Chương 62: Thành phá

Phục Hưng

Chương 62: Thành phá

Chương 62: Thành phá

Chỉ nửa ngày công thành ngắn ngủi đã mang lại những tổn thất khổng lồ cho cả quân Minh lẫn quân Việt, xác chết nằm la liệt, máu tươi nhuộm đỏ tường thành khắp không khí là mùi thịt cháy khét, những kẻ thương nặng chưa chết rên la vô lực, quạ đen, kền kền càng cạc cười quái dị.
Phía trận quân Minh, binh lính mệt mỏi rút về, ai đấy phờ phạc.
"Trảm hết những kẻ tham sống sợ chết, rút chạy khi kèn lệnh chưa nổi." Trương Phụ trống kiếm, lạnh lùng ra lệnh.
Hàng chục tên quân Minh bị cởi giáp, kéo ra trước trận.
"Đại soái tha mạng….Tiểu nhân hông dám nữa….Xin đại soái khai ân, tiểu nhân nhất định chuộc lại lỗi lầm…"Kêu rên van lài hết đợt này đến đợ khác nhưng Trương Phụ không hề mảy may, chúng tướng xung quanh mặt lạnh như tiền, binh lính thì khinh bỉ, nhổ nước bọt vào mấy tên hèn nhát.

"Trảm!"

Đao phủ giơ lên đại đao chém xuống.

"Phụt"

Hàng chục cái đầu rơi lăn lóc ra đất, máu tươi phun lên như suối, khuôn mặt còn nguyên nét hoảng sợ hay căm giận, cứt đái cũng theo quần chảy ra đầy đất, rất ư là kinh tởm.

"Triệu tập trung quân, chuẩn bị tiếp tục công thành, gọi giám quân, kẻ nào lùi lại lập tức giết."

"RÕ!" Chúng tướng lĩnh mệnh đi.

Trương Phụ nhìn đăm đăm vào thành Đa Bang. "Hừ, ta không tin một tòa thành nhỏ nhoi của nam man có thể cản bước tiến của thiên quân."
…..
Phía đối diện, quân nhà Hồ trong thành cũng không ngừng nghỉ, các đội quân dự bị lên thay thế vị trí, dân phu vận chuyển vật tư lên tưởng thành, dọn dẹp xác chết, di chuyển người bị thương, không ai dám ngừng nghỉ.

"Thân cơ doanh tất cả lên tường thành, thắng bại tất cả xem trận này." Hồ Nguyên Trừng ngưng trọng nói, xa xa, quân Minh đang chuyển động, chuẩn bị tiếp tục tấn công.

Không để hắn chờ lâu, chỉ qua một canh giờ từ lúc quân Minh thu quân, minh kim, kèn lệnh, trống trận lại lần nữa nổi lên, quân Minh lại đến công thành! Lần này thanh thế rầm rộ hơn hẳn, những tháp công thành được làm gấp rút, cao to sừng sững từ từ được đẩy đến, theo sau, quân Minh giáp mũ chỉnh tề, sĩ khí cao ngất, không hề bị lần thua trước làm cho suy giảm. Nói thế thì cũng không hẳn đúng, vì đằng sau là hàng ngàn giám quân, đao thương sáng loáng, sẵn sàng chặt đầu bất kể tên nào dám rút lui. Phía xa xa là hàng ngàn kỵ binh cười ngựa chờ sẵn, chỉ cần cửa thành phá là lao vào tàn sát quân Việt.

"Ẩn nấp, mau mau." Trên mặt thành, quan quân ra sức hò hét, những bãi thịt nát do mưa đá của Minh quân vẫn còn trên tường thành, không ai dám lơ là, mất cảnh giác.

« VÙ VÙ » hàng trăm tảng đá khổng lồ bị bắn đến, cùng với tiếng những ngọn giáo nặng, xé gió lao về phía tường thành Đa Bang, những chiếc nỏ lớn thường dùng cho thủy chiến hay bắn voi đều được quân Minh sử dụng để công thành.

Dù có kinh nghiệm hơn lần trước nhưng tổn thất là không thể tránh khỏi, những hòn đá nặng mang đi cả một mảng tưởng thành cùng những người lính xấu số. Nhưng ngọn lao nhọn đâm xuyên tấm giáp da mỏng manh, đinh cứng xác người lính Việt lên tường, máy tươi theo thân lao chảy đầy đất. Hàng trăm hàng ngàn thảm cảnh đó diễn ra trên khắp thành Đa Bang. Phía bên dưới, dân phu bốc vác cũng khá hơn, những hòn đá, ngọn lao cũng không thấy họ là phu mà tha cho họ, vẫn gặt hái hết tất cả những sinh mệnh mà nó gặp. Chỉ trong phút chốc, cả tòa thành nhốn nháo, lộn xộn.

