Chương 67. Tiêu diệt quân Chiêm Thành.

Phục Hưng

Chương 67. Tiêu diệt quân Chiêm Thành.

Chương 67. Tiêu diệt quân Chiêm Thành.

Chương 67. Tiêu diệt quân Chiêm Thành.
Cách thành Đồ Bàn khoảng 20km có một bình nguyên nhỏ tương đối bằng phẳng, hai bên quân vạn Xuân và Chiêm Thành sắp trận đối diện nhau…Thời gian nhoáng cái mà qua ba ngày kể từ khi quân Vạn Xuân đổ bộ ở Thị Nại, với sự vượt trội hơn về tổ chức, kỷ luật, quân Vạn Xuân nhanh chóng hành quân, đóng trại và chọn địa điểm quyết chiến có lợi cũng như tiến hành tập kích quấy rồi quân Chiêm Thành…để đến hôm nay, khi hai quân gặp nhau, quân Việt sĩ khí ngẩng cao, quân dung chỉnh tề, sức khỏe dồi dào do được nghỉ ngơi đầy đủ, sự mệt mỏi sau nhiều ngày lênh đênh trên biển sớm đã tiêu tan từ bao giờ.

Trái lại, quân Chiêm Thành dù có lợi thế sân nhà nhưng do chủ quan cũng như sự yếu kém vốn có trong tổ chức và lãnh đạo, lại bị quân Việt tập kích đêm khiến tinh thần mệt mỏi, sĩ khí suy giảm, đến khi gặp quân Việt để quyết chiến cũng chưa hồi lại.

Nhìn quân địch phía đối diện hàng ngũ chỉnh tề, phương trận nào ra phương trận đấy, vua Chiêm mày nhăn chặt lại, chúng tướng xung quanh mặt cũng tràn đầy sự căng thẳng….có lẽ quyết chiến với quân Việt trên bình nguyên như thế này không phải kế sách hay….nhưng quá muộn rồi, giờ rút về Đồ Bàn cũng không kịp nữa….trận còn chưa đánh mà khí thế đã thua.

Thôi đâm lao thì phải theo lao, quân Việt nhìn như tinh nhuệ nhưng không đông, chưa bằng một phần ba Chiêm quân, đánh không lại có thể lấy thịt đè người, tuy quân lính có thể tổn thất nặng nhưng ít nhất diệt được mối lo trong lòng….mà như thế đối với vua Chiêm cũng không phải không có chỗ tốt.

"Sắp trận đi. Tượng binh đi đầu, phá tan đội hình quân địch, sau đó bộ binh thừa cơ tấn công tiêu diệt." vua Chiêm hạ lệnh.

"TÙUUUUU……TÙUUUU" từng tiếng tù và dài vang lên, cac tướng Chiêm Thành cưới ngựa chạy về phía quân mình, thúc dục binh lính bày trận, chuẩn bị tấn công.
"Nhanh nhanh cái chân lên, chưa ăn cơm à." Một tên tướng Chiêm cưỡi ngựa thị sát, vừa nói vừa vung roi ngựa vào lưng tên lính bộ binh, mặt tràn đầy không kiên nhẫn. Tên kia ăn đòn đau, cùi gằm mặt nhưng ánh mặt lập lòe, căm tức,…nhưng hắn cũng không nói gì, phản kháng chỉ khiến hắn càng thêm thảm mà thôi, đến lúc đấy không phải roi ngựa mà là đao thật, thương thật.

"Bẩm thiếu tướng, pháo binh đã vào vị trí." Một lính thông tin cưỡi ngựa chạy đến bên cạnh tướng quân Vạn Xuân báo.

"Tốt lắm, lệnh toàn quân tiến lên. Pháo binh chuẩn bị sẵn sàng." Viên tướng Vạn Xuân hạ lệnh.

"RÕ!"

"NỔI TRỐNG TRẬN"

"TÙNGGGGG…….TÙNGGGGG" trên những chiến xa giữa trận, lực sĩ ra sức đánh vào những chiếc trống lớn bọc da trâu, theo dịp điệu bản quân ca hào hùng, không khí như cháy lên, máu nóng trong cơ thể như nảy lên theo từng nhịp trống, binh sĩ bất giác đứng thẳng lưng hơn, tay nắm chặt vũ khí.

"TE TE TE TE" tiếng kèn lệnh (như kèn sona) hết đợt này đến đợt khác vang lên, binh lính theo tiếng kèn, đều bước tiến lên, hàng ngũ chỉnh tề, chỉ có tiếng trống, tiếng dậm chân cùng tiếng vũ khí, áo giáp va đập.

Hai quân cách nhau chưa đầy 200 mét với khoảng cách ngắn thế này, tượng binh quân Chiêm chỉ cần vài nhịp thở là sẽ đâm vào trận hình quân Việt. Hàng trăm tượng binh dàn trận, đứng lù lù như dặng núi nhỏ, khí thế áp bách quân Việt. Quản tượng, cung thủ, giáo binh trên lưng vòng nhìm chằm chằm vào đội quân tinh nhuệ phía trước.

