Chương 63. Lùa voi ra đánh.

Phục Hưng

Chương 63. Lùa voi ra đánh.

Chương 63. Lùa voi ra đánh.

Chương 63. Lùa voi ra đánh.
Mặt thành thảm thiết bao nhiêu thì dưới cổng thành thảm bấy nhiêu, cánh cửa bằng gỗ cứng đã bị đánh sập từ bao giờ, những đợt đạn pháo của quân Minh chăm sóc đặc biệt cho cánh cổng này nên nó hỏng không có gì đáng ngạc nhiên cả. Nhưng cửa có hỏng thì quân Minh cũng không thể nào lao vào được, bởi lối vào bị chặn đầy gỗ đá, phía sau lại là hàng trăm hàng ngàn quân Việt chờ sẵn.

Lối đi bị chặn quân Minh cũng không bỏ cuộc, chúng lập tường khiên, che cho dân phu lao vào dọn chướng ngại, từng khúc gỗ, từng tảng đá, bao đất, bao cát bị kéo ra vứt sang hai bên, kèm đó là xác quân Minh bị tên bắn, đá lăn, chết nhiều vô kể nhưng chúng không hề lao lúng. Chẳng mấy chốc mà đã dọn được 7 phần, quân Việt phía sau cửa càng ngày càng nghe rõ tiếng hô hào đốc thúc của quân Minh sau đống chướng ngại vật.

"Dọn cản mã ra, nhanh nhanh,
Lập tường khiêng, giáo binh vào vị trí
Cung thủ, nỏ thủ chuẩn bị." Hàng trăm con mắt nhìn đăm đăm về phía cửa.

"BÙM BÙM!!" một vài tiếng nổ lớn, đống chường ngại vật từ tự sụp xuống, thì ra quân Minh dùng thuốc nổ để đẩy nhanh tiến độ, nhưng cũng không dám dùng nhiều vì sợ thành sập xuống, chắn cả lối vào.

"ẦM…ẦM" Hàng chục tiếng gầm lớn của hỏa khí quân Minh, không biết từ bao giờ, quân Minh kéo cả súng thần công đến, bắn thẳng vào đống trướng ngại vật, một vài phát không xi nhê thì cả chục, cả trăm phát, bắn xong lại có thợ chạy vào nắp thuốc nổ nổ bớt dọn đường, chẳng mấy mà phần chướng ngại vật còn lại này bị dẹp.

"Lui lại, nhanh nhanh." Bên kia cổng, quân Minh hét lớn với nhau.

"Chẳng lẽ chúng nó rút." Một tên đô trưởng thầm nghĩ, hắn cũng mang máng hiểu tiếng Hán, tiếng Hán thời này ở khu vực Đông Á, kèm cả Việt Nam gần như tiếng Anh ở hiện đại vậy, chưa kể các cụ còn học dùng cả chữ Hán nên biết chút tiếng Hán cũng không khó hiểu. Ở hiện đại, số từ Hán Việt trong tiếng Việt cũng còn nhiều, một số từ tiếng Tàu nhưng phát âm tiếng Việt cũng không khác là bao như huynh đệ, đại ca,…

Nghe tiếng mà cứ ngỡ quân Minh lui binh, tên đô trưởng không khỏi thở dài, ít nhất sống thêm được một ngày, dẫu vậy hắn cũng không dám lơ là cảnh giác.

"ẦM ẦM." Lui binh đâu không thấy, chỉ biết đạn pháo của quân Minh bắn điên cuồng hơn, đống chướng ngại vật lung lay như muốn đồ. Đừng….đừng….bất chấp lời cầu nguyện của quân Việt, đám gỗ đá ầm ầm đổ xuống, bụi bay mù mịt, che hết tầm nhìn. Không cho quân Việt thở dốc

« ẦM ẦM. » súng pháo của quân Minh bắn tới tấp vào, tường khiên, rừng giáo, cản mã đủ sức để chống lại kỵ binh xung phong hay bộ binh tấn công nhưng đứng trước hỏa khí, sức mạnh của khoa học kỹ thuật thì không khác gì trang giấy, nhanh chóng bị xé nát. Thảm cảnh quân Minh công thành tái hiện lại với quân Việt, mỗi một viên đạn sắt to bằng trái bưởi bắn đến mang đi hàng chục lính, người chết, người bị thương nằm la liệt. Quân Minh bắn như không tiếc tiền, nhiệt tình gặt hái sinh mạng lính Việt. Bắn một lúc lâu, quân Việt thủ cửa thành do đứng dày đặc, bị đạn pháp rửa tội, 10 thành chẳng còn nổi 3 4, ai đấy thất hồn lạc phách. Xác chết, tay chân cụt, nội tạng, máu tươi đầy đất.

Đạn vừa ngừng thì đám bộ binh quân Minh đã lao vào, đi đầu là đám trang bị hỏa khí cầm tay, trông như cây gậy dài, đây ắt hẳn là hỏa mai đời đầu. Chúng đồng loạt bắn thẳng vào số quân Việt còn sót lại, sau đó nhanh chóng tán ra hai bên để bọn lính cầm đao lao lên cận chiến.

