Chương 59. Thời đại thay đổi.

Phục Hưng

Chương 59. Thời đại thay đổi.

Chương 59. Thời đại thay đổi.

Bước sang thế kỷ 15, một thế kỷ đầy sóng gió, xa ở phương Tây, đế chế Ottoman hùng mạnh đang vùng lên tiêu diệt đế chế Đông La Mã, cắt đứt tuyến đường thông thương Đông Tây, người Tây Ban Nha, Bồ Đào Nha bắt đầu đóng thuyền chuẩn bị vượt đại dương đi tìm vùng đất mới, vùng đất Ấn Độ đầy hương liệu và vàng trong truyền thuyết.

Đại Minh sau chính biến Tĩnh Nan, Minh đế Chu Đệ lên ngôi, thực hiện các chính sách thiết huyết của mình hòng củng cố lại sự thống trị, liên tục phát động một cuộc chiến lớn với các nước láng giềng nhằm khẳng định sức mạnh của triều đại mình, đồng thời rời đi sự chú ý của nhân sĩ trong nước.

Đại Việt cũng đã đổi trời, phế Trần lập Hồ, sau sự giúp đỡ nhiệt tình của thượng hoàng Nghệ Tông những năm cuối đời, Hồ Quý Ly cuối cùng cũng phế ngôi vua của họ Trần mà tự lập làm vua, đặt tên nước Đại Ngu, ý sánh ngang với nước vua Nghiêu Thuấn bên sử Tàu. Phận làm tôi mà diệt chúa chiếm ngôi, vốn cũng không sáng rọi gì cho cam, bởi vậy mà phát động chiến tranh liên tục với Chiêm Thành, hòng tìm kiếm một chiến thắng, để lòng dân tin phục, dẫu vậy trời chẳng chiều lòng người, dù động cả chục vạn quân sang đánh nhưng kết quả lại không mấy khả quan, cả quân và dân đều mệt mỏi. Đã thế vua họ Hồ còn đam mê với tân pháp, thi hành cải cách liên tục khiến trong nước càng loạn, dù có tiến bộ nhưng cũng không hợp thời, không hợp hoàn cảnh, dễ chăng lại giống cái cách của Vương An Thạch bên Tàu…không đâu vào đâu.

Tông thất Trần triều sau nhiều lần mưu diệt Quý Ly không thành nay suy yếu vô cùng, kẻ bị giết, người mai danh ẩn tích, sức mười nay không đủ một hai. Họ Trần muốn lấy lại ngôi vua khó vô cùng. Ấy vậy mà có tên gia nô họ Trần tự xưng thuộc hoàng tộc chạy sang nhà Minh cầu cứu, rước voi về dày mả tổ chỉ hòng khôi phục vương quyền…Hỡi ôi, bắt được cớ này, nhà Minh há lại chịu bỏ qua…..

Thành Thuận Hóa, đã 15 năm trôi qua kể từ khi Đại Hải đặt chân đến vùng đất này, quy mô thành Thuận Hóa được mở rộng ra đáng kể, là một trọng trấn nơi biên giới, dân chúng giàu có, an cư lạc nghiệp, đây là nơi giao thương chính của thương nhân Đại Việt, Chiêm Thành, người các động quanh vùng….Trải qua 15 năm với biết bao cuộc chiến lớn nhỏ cùng với vô số tiền tài lót đường, Vũ Đại Hải giờ đây không còn là viên võ quan trấn thủ nho nhỏ nơi biên giới nữa mà là một trọng thần cộm cám của nhà Hồ, đại tướng quân biên giới phía Nam, nắm trọng binh trong tay, quan lại quyền quý, hoàng thân quốc thích cũng phải nể mặt.

Suốt quá trình thay đổi triều đại tinh phong huyết vũ, Đại Hải luôn là một người an phận thủ thường, không ho hè hay theo bè phái nào nơi kinh đô, đặc biệt trong cuộc mưu chính biến năm 1399 Trần Khát Chân tham gia, hắn cũng lặng thinh, nhờ vậy mà sau này không bị tính sổ, cũng được cha con Quý Ly tin dùng. Trong những cuộc chiến bình Chiêm, hắn chỉ tham gia trận nào mà hắn nhớ là thắng, do đó cứ có hắn tham gia thì y như rằng quân Việt thắng Chiêm, quân lính tin yêu mà gọi là thường thắng tướng quân, quan tướng nơi triều đình cũng nể phục, coi như giường cột nước nhà.

Dân chúng quanh vùng Thăng Hoa Thuận Hóa đến mãi tận miền Nghệ Tĩnh đều nhớ cái ơn dẹp phỉ, bình Chiêm, thu nạp nạn dân nên thập phần nể phục vị tướng tài, thương dân như con này. Cũng chính bởi vậy, họ Hồ nhiều lần muốn thay thân tín của mình vào Nam để nắm binh quyền cũng không thực hiện được.

