Chương 128: Một Hũ Rượu Giết Người

Phong Vân Quyển 4

Chương 128: Một Hũ Rượu Giết Người

Chương 128: Một Hũ Rượu Giết Người


Người tới diện mạo kỳ quái, nhưng ánh mắt sắc lạnh toát lên sự hoang dã bất thuần, tên của gã là Nhất Uyển Hồng.

Gã cũng chính là thủ lĩnh lớn nhất trong đám cao thủ Lãng Nhân Sát Tộc. Vũ khí của ông ta là một vò rượu thượng hạng và một chiếc chén đựng rượu làm bằng thiết. Nhất Uyển Hồng nổi tiếng trên giang hồ vì sở thích giết người độc đáo, sau khi hạ sát nạn nhân xong gã sẽ đem máu của kẻ đó đem pha vào trong rượu.

Pha máu người vào rượu để uống là một cách hưởng thụ khoái cảm chiến thắng của Nhất Uyển Hồng.

Vì sao gã lại có sở thích quái đản không giống ai này thì phải nhắc đến một chuyện đã xảy ra với gã ở trong quá khứ.

Bất kỳ một nam tử nào lớn lên cũng phải yêu say đắm một người con gái. Người ta vẫn nói đàn ông trên đời phải thất bại trong vài ba mối tình, đau khổ vì vài ba người đàn bà thì mới thực sự trưởng thành lên nổi.

Có người vì thất tình mà làm được nhiều chuyện phi thường, nhưng cũng có người vì tình mà lún sâu vào vũng lầy đen tối.

Nhất Uyển Hồng thời còn trẻ gã cũng từng đem lòng rất mực yêu thương đối với một nữ nhân. Nhưng nàng ta lại phản bội gã mà đi theo một người đàn ông khác. Sự việc sau này bị Nhất Uyển Hồng phát hiện ra, vì đố kỵ trong tình yêu mà lão đã giết chết tình nhân và tình địch kia.

Tưởng rằng tự tay giết người mình yêu sẽ làm thoả mãn sự căm hận trong lòng của gã, nhưng sự thật lại không phải như vậy. Bởi Nhất Uyển Hồng đã quá đem lòng yêu thương người phụ nữ đó, nên không thể quên được hình bóng của nàng trong tâm trí mình.

Từ căm hận lại chuyển sang thành hối hận. Có câu gươm chém xuống nước nước càng chảy mạnh, nâng chén tiêu sầu càng sầu thêm. Đàn ông thất tình thường tìm đến men rượu, hy vọng có thể nhờ rượu mà quên đi những chuyện đau khổ trong đời.

Chính vì sự ân hận khi đã ra tay sát hại chính người mình yêu thương nhất, Nhất Uyển Hồng chỉ biết vui mình vào men rượu để lấp đầy những đau khổ trong lòng.

Sau đó những kẻ muốn báo thù cho người phụ nữ và kẻ gian phu kia tìm đến Nhất Uyển Hồng ngày càng nhiều, bắt buộc y phải đại khai sát giới. Đáng sợ hơn là rượu không chỉ làm cho y mất đi tính người mà còn làm cho sát ý và thực lực của gã cũng tăng mạnh lên.

Kể từ đó trở đi hắn không còn cắn rứt chuyện giết người nữa, rượu uống càng lúc càng nhiều, người cũng càng lúc càng giết nhiều hơn, trở thành một tên sát thủ máu lạnh nổi danh giang hồ.

Lần gần đây nhất là tại Mạc Gia Thôn, khi đó Nhất Uyển Hồng cũng từng dẫn người của Lãng Nhân Sát Tộc vây giết Thần Phong nhưng không thành công. Sau đó y dẫn các thuộc hạ của mình trở về Đại Mạc. Không lâu sau được người của Thương Thiên Các đến chiêu mộ, y liền cùng các thuộc hạ ra đầu quân cho Nguyệt Long Các Chủ.

Hôm nay có ngoại địch xâm nhập lãnh địa của Thương Thiên Các nên Nhất Uyển Hồng cũng đã lộ diện để ngăn chặn. Đối thủ của ông ta lần này một đường chủ của Cự Kình Bang, đối phương vai vế không nhỏ nhưng trước mắt Nhất Uyển Hồng lại không xem ra già. Gã chỉ lầm lỳ nhìn Long Hưng mà nói:

- Tên kia mau báo danh tính. Nhất Uyển Hồng ta không giết kẻ vô danh.

