Chương 61. Đêm trước ngày đại chiến.

Phục Hưng

Chương 61. Đêm trước ngày đại chiến.

Chương 61. Đêm trước ngày đại chiến.

Sau nhiều ngày tháng hành quân, quân Minh đã đến sông Cái, chỉ cần vượt qua sông là có thể tiến vào trung tâm đồng bằng sông Hồng, vùng đất tinh hoa của Đại Ngu. Quân Minh hạ trại tại bờ bắc, khắp chục dặm là lều trại cờ xí, quân lính dân phu đông như kiến cỏ, trong đó không ít lính người Việt ra hàng, lính các động vùng biên. Bên bờ nam, quân Đại Ngu cũng đông không kém, tinh binh từ khắp các trấn, sứ được điều về, dưới sự lãnh đạo của Hồ Nguyên Trừng thề sống chết ngăn chở quân Minh. Cả hai đều tích cực chuẩn bị quyết một trận thư hùng, xem ai là chủ của đất Việt.

Soái trướng to lớn giữa quân doanh, những tên tướng cộm cán nhất của quân Minh đang họp bàn kế sách hòng qua sông, đánh tan quân Hồ.

"Nam man có bị, xây thành lũy đất, lại đóng cọc trong sông, thiên quân đường xa mới tới, muốn cường công e là có trở ngại. Các vị có cao kiến gì không?" Mộc Thạnh nói với chúng tướng.

"Chi bằng chúng ta đánh trước một số vùng xung quanh, bắt dân man làm phu. Nấp sông bắc cầu mà qua." Một tên phó tướng nói

"Khó mà làm được, man dân chạy trốn hết vào rừng sâu, muốn lùng bắt sẽ rất tốn thời gian. Hơn nữa đất nam man vốn là nơi rừng sâu nước độc, trướng khí mù mịt, thiên quân ở lâu sẽ dễ sinh bệnh, ta hẳn là nên đánh nhanh thắng nhanh."

"Quân man tập trung chủ lực lại quanh thành Đa Bang, nơi khác ắt sẽ lơi lỏng, là cơ hội tốt cho quân ta đột phá." Tên khác nói.

"Đúng vậy, quân Nam có bị, sĩ khí lại ngẩng cao, nếu cố tấn công e rằng có hại cho thiên quân. Mấy tên hàng tướng có nói, quân man dồn hết tinh nhuệ về đây, các vùng khác phòng thủ chắc chắn lỏng lẻo."

"Thiên quân đường xa mà đến, chưa đánh một trận nào với chủ lực man binh, không rõ thực lực ra sao. Nếu bất chấp mà tấn công, ắt hỏng. Chi bằng ta mang quân đi đánh thăm dò vài nơi thành lũy rồi định kế tốt hơn"

"Các vị nói chính hợp ý ta. Chi bằng nghỉ ngơi chỉnh đốn ít hôm, rồi dàn quân ra mà đánh thăm dò các nơi. Đợi quân Vân Nam xuống hẵng quyết chiến.’ Mộc Thạnh nói.

"Cẩn tuân mệnh lệnh của đại soái" Chúng tướng đồng thanh đáp.
…………
Sau mấy ngày chỉnh đốn, quân Minh bắt đầu dồn lực tấn công các vùng đệm xung quanh, đầu tiên giặc chiếm được Việt Trì, quân Hồ giữ không được phải lùi về phía nam sông Cái. Quân Minh đuổi giết không tha, muốn thừ cơ vượt sông, mới khiêng thuyền đến bãi Thiên Mạc thì bị tướng Hồ là Trần Đĩnh đổ quân ra đánh, giặc bại, toán loạn rút lui. Thấy binh sĩ hèn yếu, tướng Minh không ngại ra tay xử chém cả trăm tên lui lại, làm hỗn loạn lòng quân, từ ấy quân Minh mới ra sức mà chiến, sợ lui lại bị chém đầu thị chúng.

Chỉ một thất bại nhỏ thôi làm sao có thể làm nản lòng quân Minh, chúng ngay lập tức khôi phục lại sĩ khí, tấn công các mặt khác, đánh đâu thắng đó, chẳng mấy chốc mà áp sát thành Đa Bang, đến mùng 9 tháng 12 âm lịch, mang quân đánh úp Mộc Hoàn, tướng nhà Hồ còn đang bận ôm mỹ nhân ngủ, đâu hay biết gì, thuyền bị đốt gần hết, các trại quân ở xung quanh cũng không ai kịp mang quân ra cứu, đùn đẩy nhau, đứng ra hỏi Hồ Nguyên Trừng xem nên cử ai ra đóng giữ. Họa thay.

