Chương 64: Thành phá, quân tan.

Phục Hưng

Chương 64: Thành phá, quân tan.

Chương 64: Thành phá, quân tan.

Chương 64: Thành phá, quân tan.
Cổng thành bị phá mở, tượng binh bị đánh lui, thành Đa Bang không thể giữ nổi nữa dù quân Thánh Dực có kiêu dũng thiện chiến đến đâu. Quân tâm đã mất, khắp nơi là cảnh binh lính, dân phu rút chạy, kho hàng bốc cháy, lửa lớn cao đến tận trời, mặc cho quân Minh gia sức dập….

Quân Hồ không thể chặn giặc tại của cửa ngõ Thăng Long như Lý Thường Kiệt năm xưa, phòng tuyến Đa Bang bị chọc thủng, cửa ngõ đến vùng đất tinh hoa của Đại Ngu mở rộng, còn gì có thể cản bước tiến của quân Minh? Đã vậy còn một số tướng Hồ mang quân ra hàng giặc, chỉ đường cho giặc đánh….

Quân Minh chiếm được Đa Bang cùng vô số vũ khí mà quân Hồ không kịp thiêu hủy cùng cả chục voi chiến. Sau trận chiến khốc liệt, quân Minh dù thắng lợi nhưng tổn thất cũng không nhỏ, phải mất một thời gian nghỉ ngơi chỉnh đốn, bàn lại kế sách để diệt hoàn toàn Đại Ngu, đúng lúc này hàng tướng quân Hồ là Mạc Thúy và Đặng Nguyên dâng bản đồ, xin làm hướng đạo, giặc Minh lập tức kéo quân đi đánh Đông Kinh, rồi theo đường sông Phú Lương đánh vào Tây Đô.
……
Quân đông tướng giỏi lại có hàng binh hỗ trợ, quân Minh tiến như chẻ tre, chẳng mấy tháng mà khắp miền Kinh lộ đều vào tay giặc, quân Hồ nhiều lần tiến hành chặn đánh nhưng đều thất bại, tổn quân thiệt tướng, nay rút về Tây Đô phòng thủ, mưu rút về đất Thuận Hóa, tuyển quân tích lương chờ ngày phản công.

Quân Hồ rút chạy quá nhanh, lại có kẻ gian tung lời đồn rằng quân Minh nhân nghĩa, sang giúp họ Trần lấy lại ngôi, nhiều cường hào, quan lại thậm chí tông thất họ Trần cũng ra hàng quân Minh, dân chúng không có lãnh đạo như rắn mất đầu, khắp nơi ly tán, chạy giặc, phản kháng không đáng kể.

Đông Kinh – Thăng Long
Kinh đô cũ của nhà Trần, dù dời đô về Tây Đô nhưng mới chỉ có quan lại cùng một bộ phận quyền quý di chuyển theo, phần lớn dân chúng, thợ tài, danh gia vọng tộc còn ở lại….Đông Kinh vẫn là thành thị lớn nhất, phồn hoa nhất Đại Ngu…và cũng là mục tiêu của quân Minh khi vượt qua phòng tuyến Đa Bang.

Thành Đông Kinh rơi vào tay giặc, quân tướng nhà Hồ không hàng thì chạy, dưới sự giúp đỡ đắc lực của đám tay sai, chẳng mấy chốc mà quân Minh đã tiếp quản được cố đô. Y như hứa hẹn, thời gian đầu quân Minh quả có thủ kỹ luật nhưng với các chiến thắng liên tiếp, dồn quân Hồ về Tây Đô, bộ mặt thật của chúng dần bộc lộ, giết người, cướp của, cưỡng hiếp không việc ác nào không làm…. trưng thu vàng bạc, lương thực, vũ khí trong dân gian, bắt bớ trai tráng, thợ thủ công, thiến hoạn nhiều trẻ nhỏ,…hòng vận về Trung Nguyên làm nô….