Nhìn tướng mạo thần sắc kẻ mới đến này, Long Hưng có thể nhận ra là cao thủ, hắn nghĩ hôm nay khó thoát khỏi nơi này, nhưng dù có chết cũng không thể để chết quá khó coi. Nghĩ vậy nên hắn vênh mặt lên nhìn lại Nhất Uyển Hồng mà nói:

- Gia gia ngươi đây là đường chủ đường thứ sau của đệ nhất bang phái trên biển Cự Kình Bang. Đừng nói nhảm nữa muốn đánh thì cứ qua đây.

Nhất Uyển Hồng nghe xong chỉ nhếch môi cười ra vẻ khinh miệt.

- Được! Đường chủ của Cự Kình Bang tốt lắm. Lão tử trong hai chiêu sẽ lấy mạng của ngươi. Nếu ngươi sống sót có thể đi khỏi đây.

Đường đường là một đường chủ của một bang hội nổi danh thiên hạ, vậy mà đối phương nói sẽ trong vòng hai chiêu lấy mạng của mình, Long Hưng chỉ cảm thấy vừa kinh lại vừa nộ.

- Có bản lĩnh cứ tới đừng nói nhiều!

"Khà khà"

Nhất Uyển Hồng chỉ cười nhạt một tiếng rồi đưa hũ rượu trong tay lên miệng, nhắm mắt uống một ngụm lớn. Rượu chút xuống họng khiến mặt và người hắn đỏ hồng lên, công lực cũng theo đó mà không ngừng tịnh tiến.

Bỗng Nhất Uyển Hồng trợn trừng mắt, quăng mạnh hũ rượu trong tay vào Long Hưng. Hũ rượu mang kình lực cực mạnh chẳng khác nào một thiết trùy giáng xuống đầu.

Long Hưng liền nhanh như chớp xuất đao chém vỡ hũ rượu, đao chém qua hũ rượu vỡ nát. Ngờ đâu khi hũ rượu vừa vỡ, rượu bên trong mang theo kình lực bắn vào mặt của y, khiến cho Long Hưng tối tăm mặt mũi.

Ngay lúc đó một chiếc bát sắt mang đầy rượu bên trong thừa hư mà nhập. Chiếc bát này được kình lực dẫn động xoáy tít như cánh quạt, thành một giải cầu vồng màu đỏ lướt qua cổ họng của Long Hưng, sau đó bay một vòng lại trở về nằm gọn trong tay của Nhất Uyển Hồng.

Chỉ thấy Long Hưng người khẽ run lên, chân khụy xuống nền cát, thanh đao trong tay cũng rơi xuống. Bởi vì tay của hắn lúc này đã để dành ôm chặt yết hầu, nhưng tay của hắn không đủ để ngăn máu trong cổ họng hắn đang không ngừng tuôn ra.

- Hai chiêu giết người... lợi hại... quá!

Long Hưng chỉ kịp thốt ra vài câu cuối ngắn ngủi, rồi một tia máu phụt ra từ cổ họng của hắn theo hình cầu vồng. Hai tay buông thõng mặt nằm úp xuống nền cát tử thương thê thảm tại chỗ.

- Đường chủ của Cự Kình Bang là cái thá gì, cũng chỉ là thức uống của lão tử mà thôi. Khà khà!

Nhất Uyển Hồng cười đắc ý, tay còn cầm chặt chiếc bát sắt, miệng bát còn vài đường tơ máu còn vương trên đó. Hắn liền đưa bát rượu đầy máu tanh ấy lên miệng và uống cạn, hắn đang hưởng thụ cảm giác sảng khoái khi đánh hạ xong một đối thủ.

Sau khi một hơi uống cạn bát rượu có chứa máu của nạn nhân sấu số, Nhất Uyển Hồng liền đưa vạt áo lên quệt một cái ngang miệng, khuôn mặt thỏa mãn nói.

- Bất kỳ kẻ nào xâm phạm địa phận của Thương Thiên Các đều phải chết. Mà không biết bên Cuồng Khuyển thế nào rồi.