Quân Minh càng ngày càng gần, tên đá từ phía quân Việt bắn lại như mưa, mang đi vô số sinh mệnh quân Minh, dẫu vậy chúng vẫn tiến lên mà không chút chần chờ.
"BÙM"
Một tảng đá lớn bắn trúng tháp công thành, quét sạch mấy tên lính đứng bên trong, cung thủ quân Việt chớp thời cơ, tên nỏ không tiếc tiền bắn vào cái lỗ hổng đó, tiếp tục thu gặt mất tên lính còn đang choáng…nhưng cũng chỉ được một lúc, lính Minh nhanh chóng chặn lại lỗ hổng bằng những tấm khiên dày nặng.

Còn mấy mét nữa là tháp công thành áp sát mặt thành, lính nhà Hồ có thể nhìn rõ nét mặt của kẻ địch đối diện, ai đấy lăm lăm vũ khí, sẵn sàng cận chiến. Phía bên kia, những tên lính Minh núp sau tấm khiên, ánh mắt đăm đăm đầy sát khí. Tháp công thành, khiên đều bị bắn thành cái sàng nhưng không si nhê gì, tên găm đầy tháp trông có vẻ ghê nhưng không mang lại nhiều tổn thất thực sự cho quân Minh.

"ĐẾN!" Tháp công thành đã áp sát, cầu treo ngay lập tức được thả ra, chiếc cầu đơn giản ghép bằng những tấm ván gỗ cứng, nhưng thế cũng đủ cho quân Minh ùa qua rồi. Cầu vừa hạ, đám quân Minh phía sau lập tức hăm hở xông đến.

"NÉM!" tên đô trưởng hét lớn, hàng chục binh gốm bịt kín ném thẳng về phía quân Minh, chúng nhanh chóng giơ khiên gia đỡ, không hề bị thương mảy may, nhưng bình gốm cũng vỡ, thứ dầu cây trẩu, mỡ động vật cũng vây ra đầy khiên cùng quân áo. Không để chúng kịp suy nghĩ gì, vài cây đuốc từ phía quân Việt bay đến, bấc lên ngọn lửa hừng hực, thiêu đốt quân Minh.

Khung cảnh không khác gì hỏa ngục, quân Minh gào thét đau đớn, quăng cả gươm giáo, lăn le đầy sàn hỏng dập lửa nhưng không ăn thua, dầu thấm vào vải, gặp lửa là cháy, bình thường muốn dập cũng khó, càng đừng nói là ở trên chiến trường này, số phận của chúng chỉ có thể là cháy chết, bỏng chết,…không ít tên bất chấp tất cả, chạy tứ tán, ngã hết xuống tháp công thành, chết không thể chết hơn được nữa.

Đòn tấn công của Việt quả gây bất ngờ cho quân Minh nhưng cũng chỉ là bất ngờ thôi, không thể thay đổi được gì, chỉ có thể tiêu diệt nhóm tiên phong của quân Minh, không đủ để đốt cháy cả tháp công thành, ít nhất vài ba bình dầu là không đủ. Mấy tên bị cháy hoặc là tự nhảy xuống, hoặc là bị mấy tên quân Minh phía sau đẩy xuống, dẹp chỗ cho những tên khác tấn công.

Ở một chỗ khác, cầu treo vừa hạ xuống, không đợi bình gốm của quân Việt ném đến, quân Minh phía sau đã bắn tên tua tủa ra, diệt sạch những người lính cầm bình, bình gốm vỡ đầy đất, bị bậc lửa, lại gây tai họa cho chính quân mình. Nhân lúc hỗn loạn, bọn lính Minh đã nhanh chóng nhảy xuống cận chiến. Quân Việt trên thành cũng bất chấp ném bình, cầm đao giáo lao lên chém giết.

Một vài tháp công thành đã tiếp cận được, quân Minh ùn ùn nhảy sang, đông như kiến cỏ, đằng sau vẫn còn hàng chục tháp công thành nữa đang từ từ áp sát.

"Cho Thần cơ doanh bắn!" Hồ Nguyên Trứng đứng trên đài cao, nôn nóng hạ lệnh.

"ẦM….ẦM!" Cả trăm khẩu thần cơ đại pháo đồng loạt bắn, âm thanh như sấm dậy, làm cả quân Minh lẫn quân Việt khựng lại, chỉ một vài giây rồi lại tiếp tục lao vào chém giết. Quân Việt biết đây là tiếng của thần cơ đại pháo, còn quân Minh thì cũng không lạ gì, hỏa khí vốn đã được trang bị trong quân Minh từ lâu, chỉ là lần này tiếng to hơn chút mà thôi.