Dẫu thân hình khổng lồ của đám voi chiến áp bách như thế nào, quân Việt cũng không chùn chân, binh lính vai kề vai tiến về phía trước, sát khí nổi lên bốn phía như thành thực chất, mồ hôi lạnh tuôn ra như suối, hơi thở thô nặng, chỉ chờ lao vào nhau mà chém giết. Phía sau trống trận không dừng lại mà càng ngày càng to rõ hơn, từng nhịp từng nhịp như gõ vào trái tim những người lính, tiếng quân ca hào hùng tưởng như văng vẳng bên tai.

"GIẾT SẠCH BỌN GIẶC CỎ KIA. GIẾT!!!!" Tên tướng Chiêm cưỡi voi trước trận, vung đao hét lớn.

"NGÓEEEEEE…" voi chiến dưới đòn roi của quan tướng, rú lên từng hồi, mắt long sòng sọc đầy hung ác, dậm chân lao nhanh về phía đại quân Vạn Xuân.

"GIẾTTTTTTTT!!!!!" Theo sau, đại quân Chiêm Thành bất kể hàng ngũ mà lao đến, dưới sự kích thích của đàn voi điên, mọi sợ hãi, mệt mỏi như tan biến đi. Cũng không cần liệt trận gì, một đợt xung phong của hàng trăm chiến tượng thì dù cho thiên binh thiên tướng cũng tan vỡ, bọn chúng chỉ cần theo sau giết chết những tên nào còn may mắn sống sót.

"TOE TOE…." Tiếng kèn lại lần nữa vang lên, quân Vạn Xuân dừng bước, liệt trận.

"Đứng vững, không cần hoảng hốt, quân ta tất thắng! QUÂN TA TẤT THẮNG! VẠN XUÂN TẤT THẮNG » sĩ quan đứng giữa đội ngũ hét lớn, ổn định tinh thần của binh lính trước đợt xung phong của đàn voi điên.

« QUÂN TA TẤT THẮNG! VẠN XUÂN TẤT THẮNG » binh lính điên cuồng hét lớn, phát tiết đi niềm hưng phấn, nỗi sợ hãi trong lòng, tiếng hét vang chín tầng trời như muốn át đi cả tiếng rống, tiếng hò hét từ phía Chiêm quân.
Không khí chiến trường được đẩy đến mức cao nhất, khắp nơi là tiếng la hét, tiếng rống rận, mặt đất như chấn động, rung lắc từng hồi trước bước tiến của tượng binh Chiêm Thành. Binh lính Vạn Xuân đứng sát lại với nhau, tay nắm chặt vũ khí, mắt đăm đăm nhìn về phía quân thù phía trước, không ai lùi lại dù chỉ một bước. Tất nhiên sẽ có những kẻ không dũng cảm, sẽ chùn chân nhưng đông đội, lương tri, rồi quân luật kìm lại, không cho họ chạy trốn, đồng đội bên cạnh cũng sẽ tiếp thêm sức mạnh cho họ, để họ có thể đứng trước đợt tấn công như vũ bão từ kẻ thù, không trở thành kẻ chạy trốn hèn nhát.

Trên đồi, nơi pháo binh của Vạn Xuân đóng quân, cách trận địa cả ki lô mét, tiếng hò hét, tiếng trống trận văng vẳng bên tai, vị chỉ huy cầm chặt ống nhòm quan sát, tay nổi cả gân xanh, mồ hôi tuôn ra như tắm….gần gần rồi….tượng binh quân Chiêm còn cách quân Việt chưa đầy trăm mét.

« BẮN!!!!!! » Hắn hét hết sức lực, giọng như muốn lạc đi.

« UỲNH UỲNH UỲNH!!!!!! » đại bác quân Việt đồng loạt bắn, ầm ầm như sấm nổ, như muốn phá nát cả bầu trời.

Không gian tưởng chừng như rạn nứt, bầu trời như sụp đổ trước tiếng nổ của đại bác quân Việt, đám voi chiến hung hãn cũng phải chùn chân, đà tấn công bỗng khựng lại. Hàng loạt quả cầu thép xé gió lao đến trận hình quân Chiêm, mỗi một quả bay đến để lại một vệt máu dài, dù không phát nổ nhưng sát thương chúng mang đến cũng không hề thấp. Một quả đạn đại bác phá tan đầu con voi chiến, con quái vật không lồ trước sức mạnh của đạn pháo không khác gì trang giấy, cái đầu lâu khổng lồ lập tức nở hoa bung bét, máu tươi, não dịch, xương vụn bắn ra tứ phía, nó không kịp rên lấy một tiếng, bị quật đổ ầm xuống đất, bụi bay mù mịt, quản tượng ngồi phía trên chết ngay khi đạn đến, mấy tên cung thủ thì bị đè thành thịt nát.