Trận chiến tranh đoạt cửa thành chính thức nổ ra, quân Minh tràn vào như nước lũ, quân Việt phía sau cấp tốc chạy tới ứng cứu, tên đạn hỏa khí bắn ra hết đợt này đến đợt khác, hết tên hết đạn thì rút dao ra chiến, một bên thề phải giữ được cửa thành, đẩy lùi quân Minh, bên kia thề phải chiếm được cửa thành, sau đó xóa sổ thành Đa Bang mang lại bao tổn thất cho quân Minh.
Trận chém giết ngày càng khốc liệt, quân Việt thế yếu, dần bị đẩy lùi vào phía trong, cứ đà này chẳng mấy chốc mà thành mất.

"Cứ đà này chưa đến tối thì thành hủy quân tan mất thôi." Một tên tướng nhà Hồ mặt xạm đen vì thuốc súng chạy lại báo.

"Quân Minh càng ngày càng đông, bộ binh sắp trụ không nổi nữa rồi. Thần cơ đại pháo cũng quá nóng, không bắn thêm nổi." Tên khác nói

"Chỉ còn cách lùa tượng binh ra còn có cơ may chiến thắng."

"Lập tức đưa tượng binh vào trận. Mau mau!" tướng chỉ huy quân Hồ nói lớn, hắn cũng đang lo sốt vó.

"Ngoeeeeeee…..Ngoeeee…rầm rầm…" Tiếng voi kêu hết đợt này đợt khác vang lên, mặt đất chấn động khi đàn voi chiến của quân Hồ chạy đến.

"Tượng binh, tượng binh quân Việt." những tên lính Minh hét khản cổ họng.

Đoàn tượng binh cả trăm con ầm ầm tiến đến như những cỗ e tăng hạng nặng, san bằng mọi vật cản. Quân Minh tinh nhuệ đến đâu đứng trước đợt tấn công xung phong của đàn voi điên cũng tan nát, xưa kia những binh đoàn lê dương La Mã, bá chủ vùng Địa Trung hải cũng khốn đốn với tượng binh của quân thù, tượng binh thứ ác mộng trên chiến trường Đông Nam Á.

Quân Minh đứng dày đặc, tượng binh đi qua người chết ngựa đổ, giáp dày cũng không đỡ được một phát giẫm của voi, bẹt dí, máu me be bét, tên, lao, giáo mác đâm điên cuồng nhưng không mảy may tổn hại đến voi, chúng được quân Hồ khoác cho giáp mây dày, chịu mọi tên đạn, trừ phi bắn trúng chỗ hiểm như mắt, may ra thì hạ được. Quân Hồ được cứu rồi, thành Đa Bang được bảo vệ rồi?

Quân Hồ phía sau đàn voi, từ từ tiến đến.…. nhưng họ vui quá sớm.

"Ầm…Ầm." Súng thần công của quân Minh lại có mặt đúng lúc, những khẩu pháo nặng nề được kéo vào thành từ khi nào không hay, nay lại điên cuồng nhả đạn về phía tượng binh quân Hồ. Cỗ xe tăng thời cổ đại nay gặp phải pháo chống tăng, bị bắn cho tơi tả, giáp mây dày có thể chắn được tên đạn nhưng đối mặt với những quả cầu sắt bay đến với tốc độ cao thì có cũng như không. Chiến tượng giật mình vì tiếng pháo, lại ăn thêm phát đạn mạnh ầm ầm ngã xuống, trúng đạn là đổ, không cần phải cào chỗ hiểm, không ít voi chiến, mất chân, nằm lăn ra đất, đè bẹt quản tượng, kêu gào đau đớn, màu đổ ào ào.

Đàn voi chiến hung mãnh khi nãy nay lại thất kinh trước lửa đạn quân Minh, dù chúng có được luyện tập trước để thích ứng với lửa đạn nhưng trước bão táp của thần công, của lửa lớn, bản năng, nỗi sợ giấu sâu trong cơ thể chúng trỗi dậy, bất kể đòn đau từ quản tượng, chúng nổi điên lên, quăng hết tất cả gánh nặng trên lưng mà chạy…..Lúc này đây, địa ngục của quân Hồ đã đến.

Quân Hồ đi theo sau tượng binh hòng chiếm lại cửa thành, nay đàn voi điên chạy ngược, bị giẫm chết không biết bao nhiêu mà kể, quân Minh khi nãy thảm bao nhiêu thì nay quân Hồ thảm bấy nhiêu, khắp đoạn đường chính nối ra cổng thành, đâu đâu cũng có xác quân Việt lẫn quân Minh, tất cả bị giẫm nát bét, máu me nhầy nhụa, nội tạng, tim não phun đầy đất, quả là địa ngục trốn trần gian.