Hàng chục viên cầu đá, cầu sắt bay về phía tháp công thành, gỗ vụn, máu thịt của lính Minh bay đầy trời, một số tháp công thành dính nhiều phát, đặc biệt phần chân tháp, nơi dân phu đẩy, lập tức chết máy dừng lại. Dẫu vậy cũng không đáng là bao, vì không phải tháp nào cũng bị bắn chúng, pháo của nhà Hồ chưa bắn chuẩn đến mức đấy. Dù không chuẩn xác nhưng thần cơ doanh cũng mang đi một số lớn sinh lực của quân Minh, những viên cầu sắt, cầu đá bay đi với vận tốc lớn, dễ dàng giết chết cả chục lính Minh, để lại những vệt máu dài.

Đáp trả "món quà" bất ngờ từ quân Việt, hỏa khí phía quân Minh cũng không vừa.
"KHAI HỎA" tên tướng Minh hét lớn.

Theo lệnh y, hàng trăm khẩu thần công bắn tới tấp về phía quân Hồ, tường thành vỡ nứt, tháp canh lung lay như muốn đổ. Trung Quốc là nơi phát minh ra thuốc súng thì không có lý gì họ lại không sử dụng trong chiến tranh, từ thời Đường – Tông đã có nhiều ghi chép việc sử dụng hỏa khí trong quân đội Trung Nguyên. Chu Nguyên Chương quyết chiến Trần Hữu Lượng trên hồ Bà Dương cũng đã sử dụng không ít thuốc nổ, hỏa pháo.


Cùng với sự tham gia hỏa khí, trận công thành bước sang một cao trào mới, cả 2 bên không tiếc tiền, không tiếc mạng, điên cuồng mà lao vào, vồ vập lẫn nhau trong cơn say máu.

Cả chục tháp công thành đã áp sát được, quân Minh có thể đổ bộ lên tường thành với số lượng lớn, cùng với đó là hàng chục thang mây, không ngừng có lính Minh bò lên. Mặt thành vài ba mét chen đầy người, tiếng chém giết vang tận chín tầng trời.
"Giết nó, đừng cho nó bò lên." Một lão binh ngực trúng tên, thều thào hét, mỗi một câu nói, máu tươi lại tuôn ra từ mồm hắn. Bên cạnh hắn một tên tân binh trẻ măng nằm chết, một mũi tên thẳng mặt, kết thúc cuộc đời ngắn ngủi đầy gian khổ.
Tên lính Minh vừa mới trèo lên, chưa kịp vui mừng, một ngọn giáo đã đâm thủng ngực hắn, tên lính chỉ kịp ú ớ đã bị đẩy xuống. Hai người lính Việt khác chạy nhanh đến, cầm cây gậy chữ y chuyên dụng, ra đẩy ngã chiếc thang mây vừa mới dựng của quân Minh, kèm theo mấy tên đnag ùng ục leo lên.
"Tránh ra, tránh ra" Một tên lính khác hét lớn, y khiêng một chảo nặng đầy dầu nóng, bước vội vàng đến, đổ ập xuống đám quân Minh bên dưới thành, phía dưới, lũ lính Minh đang đợi dựng lại thang, bị dầu nóng đổ vào người, rú lên từng đợ thê lương.

Người lính Việt vừa trút dầu, chưa kịp thu chảo, một múi tên đã xé gió đên, găm thẳng vào mắt y, y đớn thét, ngã lăn xuống thành.

Mỗi giây mỗi phút đều có người chết, không Việt thì Minh, cả hai bên tranh nhau mặt thành, dĩ nhiên là không ai chịu nhường ai, mặt thành nhỏ, quân Minh không ngừng trèo lên, quân Việt phía sau cũng không kém, một người vừa ngã xuống lập tức có người khác thay, cả mặt thành tràn ngập xác chết cùng người bị thương, không có cả chỗ đứng chân, binh lính phải dẫm lên xác đồng đội lẫn kẻ thù mà chém giết, ai bị thương ngã xuống không chết vì mất máu cũng chết vì bị dẫm đạp.

Phía dưới chân thành càng thảm hơn, gỗ đá, dầu sôi rồi cả cứt đái nóng chảy của quân Việt trút xuống đầu, quân Minh chết không biết bao mà kể, thi thoảng trong đống xác lại thấy màu quần áo của lính Việt, đó là những người bị kéo xuống, không may ngã xuống hay đơn giản là bị bắn ngã xuống như người lính mang chảo dầu. Xác chết cao đến cả mét, máu tươi róc rách chảy như suối. Dẫu vậy, quân Minh cũng không có ý định dừng lại, bất chấp tính mạng xông lên. Phía đằng sau đám đốc quân cũng không nhàn rỗi, chúng phải chém đến cả trăm tên định trốn chạy rồi. Đao sắc nhỏ máu, khuôn mặt đằng đằng sát khí, quân Minh nhìn chúng cũng thấy run rẩy. Lao lên còn có đường sống, quay lại chỉ có chết, bởi vậy mà quân Minh càng ngày càng điên cuồng.