Chương 133: Tuyết Ẩm Cuồng Đao Báo Hiệu Điềm Dữ

Phong Vân Quyển 4

Chương 133: Tuyết Ẩm Cuồng Đao Báo Hiệu Điềm Dữ

Chương 133: Tuyết Ẩm Cuồng Đao Báo Hiệu Điềm Dữ


Tình Di chỉ khẽ thở dài một tiếng, trên gương mặt thanh tú của nàng vương một chút phiền muội rồi thở dài nói.

- Đúng là không gì có thể qua được mắt của người. Gần đây con cứ có cảm giác bồn chồn bất an, linh tính mách bảo sắp có truyện lớn xảy đến với gia đình chúng ta.

Linh tính của phụ nữ thường rất hay ứng nghiệm, huống chi ngay cả Nhiếp Phong cũng cảm thấy thâm tâm giao động. Lẽ nào tai họa thực sự sắp ập xuống gia đình nhỏ này hay sao.

Tuy là trong tâm cũng cảm thấy không yên nhưng lúc này việc quan trọng nhất vẫn là chấn an tâm lý bất ổn của Tình Di.

- Chúng ta đã ở nơi cực Bắc xa xôi như thế này rồi. Ta nghĩ sẽ không có chuyện gì xảy ra được đâu, con đừng quá lo lắng kẻo tổn hại bản thân. Nếu như con có mệnh hệ gì thì sau này lấy ai chăm sóc cho Thiên Nhai nữa. Đúng rồi! Mà không biết thằng nhỏ đang ở đâu rồi?

Có phải cứ chốn ở một nơi hẻo lánh xa xôi là tai họa sẽ không tìm tới hay không?

Chẳng phải cha gã năm xưa là Nhiếp Nhân Vương vì muốn bảo vệ gia đình mà trốn tận nơi thôn dã mai danh ẩn tánh, nhưng rồi tai họa vẫn cứ tìm tới đó sao.

Bộ Kinh Vân mất trí nhớ trở thành một chàng trai kéo lưới đánh cá mãi tít miền biển cả xa sôi, cuối cùng vẫn không tránh được thảm họa nhà tan cửa nát.

Tai họa một khi đến thì nhất định sẽ đến, dù cho cố gắng trốn chạy đến đâu cũng sẽ không thể nào thoát khỏi được. Nhiếp Phong cả đời thăng trầm sao không biết được điều này chứ. Nhưng đôi khi người ta vẫn phải cố chấn an bản thân, chấn an người khác bằng những lời lẽ nói giảm nói tránh những sự việc nghiêm trọng kia đi.

Miệng tuy nói là vậy nhưng băng Tâm Quyết của Nhiếp Phong cũng đang giao động. Ông ta cũng đã cường liệt cảm nhận thấy rõ ràng sự bất thường đang tìm đến mình thậm chí là rất gần rồi nữa.

Nhiếp Phong đặt một tay lên vai của Tình Di an ủi nàng phải bình tĩnh, thì bỗng nhiên một luồng khí lạnh thấu xương bạo phát từ phía sau lưng của hai người.

Cùng những tiếng rắc rắc liên hồi phát ra, nghe kỹ mới thấy đó giống như là tiếng ván gỗ bị một sức nặng ghê gớm nào đó làm cho nứt gãy ra.

Quả nhiên sau tiếng "tách tách" ấy, ván gỗ trên trần nhà lập tức bị vỡ ra, từ trên gác gỗ tăm tối một luồng hào quang màu trắng bạc rớt xuống. Nó vốn là một thanh kinh thế bảo đao, bao nhiêu vong hồn con người đã bị đoạt đi bởi đao này.

Tuyết Ẩm Cuồng Đao đã cùng Nhiếp Phong bao nhiêu năm vào sinh ra tử. Nó là một thanh đao có ngạo khí quật cường, so ra nó còn có chỗ kiên cường hơn cả Tuyệt Thế Hảo Kiếm.

Trước khi Tuyệt Thế Hảo Kiếm được luyện thành ở Bái Kiếm Sơn Trang thì Tuyết Ẩm Đao đã theo tổ sư Nhiếp Gia là Nhiếp Anh tung hoành giang hồ rồi. Sau khi Nhiếp Anh vì nổi máu cuồng điên do trúng huyết kỳ lân. Ông ta tự giam mình trong động Lăng Vân. Tuyết Ẩm được truyền lại cho các hậu nhân về sau của Nhiếp Gia, cho đến tận đời của Nhiếp Nhân Vương và sau đó là Nhiếp Phong hiện tại.