Phủ trấn phủ sứ hôm nay túc mục lạ thường, từ sáng sớm hàng loạt xe ngựa tiến vào phủ, bính lính thủ vệ tăng lên gấp 3, tuần tra canh gác nghiêm ngặt, một con ruồi cũng không bay lọt.

"Theo tin nhận được, quân Minh đã họp hơn hai chục vạn quân do Trương Phụ, Mộc Thạnh cầm đầu chẳng mấy chốc mà tiến quân xuống nước Việt ta. Phía bắc thổ quan, tàn dư họ Trần đang rục rịch hội quân, mưu hợp với quân Minh mà diệt họ Hồ." trong phòng họp chính, Đại Hải ngưng trọng nói với chúng tướng.

"Thưa tướng quân, không phải tàn dư họ Trần đã bị họ Hồ lùng diệt hết rồi sao?" Lê Phong – quan huyện từ Tân đảo mới vào bờ nghi hoặc hỏi.

"Nhà Hồ diệt nhưng chưa sạch, chủ yếu diệt được một số tông thất họ Trần cùng với đám theo Trần Thiêm Bình thôi. Còn nhiều tông thất cùng người trung với nhà Trần giấu trong dân gian, khó lòng mà diệt sạch được. Đám này mưu lên nắm quyền trở lại, không ít kẻ sẵn sàng làm tay sai cho giặc bắc. Ta nghĩ, chỉ cần quân Minh kéo sang là bọn chúng theo ngay." Đại Hải ngưng trọng nói.

"Một đám phản quốc nhưng họ Hồ cũng không chiếm được lòng dân, liên tục xuất quân đánh Chiêm, lại rời đô về Tây đô, thi hành tân pháp, thu tiền đồng đúc vũ khí…không sớm thì muộn cũng loạn." Lê Toàn nói.

"Mạn Kinh Lộ bây giờ rất nhiều kẻ dùng tiền giấy giả, nhiễu loạn vô cùng, các thương nhân Thuận Hóa qua cũng không dám nhận tiền giấy vì không biết đâu là thật đâu là giả…..dân chúng càng cực khổ hơn vì giờ chỉ còn tiền giấy, mà không ít nơi công khai không chịu thu tiền giấy." Quang Phú đáp lời.

"Giặc Ngô thế tới ào ạt, họ Hồ lại không tập trung giữ ải phương bắc, co cụm lại hết về phía nam sông Hồng, mưu bỏ cả Kinh Lộ, lấy sức Thanh Hóa, Nghệ Tĩnh mà đánh quân Ngô, khó vô cùng, đồng thời cũng gây mất đoàn kết, mất lòng dân, không hiểu sao mà họ Hồ lại chọn cách như vậy."

"Không dùng sức dân Kinh Lộ cũng không hẳn, tôi được tin, họ Hồ vẫn đóng quân phòng thủ ở phía Bắc nhưng trọng tâm là ở bờ nam sông Hồng, triều đình đang dồn hết dân đi xây thành Đa Bang hòng chặn quân Minh. Đây quả là hạ sách, quân Minh vốn giỏi đánh thành, quân Việt lại không giỏi thủ thành, ấy vậy mà họ Hồ lại lấy cái đoản của ta đỡ cái trường của địch, làm sao mà thắng nổi. Họ Hồ có mưu gì chăng." Văn Võ trầm ngâm.

"Mưu sâu thì không biết có không, nhưng tôi thấy là họ Hồ dựa vào súng thần công của Nguyên Trừng, muốn dùng nó để đánh tan quân Ngô. Khổ nỗi họ Hồ lại không biết quân Ngô cũng không thiếu hỏa khí ư? Từ khi Chu Đệ lên ngôi, nam chinh bắc chiến gần chục năm, quân Yên của hắn vốn tinh nhuệ, nay làm lòng cốt cho quân triều đình, lại đi đánh các xứ xung quanh, phải nói hết sức tinh nhuệ, người du mục phương bắc cũng phải dè chừng." Vũ Tiến đáp.
"Đã vậy, mấy năm nay quốc khố triều đình sợ cũng không còn bao nhiêu, suốt ngày chinh chiến rồi rời đô, thuế phú càng ngày càng cao, e quân Minh chưa qua thì nước ta đã tự loạn." Một viên thuế quan nói.

"Đúng vậy, Chiêm Thành cũng rất cay cú vì bị tiến đánh nhiều lần, sợ quân Minh vừa qua quân Chiêm cũng không ngồi yên, xứ Thăng Hoa chắc chắn bị đánh, Thuận Hóa chúng ta thì chưa rõ, nếu Chiêm quân đủ mạnh, e chúng cũng không ngại."