Khi quân Hồ còn đang bận cãi nhau thì quân Minh đã nhanh chóng lập cầu phao qua sông, thành Đa Bang nguy trong sớm tối. Khắp các mặt sông đều bị đóng cọc kín mít chỉ có Đa Bang là hở, muốn tiến về phía Nam thì nhất định phải công hạ được Đa Bang, quân tướng nhà Minh đều biết vậy, dồn hết sức lực muốn triệt hạ tòa thành lũy quân sự kiên cố nhất của Đại Ngu.

Ngày 12 tháng 12 âm lịch, quân Vân Nam đã hội, xung quanh thành Đa Bang đâu đâu cũng là quân Minh, không khí áp lực như thùng thuốc súng, chỉ chờ một mồi lửa là bùng nổ, quân Hồ nâng cao cảnh giác, không dám có chút nào lơ là. Đêm đó, đại chiến diễn ra. Dẫu biết đêm đen, cả quân Hồ lẫn quân Minh đều bị quáng gà nặng, khó mà nhìn rõ, Mộc Thạnh cũng không sợ, cứ đổ quân mà đánh.

Từ mặt đông nam, tây bắc, quân Minh âm thầm di chuyển hòng đánh bất ngờ nhưng làm sao có thể qua được những đôi mắt cảnh giác của quân Đại Ngu. Khi quân Minh mới tập hợp, quân Hồ đã biết, ngay lập tức, báo động vang lên, chiêng trống hết đợt này đợt khác, trong thành, bính lính nhanh chóng mặc vào giáp trụ, cầm lấy vũ khí chạy đến tường thành.

Biết đã bị lộ, quân Minh cũng không chờ gì nữa, lập tức phát động tiến công, hàng trăm hàng ngàn cầu lửa, phá vỡ đêm đen bắn về phía thành Đa Bang, các thành tựu khoa học quân sự mà quân Minh tiếp thu lại từ nhà Nguyên được phát huy một cách nhuần nhuyễn nhất, những cỗ máy bắn đá khổng lồ, bắn như không tiếc tiền về phía quân Việt.

Hết đợt này đến đợt khác, những viên đã nặng va đập vào tường thành, bụi cát mù mịt, thi thoảng còn mang đi những người lính nép mình trên mặt thành, khắp nơi đều là khói lửa, đổ nát, chân tay cụt lủn, kêu la dẫu vậy cũng chưa thể đánh đổ tinh thần của bính lính Đại Ngu.

"Nép vào tường thành, che kín đầu, đừng để bị văng đến." Một tên thập trưởng cúi đầu hét lớn với đám binh lính dưới quyền, nhưng chưa được bao lâu…

"Ầmmmm!!" một viên đá khổng lồ bắn qua, mang đi tên thập trưởng cùng mấy tên lính bên cạnh, chỉ để lại một bãi máu nhầy nhựa cùng thịt nát. Đám lính xung quanh sợ xanh cả mặt, la hét điên cuồng, run rẩy bo kín đầu, không ít tên đái cả ra quần.

Quân Minh ngày càng áp sát, còn cách tường thành không đến trăm mét…
"VÙ VÙ VÙ…" một trời tên đá xé gió bay vụt đến, ụp xuống đầu quân Minh. Phản kích của quân Đại Ngu đã đến, mưa tên như trút nước, những tên đi đầu không kịp phòng bị, tên găm như kín, chết không kịp ngáp, ngã lăn ra đất, máu tươi dàn dụa. Từng tảng tửng tảng đá lớn từ trong thành bắn ra, lao thẳng vào giữa đội hình quân Minh để lại những vệt máu dài, những bãi thịt nhão nhẹt, máu, óc, nội tạng bám đẩy tảng đá, trông mà ghê người.

"Nâng khiên."

"Tiếp tục tiến đến, ai lui lại GIẾT!!" tên bách phu trưởng quân Minh vừa che khiên đi vừa hét, vung vẩy bội kiếm, thúc giục đám quân lính đang co đầu sau khiên, chậm chạp không tiến lên.

"AAAAAAA…..GIẾT!!" Hòa cùng tiếng la hét thảm thiết của đám thương binh nằm chờ chết, những tên còn lại hét lên điên cuồng, như để phát tiết nỗi sợ hãi trong lòng, tiếp tục tiến lên.

