lừa gạt, tất cả đều đang do Doãn Chí Bình một tay đạo diễn.

Ba cha con của bọn hắn hoàn toàn bị đối phương tính kế, chỉ có thể ở trong lòng bàn tay đối phương xoay vòng vòng.

Dư Ngư đột nhiên cảm giác trong lòng rất bi ai.

Đang yên đang lành Hà gia cùng bọn hắn đều không có thù oán lớn gì, hai nhà tự mình phát triển phần mình, nước sông không phạm nước giếng.

Bọn hắn Hắc Lang Bang sao phải nghe lời ma xui quỷ khiến của Khang Long đi đối phó với Hà gia?

Trời tạo nghiệt còn có thể sống, người tạo nghiệt thì tự chịu hủy diệt a.

Dư Ngư thở dài, đột nhiên cười thảm một tiếng:

" ta thật sự thua không oan. Doãn Chí Bình, không ngờ ngươi lại lợi hại như vậy.

Không trách ngươi có thể đem Hà gia từ một cái tiểu phú gia đình từng bước đi lên đánh bại Cự Kình bang sau đó chiếm đoạt toàn bộ bọn hắn trở thành Liễu Thủy Thành đệ nhất gia tộc.

Có điều... Dư Ngư ta cũng không phải dễ giết như vậy.

Rống".

Một câu cuối cùng Dư Ngư bỗng nhiên hét to một tiếng, trong tiếng rống của hắn bao hàm phẫn nộ, bi ai, không cam lòng cùng sát ý.

Hắn biết bản thân lúc này đã không cách nào sống sót trở về, bởi vậy chỉ có thể dùng tính mạng để liều một lần, để cho bản thân mình có cơ hội xả giận, mặc dù cơ hội này cực kì mong manh.

Nhìn thấy Dư Ngư đột nhiên bạo rống xông tới, không ít người bên này đều vội vàng giơ lên cùng sau đó kéo căng.

Chỉ cần bọn hắn thả tay ra, lấy khoảng cách ngắn ngủi của hai bên Dư Ngư chắc chắn trong giây lát sẽ bị đục mấy chục cái lỗ ở trên người.

Nhưng Doãn Chí Bình lúc này chợt vung tay lên, ra hiệu cho mọi người đừng bắn.

" ha ha ha, muốn liều mạng một lần cuối cùng sao?

Vậy được, để ta cùng ngươi chơi một chút, ta cũng muốn xem xem ta cùng Tam lưu cao thủ đỉnh phong rốt cuộc ai mạnh ai yếu".

Doãn Chí Bình cũng rống to một tiến, mặt đất dưới chân của hắn bị hắn mạnh mẽ đạp ra một cái lỗ hổng nhỏ, sau đó cả người như mũi tên rời cung xông thẳng về phía Dư Ngư.

Dư Ngư nhìn thấy cảnh này lập tức đại hỉ.

Hắn còn tưởng Doãn Chí Bình tên gian xảo này sẽ để cho đám thuộc hạ bắn chết mình, không ngờ đối phương vậy mà lại nhiệt huyết xông lên đầu muốn cùng mình đối chiến.

Đây đúng là cơ hội ngàn năm có một, hắn nhất định phải tận dụng cơ hội này đánh chết Doãn Chí Bình, vì mình tìm một đường sống.

Doãn Chí Bình vừa chết đám người Hà gia sẽ như rắn mất đầu, bọn hắn cũng sẽ không có lực lượng cùng can đảm đối đầu với Hắc Lang Bang, hắn lúc đó dùng ngôn từ xoa dịu một chút liền có thể có cơ hội sống sót.

Cho dù không thể sống hắn cũng phải ở trên người cắn xuống một ngụm thịt, vì cha của hắn sáng tạo càng nhiều điều kiện chiến thắng.