"Các động trên núi cũng không ăn chay, mấy năm nay cũng đang rục rịch, chỉ sợ người Việt ta vừa yếu là xuống cướp phá ngay." Các quan tướng sôi nổi bàn bạc, đồng thời bi ai với cách trị nước của họ Hồ.

"Mấy năm nay họ Hồ lại quá mềm yếu trước những yêu sách đòi đất, đòi cống của nhà Minh, tướng sĩ trong quân cũng không thuận theo, nhiều người có ý chống đối."

"Thật là loạn trong giặc ngoài, Thuận Hóa ta lại ở vị trí rất hiểm yếu, lá chắn cho toàn bộ Đại Việt trước Chiêm Thành, lại là hậu phương cho quân triều đình đánh quân Minh. Nhưng ta nghĩ, với kế sách đánh giặc như của họ Hồ thì không quá một năm sẽ bại dưới tay người Minh, lúc đó là lúc chúng ta ra tay, làm sao một trận dẹp yên bờ cõi, đuổi quân Minh, bình nội loạn, có vậy dân ta mới an ổn, thiên hạ mới thái bình."

"Từ giờ phút này, toàn bộ Vạn Xuân chuyển sang chế độ thời chiến, tập trung mọi nguồn lực cho trận quyết chiến sắp tới, kẻ địch của chúng ta rất đông và hung hãn, gồm quân Minh, quân Chiêm, họ Hồ, tàn dư họ Trần, rồi các tộc các động khác. Trận này ta chỉ được thắng không được phép thua, nếu thua sẽ là tội nhân của cả dân tộc. Thắng, tên của chúng ta sẽ được lưu danh sử sách và lịch sử dân tộc ta sẽ sang một trang hoàn toàn mới, một thời đại mới. Các anh em hãy cùng ta chung sức, quyết một trận định càn khôn." Đại Hải nói lớn.
"QUYẾT MỘT TRẬN ĐỊNH CÀN KHÔN!!" Chúng thuộc hạ đồng thanh hét lớn, khí thế như rồng.

Ngay tối hôm đó, từng đoàn xe lại rời phỏi phủ trấn phủ sứ, đi thực hiện nhiệm vụ của mình. Bộ máy chiến tranh của Vạn Xuân, Thuận Hóa từ từ khởi động.
………
Sáng hôm sau, một bảng thông báo mới được dán tại bảng tin giữa thành Thuận Hóa, xung quanh người xem đứng đông nghìn nghịt.

"Từ hôm nay, Thuận Hóa chuyển sang trạng thái thời chiến do quân Chiêm đang có dị động. Lương thực dư thừa của nông dân sẽ được quân đội mua với giá cố định, cấm mọi hoạt động đầu cơ tích trữ lương thực. Mọi hoạt động hòng phát quốc nạn tài sẽ bị chém đầu ngay lập tức.
Do tình hình phía Bắc cũng có điều bất ổn, thương nhân, dân chúng từ ngoài Bắc vào, nếu muốn đón cả gia đình đến định cư hay tạm trú có thể đăng ký tại phủ nha.
Trấn Thuận Hóa, Thăng, Hoa tiến hành trưng binh, nam giới từ 18-35 tuổi có thể đăng ký tự nguyện, còn không thì đợi giấy triệu tập…"

Từng thông báo được đọc lại mang đến một trận ồn ào huyên náo phía dưới, người thông minh, đặc biệt là cánh lái buôn thương nhân đã ngửi ra có mùi bất thường, suy tính mà đưa cả gia đình họ hàng đến xứ này tránh nạn vì nơi đây yên ổn, binh hùng tướng mạnh, lại có thường thắng tướng quân tọa trấn.

Mấy năm nay cả nước trừ Thuận Hóa ra thì đâu đâu đều có bất ổn, giặc phỉ nổi lên khắp nơi, lại có tin quân Ngô sắp sang đánh, nhâm tâm dị động, không ít nơi cả tông tộc đang chuẩn bị hành lý, lương thực sẵn sàng chạy nạn.

Xứ Thuận Hóa vốn là đất binh gia, nay thêm Thăng Hoa làm phên dậu, qua nhiều cuộc chiến với Chiêm Thành mà vẫn vững như thành đồng, nay lại bất ngờ tăng quân tuyển lính, e là quân Tàu sắp sang thật, phải nhanh nghĩ cách mang gia đình thân thuộc thoát đi, tìm nơi yến ổn mới được, nếu có thể, ra được Tân đảo càng tốt, nghe nói xứ đó là do tướng quân lập ra để khai hoang, cách xa lục địa, chiến tranh cũng sẽ không ảnh hưởng, đợi mấy năm chiến loạn qua đi lại có thể trở về.