Sau nhiều đợt cướp phá, kinh đô phồn hoa năm nào nay hoang tàn thê lương, người đi lại vội vã, ánh mắt vô hồn, khắp thành không thấy bóng dáng trẻ con….nghe nói bị giặc Ngô bắt lại, bé trai sẽ bị thiến làm thái giám, bé gái bán làm nô tỳ,…tủi nhục thay phận dân mất nước. May sao, trước khi giặc vào, khắp thành đều tản lời đồn rằng quân Minh bạo ngược, bời vậy số lớn dân chúng rìu già dắt trẻ chạy nạn hết rồi,…quân Minh chỉ lùng bắt được số ít người cố chấp không đi….dẫu vậy, số bị bắt cũng không phải ít, dễ đến hàng ngàn, hàng vạn người.

Phía bắc thành Đông Kinh, trong một biệt viện lớn, trước đây là nơi tránh nóng của vị vương gia nào đó họ Trần, sau lại về tay họ Hồ và giờ là quân Minh, hàng ngàn trai gái người Việt bị bắt nhốt lại, trong đó không ít trẻ em, quần áo rách dưới do bị đánh đập, xâm hại, họ là những người khỏe khoắn, đẹp trai xinh gái, cùng với thợ thủ công mà quân Minh bắt giữ nhằm chuyển về Trung Nguyên bán làm nô, họ run rẩy ôm lấy nhau, sợ hãi trước tương lai đen tối….nghe nói sẽ bị bán đi thanh lâu, sẽ bị thiến rồi bán vào cung làm thái giám….

Trong một góc nhỏ "Anh ơi, em đói quá." Một bé gái 6 7 tuổi mặt mũi lấm lem, ghé vào ngực một thiếu niên thầm thì.

"Cố nhịn một chút, sáng mai chúng nó mới phát cháo." Thiếu niên cũng chỉ 11 12 tuổi, cố chống tinh thần, an ủi em gái mình.

"Em đói. Em nhớ bố mẹ." bé gái thút thít.

"Ngoan, ngủ đi đỡ đói, ngủ đi, trong mơ sẽ gặp được bố mẹ." thiếu niên an ủi….bố mẹ hắn đã bị quân Minh giết rồi, khi cố gắng đưa hắn và em gái chạy trốn đám quân Minh truy đuổi….trước khi chết chỉ mong hắn và em sống sót…..nhưng rơi vào tay giặc, chuẩn bị bị bán đi làm nô liệu có sống được không..…...hắn rất sợ nhưng không dám thể hiện ra, nếu hắn cũng sợ thì ai có thể bảo vệ em gái nhỏ nhắn của hắn được cơ chứ…bỗng hắn nhớ….mấy chị gái bị bọn giặc Ngô bắt vào phòng, khi được thả ra cả người xanh tím, quần áo xộc xệch, ánh mắt chết lặng…như nghĩ đến điều gì kinh khủng, hắn cả người ớn lạnh, tay ôm chặt em gái hơn….Phải trốn, chỉ có chạy trốn mới có đường sống, mới không bị khinh nhục, em gái hắn mới có thể hạnh phúc lớn lên…nhưng trốn kiểu gì đây, rất nhiều người trốn nhưng trốn thoát được chỉ là số ít, phần lớn đều bị quân Minh bắt được, hành hạ đến chết, xác treo dọc đường để dăn đe..….biệt viện xung quanh có tường cao hào sâu, bọn Ngô lại đi tuần tra liên tục, quá khó để chạy trốn… thiếu niên mịt mờ nhìn vào đêm đen….

Khắp biệt việt đèn đuốc sáng trưng, quân Minh qua lại tuần tra, nhìn qua thì tưởng là nghiêm cẩn nhưng thực ra rất lỏng lẻo, thảnh thơi, khắp vùng Kinh lộ này đều đã là địa bàn của chúng, đến quân Việt gặp chúng thì trốn chạy, chỉ một đám binh dân tay không tấc sắt có gì phải sợ…nghĩ đến mấy ả gái Việt…bọn chúng lộ ra khuôn mặt dâm đãng khả ố….nhưng chúng không biết, lúc này bên ngoài biệt viện, hàng trăm bóng đen đang âm thầm áp sát, hết sức im ắng, chỉ có tiếng sột soạt của quần áo, cỏ cây va chạm,….