Đao này kinh lịch giang hồ bao nhiêu năm, chưa từng rung động với bất cứ thảm biến gì. Hảo Kiếm giáng thế,Thiên Tội trỗi dậy, Tà Vương đản sinh, Ma Kiếm tái sinh... tất cả những thiên kỳ quái tượng đó cũng không hề khiến cho thanh chí hàn bảo đao này động rung.

Từ khi Nhiếp Phong cùng mẹ con Thiên Nhai đến nơi này sinh sống, ông ta luôn phong đao trong vải và cất kỹ trên gác gỗ, nhằm không để nhuệ khí cái thế của Tuyết Ẩm gây chú ý đến người khác.

Nhưng hôm nay Tuyết Ẩm bỗng nhiên sung động dữ dội còn tự động chui ra khỏi bao cắm xuống nền nhà, rõ ràng đã có một sức mạnh kinh thiên động địa dẫn dụ nó

Sức mạnh nào có thể khiến cho Tuyết Ẩm uống tuyết nuốt hận phải động rung.

Đó chắc chắn phải là một nguồn sức mạnh vô cùng đáng sợ. Liệu rằng đây có phải là điềm báo về Thiên Thu Đại Kiếp, hơn cả nó có liên quan đến đồ tôn của Nhiếp Phong là Thiên Nhai hay không.

Mọi đứa trẻ sinh ra trên cõi đời này đều có quyền được ăn, được chơi, được học hành. Nhưng nó mới chỉ ba tuổi thôi đã phải chuyến đến sống ở cái nơi heo hút lạnh giá mãi miền cực Bắc xa xôi này.

Không có bạn bè, không được tự do vui vẻ đi chơi, làm bạn với nó chỉ có những cơn gió lạnh lẽo cùng lớp tuyết phủ trắng mênh mông. Đôi khi nó ngồi nhìn lên trời cao mông lung suy nghĩ, ngoài kia, ngoài tuyết lĩnh này có thứ gì khác hay ho hơn nữa không?

Quanh gia quẩn vào chỉ có mẹ nó và gia gia của nó, ngôi nhà nó đang sống vì sao lại phải ở trên cao mà không ở cùng các thôn dân khác dưới chân núi.

Thiên Nhai là một đứa trẻ thông minh, nó không giống những đứa trẻ khác hay hỏi những thứ vốn chẳng hiểu gì. Cuộc sống trên tuyết lĩnh tuy có buồn tẻ nhưng nó cũng không vì thế mà thu mình lại.

Nó cũng không hiểu vì sao gia gia không cho nó xuống núi chơi với các bạn ở xóm dưới. Vì sao lại cứ bắt nó phải ở đây. Tuy có rất nhiều những thắc mắc khó hiểu nhưng nó chưa bao giờ mở miệng hỏi gia gia hay hỏi mẫu thân của nó.

Cũng may trong cuộc sống tưởng chừng buồn chán này nó vẫn còn một người bạn. Tiểu Bạch là bạn của nó, đó là một chú chó nhỏ có lông bên ngoài màu trắng muốt rất dễ thương, nên được cậu bé đặt cho cái tên như vậy.

Cách đây chừng nửa năm lúc trời trở gió tuyết rơi rất dày, trước cửa nhà của ba người họ có tiếng rên khe khẽ. Dĩ nhiên tiếng kêu dù nhỏ đến đâu cũng làm sao qua được sự linh mẫn của Nhiếp Phong. Theo tiếng kêu nhỏ ấy họ phát hiện ra một chú cún con đang nằm lạnh co ro bên cửa nhà.

Không biết chú chó nhỏ này từ đâu đến đây, giữa trời lạnh giá như thế mà vẫn còn sống được cho thấy nó có lòng cầu sinh rất mạnh mẽ. Thật kỳ lạ là vừa thấy chú chó nhỏ này thì Thiên Nhai đã rất vui sướng ôm lấy.

Ông trời có đức hiếu sinh, mỗi sinh mạng trong trời đất này bất kể là con người hay thú vật đều đáng được chân trọng. Huống chi con vật nhỏ bé này rất đáng thương, nó lại có thể tìm đến được nơi đây xem như cũng gọi là có duyên với ba người bọn họ. Vì thế Nhiếp Phong đã đồng ý để Tiểu Bạch ở lại làm bạn với Thiên Nhai.

Từ khi có người bạn mới này Thiên Nhai trở nên vui vẻ hơn, ít nhất nó cũng không còn cảm thấy cô quạnh lẻ loi giữa trời đất mênh mông chỉ có tuyết và tuyết này nữa.