"Tạt sang hai bên vệ đường, dẹp đường cho chúng nó chạy. NHANH!" giáo quan hét khản cổ, kêu binh lính tránh ra, khỏi bị chết vô ích.
Kẻ nào nhanh nhậy thì đã né tránh từ lâu, nhưng phần đông thì ngơ ngác, không kịp phản ứng trước cuộc tháo chạy của đàn voi, đến khi chúng đến gần, hoàn hồn lại muốn chạy thì quá muộn rồi.

Nơi xa, trên đài cao, Hồ Nguyên Trừng chứng kiến tất cả, y thở dài ngao ngán, tòa kiên thành bậc nhất của Đại Ngu cũng không đỡ được thế công như bão táp của Minh quân, khắp miền đông lộ rộng rãi, bằng phẳng lấy gì mà cản được…haizzz…

"Đốt kho lương cùng vũ khí, chuẩn bị lui quân." Y chán nản ra lệnh.

« Rõ » thân binh bên cạnh lập tức lĩnh mệnh xoay đi.

« Chọn một đội tử sĩ đoạn hậu, chắn được quân Minh phút nào hay phút đấy, còn lại, lui binh. » Hồ Nguyên Trừng lại tiếp tục ra lệnh, sự thực y cũng không cam lòng thất bại như vậy nhưng…..cũng không còn cách nào để xoay chuyển tình thế được, đại quân quân Minh đã sắp vào thành, cố đấm ăn xôi chỉ mang thêm tổn thất, đến lúc đó thì không một ai thoát được.

Chưa đợi lệnh của Hồ Nguyên Trừng đến, một số tướng lĩnh quân Hồ đã mang theo thân binh nhanh chân chạy trước, quân lính bình thường không có chủ soái như rắn mất đầu, không cản quân Minh lại được, kẻ quỳ xuống đầu hàng, người ném cả gươm giáo mà chạy, thành Đa Bang hoàn toàn hỗn loạn. Khắp nơi đều có người chạy trốn, cùng tiếng quan Minh hò hét đuổi giết.

Dưới đường chính dẫn vào thành, cuộc chiến vẫn diễn ra khốc liệt mặc cho sự rút chạy của quân tướng họ Hồ, đám lính Thánh Dực thiện chiến dưới sự lãnh đạo của các tướng cũ họ Trần đang đánh hết mình, tỏa sáng lần cuối trước khi vụt tắt.

« Thành diệt, người vong, quyết không đầu hàng! »

« GIẾT!!! » một vị tướng cao lớn, mặc quang minh khải giáp, nay nhuốm đầy màu tươi, tóc tai rũ rượi, vung đao hét lớn lao thẳng về phía đám quân Minh.

« GIẾT!!!!!!! » theo sau y là những binh lính còn sót lại, ai đấy đều tràn đầy thương tích, quần áo đẫm máu của bản thân lẫn kẻ địch, không còn phân biệt được màu nguyên bản, họ nắm chặt vũ khí, lao thẳng về phía quân thù với tinh thần quyết tử.

Một lính Thánh Dực chém bay đầu tên quân Minh trước mặt, máu phun xối xả nhưng ngay lập tức y bị một tên lính Minh khác đâm xiên ngọn giáo vào ngực, đẩy lùi mấy bước. Cơn đau dữ dội nơi nồng ngực khiến người lính Thánh Dực trong cơn say máu tỉnh táo phần nào, bỗng y nhớ đến người mẹ cùng đứa em trai nhỏ ở nhà, cha y chết trận đã lâu, nếu y cũng chết, rồi họ sẽ sống ra sao khi mẹ ngày càng già yếu, đứa em vần còn thơ ngây. Lòng y quặn lại, sự đau đớn trong lòng vượt qua nỗi đau thể xác…..Nếu y chết mà nước còn thì mẹ và em còn được hưởng một số ưu tiên, đặc quyền,….còn nếu mất nước…..

Nghĩ vậy, mặc cho ngọn giáo còn cắm ở ngực, y cố hết sức bình sinh lao lên, thân giáo xuyên qua người y, phá tan lớp giáp mỏng mà trồi ra ngoài, cả thân giáo đầy máu, y văng đao chém mạnh vào cổ kẻ địch, trước ánh mắt ngỡ ngàng, không thể tin được của tên người Hán….Cuối cùng cả hai lăn ra đất chết, máu lan đầy đất….Giết một tên là huề, giết hai tên có lãi,….ít nhất y không kéo chân anh em….người lính nghĩ vậy rồi chìm vào bóng tối vô tận.

Khắp chiến trường đều diễn ra những cảnh mạng đổi mạng như vậy, những người lính Thánh Dực đốt cháy sinh mạng của mình cốt sao tiêu diệt được nhiều nhất quân Minh, dù có phải chết cũng cam lòng. Chính nhờ sự hy sinh của họ mà quân Hồ rút lui được thuận lợi hơn, một số kho tàng lớn cũng được đốt cháy, không để rơi vào tay quân Minh.