Thành Đa Bang hùng vĩ càng ngày càng gần, còn chục mét nữa thôi

"ẦMMM…" Mặt đất bỗng sụp đổ, những tên giặc Ngô ngã lăn xuống bẫy chông của quân Việt, cọc tre vót nhọn xuyên thủng cơ thể yếu ớt, máu tuôn xối xả, tên nào không chết ngay, điên cuồng giãy giụa muốn thoát khỏi, nhưng không thể, chỉ có làm chúng thêm đau đớn, máu càng ra nhiều hơn mà thôi…chẳng mấy chốc mà hố chông ngập trong máu, giặc Ngô dưới hố đau đớn rên rỉ, không khác gì 9 tầng địa ngục.

Thảm như vậy quân Minh cũng không dừng lại, vẫn từ từ đẩy mạnh, hào sâu, hố chông đều bị các bao đất và xác chết nấp đầy, quân Minh đạp qua xác đồng bạn tiến lên. Cuối cùng cũng đến được tường thành, hàng trăm thang mây được bắc, quân Minh miệng ngậm đao, tay che khiên liên tục trèo lên, phía sau bọn cũng thủ, nó thủ không chịu yếu thế, bắt tên như mưa lên mặt thành.

"Dầu sôi, nhanhhhhh." Trên mặt thành, các đội quan, đô trưởng liên tục kêu binh lính, dân phu ném đá, đổ dầu xuống đầu quân Ngô.

Từng nồi dầu nóng bỏng đổ xuống, thấm qua giáo rồi lớp áo mỏng bám vào người quân Ngô, chúng hét lên thảm thiết như heo bị chọc tiết, buông tay khỏi thang, ngã xuống, cao như vậy, không chết thì cũng bị thương. Mấy tên ở dưới đỡ thang hay đợi leo lên cũng không khá hơn là bao, cả lũ quay cuồng chu rống. Còn chưa hết, một tá ngọn đuốc bị ném xuống, dầu gặp lửa là bùng lên ngay, quân Minh điên cuồng giãy giụa trong biển lửa, thứ mùi thịt người nướng tởm lợm bay khắp chiến trường….

Kèm với dầu sôi, nước nóng, chất thải bị đun nóng cũng được đổ xuống đầu quân Minh, thứ này ác hơn cả dầu nóng, bị nó vấy vào người, sống không bằng chết, dù có bị may mắn kéo ra khỏi chiến trường thì cũng chết vì vết thương bị nhiễm trùng. Gỗ, đá từ trên cao ném xuống cũng liên tục gặt hái sinh mạng Minh quân, bị ném trúng đầu thì dù có mũ giáp cũng không chỉu nổi, nhẹ thì gãy cổ, nặng thì nát bét như dưa hấu, óc trắng bay tứ phía, mang khiên ra đỡ cũng gãy tay, nứt xương.

Chịu biết bao thương vong mà quân Minh vẫn chưa lên được mặt tường thành, tên nào may mắt bò lên được thì ngay lập tức bị quân thủ thành vây công đẩy xuống, hoặc chém thành bãi thịt nát.

Mãi đến hừng đông cũng không có tiến triển gì hơn, biết hôm nay không thể hạ được thành, tướng tá quân Minh cho nổi kèm thu quân, về nghỉ ngơi chỉnh đốn, hôm sau công tiếp. Từng tiếng kẻng, trống vang lên, quân Minh nhanh chóng lui lại, thang mây, khí cụ công thành cũng mặc, về trước đã, những tên thương nhẹ còn được đưa về chứ thương nặng thì để đó tự sinh tự diệt, có mang về cũng không cứu nổi.
Chẳng mấy chốc quân Minh đã lui về hết, để lại bãi chiến trường ngổn ngang đầy xác chết, khắp chiến trường khói lửa mịt mờ, tiếng rên rỉ chờ chết của người bị thương, trên cao, những đàn chim ăn xác chết bắt đầu xà xuống, hưởng thụ bữa tiệc sáng đầy thịnh soạn.

Binh lính quân Việt trên tường thành dù thắng cũng không reo hò vui vẻ gì, trận công thành đêm qua quá thảm, đánh đấm đến mãi gần sáng mới coi như kết thúc, ai đấy mệt không thở ra hơi, bất chấp máu me, cứt đái, ngồi bò cả ra đất mà thở. Mặt mũi bơ phờ, ánh mắt vô hồn, môi khô khốc, quanh quẩn còn nghe thấy tiếng rên rỉ của đồng đội, tiếng khóc thút thít, tiếng quạ sung sướng càng cạc kêu.

Hồ Nguyên Trừng đi lại trên thành lâu, nhìn toàn cảnh chiến trường mặt mày ngưng trọng, cả đêm không ngủ, mắt y long từng sợi, tràn đầy mệt mỏi…..nhìn một lúc lâu, hẵn bỗng nhìn trời thở dài thườn thượt, không biết nghĩ đến điều gì…