Chỉ còn cách tường mấy chục mét, bên ngoài phạm vi ánh sáng, các bóng đen dừng lại.
"Cúc cu, cúc cu, cúc cuuuuuu" tiếng chim cúc cu vang lên hòa cùng gió đêm, không hề làm quân Minh cảnh giác, chắc là con chim đêm nào đi kiếm ăn thôi, không có gì lạ cả. Bỗng
"Phiuuu…. Phập." cả chục mũi tên găm vào mặt, vào cổ, vào tim mấy tên quân Minh đi tuần, chúng chưa kịp ú ớ gì thì đã lịm đi, chìm vào đêm tối vô hạn, miệng sùi bọt trắng hòa lẫn máu tươi. Các toán tuần tra canh phòng khác của quân Minh quanh biệt viện cũng chung số phận, kể cả những tên đứng trên chòi canh cũng không khá hơn, tất cả chết không kịp ngáp.

"Đi thôi, chỉ để lại vài tên thẩm vấn, còn lại giết sạch." Bóng đen đi đầu ra lệnh, lập tức cả trăm bóng đen hành động lên, vượt hào, băng tường, tiến vào biệt viện. 3 người một tổ, người đầu tiên được kênh lên mặt tường, ổn định rồi đỡ người thứ 2, rồi người thứ 3 lấy đà nhảy lên, bắt lấy tay đồng bạn, rồi được kéo luôn lên tường…cứ thế từng toán từng toán quân áo đen vượt qua bức tường không quá cao, tiến vào trong viện.

"Chia thành các tiểu đội. Đi!" mệnh lệnh vừa rứt, các bóng đen chia thành từng nhóm nhỏ 10 người nhanh chóng phân tán, lùng giết quân Minh.

Các toán tuần tra của quân Minh trong viện nhanh chóng bị tiêu diệt, dù cho chúng cố gắng báo động nhưng cũng đã quá muộn, không còn kịp nữa rồi…trong các gian phòng, quân Minh hoặc là bị giết chết khi đang ngủ, hoặc là nửa tỉnh nửa mơ, chưa rõ chuyện gì đã bị giết chết, không hề có sức chống cự gì đáng nói….qua 30 phút, đại cục đã định, quân Minh bị tiêu diệt hoàn toàn, chỉ đề thừa gần chục tên để khai thác. Đội quân áo đen nhanh chóng phân tán khắp biệt viện canh gác, phòng thủ.

Nơi giam giữ nô lệ, giữa đêm khuya, bỗng vang lên vài tiếng la hét của mấy tên Minh canh giữ rồi im bặt,.trai gái người Việt bên trong tỉnh ngủ, sợ hại túm tụm lại với nhau, thiếu niên khi này hoảng sợ, ôm càng chặt em gái mình hơn.

"Kẽo kẹt…" Cánh cửa lớn từ từ mở ra, một đám người mặc đồ đen kỳ dị tiến vào. Ai đấy cao lớn vạm vỡ, quần áo nai nịt gọn gàng, giáp da bó sát, đội mũ vành vải, mặt bịt kín, tay trái đeo thuẫn nhỏ, tay phải cầm gươm vẫn còn đang vương máu, lưng đeo nỏ, eo dắt dao cùng một cái bị, khí thế bưu hãn tinh nhuệ. Họ là ai đây?
Những nô lệ người Việt thầm nghĩ, kể cả những thợ thủ công tài hoa, chuyên rèn đao kiếm cho nhà quyền quý cũng không đoán được lai lịch đám người này.

Người đi đầu tiến đến, bỏ bịt mặt xuống, y có khuôn mặt chữ điền, đường nét rõ ràng, da ngăm đen, thần thái nghiêm tusc.
"Ta là quân của tướng Vũ Đại Hải, trấn phủ sứ Thuận Hóa, các người muốn sống thì theo bọn ta đi, muốn chết thì có thể ở lại đợi viện quân của bọn Ngô. Ai muốn tự chạy trốn cũng có thể, nhưng nếu để bị quân Minh bắt lại thì hậu quả ta không nói các ngươi cũng biết.
Ta không có nhiều thời gian, các người lựa chọn nhanh lên."