« Chết tiệt, từ bao giờ hỏa khí lại lợi hại đến như vậy. » Vua Chiêm nhìn thấy tất cả, mặt mày tái mét, hắn không xa lạ gì với hỏa khí, quân Việt mang nó đến đánh Chiêm Thành từ lâu rồi, đặc biệt khi họ Hồ cướp ngôi, thứ vũ khí này được trang bị càng ngày càng nhiều, trận công thành năm 1402, 1403 quân Đại Ngu sử dụng không ít…nhưng uy lực không lớn như thế a, cũng không thể bắn xa như thế, thế này không khoa học.

Mặc vua Chiêm nghĩ ngợi gì, đạn pháo quân Việt vẫn không ngừng trút xuống đầu quân Chiêm, những tiếng ầm ầm của đại bác, tiếng rít xé gió của đạn như lá bùa đòi mạng. Ai có thể tưởng, đồng bạn đang đứng bên cạnh bỗng nửa thân trên biến thành thịt nát, máu tươi, nội tạng tưới đẫm người bên cạnh, những binh lính xung quanh bị dọa thất kinh, kẻ đứng chết chân, mắt đờ đẫn, kẻ hỏng mất hét lớn, kẻ dọa đến mất hồn, tiểu tiện, đại tiện mất kiểm soát. Đàn chiến tượng cũng không khá gì hơn, đạn pháo quân Việt bắn đến không giết chết mấy con nhưng tiếng ầm ầm như sấm rền kia khiến chúng thất kinh, như hóa điên, tứ tán tìm đường trốn chạy, hất văng quản tượng, binh lính trên lưng….Chúng điên cuồng chạy, không có bất kỳ phương hướng nào, có đâm vào trận hình quân Việt,có lao lại về phía quân Chiêm, cũng có chạy rạt sang hai bên…..Cảnh tượng như thể núi đổ, muôn thú toán loạn vậy.

« Mau bắn chết mấy con voi lao vào trận. NHANH NHANH » sĩ quan quân Việt hét lớn, ngọn lao trong tay y cũng rời tay, bay nhanh về phía con voi điên đang xông tới.

« Ầm…Ầm…phiu…phiu. » những binh lính được trang bị súng hỏa mai đời đầu nhanh chóng bắn thẳng về phía lũ voi, tuy sát thương không đáng là bao nhưng ánh lửa và khói đặc khiến đám voi chùn bước, đây là bản năng của động vật – sợ lửa. Theo sau là hàng trăm ngọn lao phá không bay tới…..Có những con quay đầu bỏ chạy, có những con chết ngay trước trận, người bị lao cắm dày như lông nhím….. cũng có không ít voi điên lao phá đội hình quân Việt, khiến nhiều binh lính bị húc bay hoặc dẫm chết….nhưng số phận của chúng không khá đi đâu được, ngay lập tức bị lao giáo đâm chết, bị chém thành thịt nát.

« TOE TOE TOE » kèn lệnh lại vang lên.

« GIẾT!!! GIẾT SẠCH QUÂN CHIÊM » các sĩ quan chỉ huy hét lớn, dẫn đầu đội hình lao về phía quân Chiêm hoảng loạn.

« GIẾT!!!!!!!!!!! » Binh lính hò hét, nắm chặt vũ khí chạy theo sau.

Hai quân cách nhau chưa đầy trăm mét, chỉ mấy nhịp thở là đến nơi. Quân Chiêm sau màn dạo đầu của pháo binh Vạn Xuân, lại thêm đàn voi điên chạy ngược, chết chết thương thương vô số, trận hình nát thành từng mảnh nhỏ, sĩ khí đê mê, thấy quân Việt lao đến thì không biết phải làm sao, bị động mà chống lại, không ít kẻ quay đầu chạy trốn, vứt bỏ cả gươm giáo.

« Chết đi! » một lính Việt che khiên, theo đà đâm sầm vào tên lính Chiêm chắn trước mặt, húc y ngã lăn ra đất. Ngay lập tức vung đao bồi thêm. Tên lính Chiêm ngã dưới đất đang bò dậy thì bị một đao chém ngay vai, không có giáp bảo vệ, đao cắt qua thịt ngọt xớt, chặt gãy xương vai, máu tuôn xối xả. Đau đớn khiến mặt y vặn vẹo, y rên la, chửi rủa, tay trần cỗ rút lưỡi đao ra.

« Phựt » người lính Việt đạp vào ngực y rồi rút mạnh đao ra, tiếng đao ma vào xương kêu két két ghê răng, nghe mà rợn cả người. Rút được đao, hắn mặc kệ tên lính Chiêm đang nằm quằn quại đau đớn chờ chết tiếp túc xông lên, trận chiến còn chưa xong, đây mới là bắt đầu thôi.