Dư Ngư cơ bắp hai tay hai chân đồng thời phồng lên, trong nháy mắt tụ lực hoàn tất, mãnh liệt xông tới trước mặt Doãn Chí Bình vung ra một quyền.

Doãn Chí Bình động thái thị giác cực kì bén nhạy, hắn hoàn toàn có thể quan sát thấy ở trên làn da của Dư Ngư giống như có một đoàn ánh sáng lưu chuyển, hiển nhiên đối phương đánh ra một đòn này cũng không phải là một quyền phổ thông mà là chân chính võ kĩ.

Chỉ có điều cảnh giới tu vi hạn chế sự biểu hiện của Dư Ngư mà thôi, nếu không hắn có thể biểu hiện ra sự đặc thù của công pháp mà hắn tu luyện càng rõ ràng.

Doãn Chí Bình gặp cảnh này cũng không sợ hãi, nắm tay siết chặt phát ra xương cốt âm vang, đem Phách Không quyền vận chuyển đến cực hạn, cùng Dư Ngư chính diện va chạm một quyền.

Bành~

Một tiếng pháo nổ to lớn vang lên, kèm theo đó chính là tiếng huyết nhục va chạm trầm đục âm thanh.

Cả Doãn Chí Bình cùng Dư Ngư đồng thời bị đẩy lùi về phía sau mấy bước mới có thể đứng vững thân hình.

Dư Ngư kinh ngạc nhìn trên nắm đấm của mình, lúc này nắm đấm của hắn vậy mà đã chảy máu, tuy không phải là máu thịt be bét, nhưng cũng đã nhuộm đầy bàn tay, hết sức dọa người.

" không thể nào, không thể nào.

Ta rõ ràng là Tam lưu cao thủ, có được sức mạnh xé xác hổ báo.

Ngươi một cái bất nhập lưu mà thôi, sao có thể có được lực lượng lớn như vậy?

Ngươi vừa rồi sử dụng là Phách Không quyền, ta cũng không lạ gì môn võ học này, nhưng nó sao có thể mạnh đến mức này?"

Dư Ngư âm thanh có chút run rẩy, hắn không dám tin tưởng bản thân mình là Tam lưu cao thủ đỉnh phong cùng Doãn Chí Bình va chạm chính diện lấy sức mạnh đối sức mạnh mà hắn lại bại trong cuộc chiến này.

Không sai, đối với Dư Ngư mà nói không thể một quyền đánh lui Doãn Chí Bình đã xem như hắn thất bại.

Doãn Chí Bình siết bàn tay lại, một quyền vừa rồi cũng khiến cho bàn tay của hắn dính máu, nhưng đây không phải là máu của hắn mà là máu của Dư Ngư.

Phách Không quyền tuy chỉ là võ học của bất nhập lưu võ giả nhưng cũng không phải là mặt hàng đơn giản, nó là võ học đứng hàng đầu dùng để đúc luyện căn cơ nhập môn.

Một quyền vừa rồi Dư Ngư sở dĩ chảy máu chính là vì bị đánh ra pháo không khí gây thương tích, mà Doãn Chí Bình bởi vì trường kì luyện tập Phách Không quyền đã sớm quen thuộc loại trạng thái này, tay hắn chỉ là hơi tê dại, hiển nhiên Dư Ngư một quyền cũng không nhẹ.

Doãn Chí Bình lạnh nhạt nói ra:

" không cần phải cảm giác khó tin.

Ngươi ở trong Tam lưu cao thủ cũng không phải là mạnh như ngươi tưởng, mà ta cũng không yếu như ngươi nghĩ.

Ngươi vốn không biết ta đem Phách Không quyền tu luyện đến một cấp độ như thế nào.

Quan trọng nhất là các ngươi Tam lưu cao thủ nhờ vào Ngoại kình có thể có sức mạnh xé xác hổ báo.

Mà ta, Doãn Chí Bình, hiện tại liền đã có thể tay không xé xác hổ báo"

Tác: đi làm về đang kiệt sức...