"Chúng con xin được theo quan gia." Thủ lĩnh áo đen vừa rứt lời, một thiếu niên đã đáp lời, giọng hắn khàn khàn do thiếu nước, tay nắm chặt em gái.

"Được! Chuẩn bị đồ đạc, lập tức lên đường, thời gian không còn nhiều." Thủ lĩnh áo đen nhìn 2 đứa nhỏ, ánh mắt nhu hòa đi có đôi phần đồng tình, bằng tuổi này ở Vạn Xuân vẫn còn đang tuổi ăn tuổi học, được cha mẹ đùm bọc hoặc sống trong các Nhà chung (cô nhi viện), tuy còn thiếu thốn nhưng không đến nỗi đói trơ xương, mặt mày hốc hác, ánh mắt lo sợ cảnh giác thế kia…

Có thiếu niên đi đầu, số còn lại nhanh chóng làm ra lựa chọn, họ đều theo quân áo đen đi rồi, ở lại chỉ có con đường chết, chạy trốn cũng chưa chắc đã thoát khỏi lanh vuốt quân Minh. Đám quân áo đen này vừa nhìn qua là biết tinh nhuệ, lại là quân của Thường thắng tướng quân Vũ Đại Hải, trấn thủ biên cương phía Nam, theo họ còn có cơ may sống sót….ít nhất là người Việt với nhau, Đại Hải tướng quân nổi tiếng nhân nghĩa, sẽ không thiến ai hay bán ai làm nô tỳ cả….Theo Đại Hải tướng quân, theo quân Thuận Hóa!

Mọi người nhanh chóng thu thập hành trang lên đường, nói là thu thập nhưng thực chất cũng không có đồ đạc gì, chỉ có manh chiếu rách cùng đôi bộ quần áo, chiếc chăn mỏng, đồ đạc bị quân Minh cướp sạch rồi, lương thực cũng không có, nghèo xác sơ.

"Xếp hàng, xếp hàng. Ăn nót dạ chút lấy sức lên đường, đến nơi an toàn sẽ ăn no sau." Quân áo đen hét lớn, phân phát cho đám dân chúng mỗi người một cái bánh nhỏ bằng lòng bàn tay, cứng ngắc.

"Đây là lương khô, ăn luôn cũng được hay bỏ vào nước cho mềm bớt ăn cũng được. Có chút cứng khó ăn nhưng được cái chắc dạ, đủ chất, nhanh nhanh. Các ngươi chỉ có mấy phút ăn uống dọn đồ rồi phải lập tức lên đường, đừng cù nhầy chậm chễ." Lính áo đen nói.

Đám người nhanh chóng ăn, bánh này tuy cứng nhưng thơm, có mùi gạo rang, đậu, lạc,…ăn có vị ngọt ngọt mặn mặn, khá ngon, mỗi tội hơi khô, bảo sao phải ăn chung với nước.

Thiếu niên khi nãy cũng nhận được phần bánh của mình cùng với em, cảm ơn người lính xong, hai đứa trẻ lập tức ăn ngấu nghiến, bánh tuy cứng nhưng không phải quá khó nhai, không đến nỗi cắn cái gãy răng hay dùng làm vũ khí như bánh mì đen thời trung cổ của nông nô bên châu Âu. Vừa ăn vừa uống nước, thiếu niên ăn xong một cái bánh, thêm âu nước to no căng bụng, em gái hắn chỉ ăn được nửa cái, còn một nửa cất dành khi nào đói lấy ra ăn sau, con bé nheo mắt hạnh phúc, từ khi chạy nạn đến khi bị quân Minh bắt, đã mấy tháng không được ăn no rồi, ăn no thật hạnh phúc….Thiếu niên nhìn em gái mỉm cười, nụ cười mà cậu đã đánh mất mấy tháng nay….đi theo quân Thuận Hóa, theo Đại Hải tướng quân là đúng…ít nhất họ được ăn no…