Chương 136: Kẻ Bước Ra Từ Truyền Thuyết Hắc Bạch Lang Quân Nam Cung Hận

Phong Vân Quyển 4

Chương 136: Kẻ Bước Ra Từ Truyền Thuyết Hắc Bạch Lang Quân Nam Cung Hận

Chương 136: Kẻ Bước Ra Từ Truyền Thuyết Hắc Bạch Lang Quân Nam Cung Hận


Giọng của hắn tuy khàn khàn nhưng âm lực rõ ràng, hắn cũng không đến nỗi đáng sợ như cô bé này nghĩ. Thì ra sinh mệnh nhỏ nhoi kia chỉ là một bé gái tầm mười ba tuổi, không biết vì lý do gì lại lưu lạc đến trốn này.

Nó đưa con mắt to tròn đen láy nhìn vào gã dị nhân cổ quái kia, nó nghĩ rằng đằng nào cũng sắp chết thôi thì giúp người ta chút việc, biết đâu xuống hoàng tuyền lại có chút công đức kiếp sau được đầu thai vào chỗ sung túc hơn.

Đang tính chỉ đường nhưng nó chợt nghĩ, kiếp sau thế nào làm sao mà biết được, trong khi hiện tại nó vẫn chưa chết nó vẫn còn đang ở kiếp này.

Vậy thì tại sao lại không tìm cách duy trì cái sinh mạng mỏng manh này chứ. Suy nghĩ chốc lát tiểu hài tử liền cất tiếng.

- Đại ca ca! Thị trấn này rất rộng lớn, nếu không có người chỉ đường thì huynh không thể tìm thấy Hiệp Vương Phủ kia được đâu?


Tiểu nữ khá là thông minh khi lợi dụng tình huống mà đối phương đang cần có một thông tin cần thiết. Hắn lập tức cất lời hỏi:

- Vậy phải làm cách nào để muội chỉ cho ta?

Ánh mắt đứa bé gái này chợt ánh lên một tia nhìn tinh quái, nó đã có cách để qua được ngày hôm nay rồi. Nó nhanh chóng đưa ra điều kiện của mình,

- Chỉ cần huynh đưa cho ta một lượng bạc ta sẽ chỉ đường cho huynh.

Gã dị nhân kia nghĩ ngợi một lát rồi trả lời.

- Nếu ta đưa ngân lượng cho muội mà muội không chỉ đúng đường cho ta thì sao?

Tiểu cô nương này cũng nhanh nhẹn cơ trí định kiếm chút ngân lượng qua ngày hôm nay. Không ngờ gã dị nhân kia cũng là một kẻ cẩn thận quá chừng. Tiểu nữ hết cách đành phải nói:

- Được! Chỉ cần ta đưa huỵnh tới nơi đó thì một lượng sẽ là của ta.

Đằng nào cũng sắp chết đói đây có thể xem là cơ hội sống sót duy nhất, tiểu cô nương kia quyết không để nó tuột mất.

- Được! Quân tử nhất ngôn, chỉ cần ta đến được Hiệp Vương Phủ thì mười lượng này sẽ là của muội.

Vừa nói gã vừa đưa túi bạc lên ngang mặt, xem ra gã này hình dạng kỳ quái nhưng không phải là kẻ gạt người. Ánh mắt vui mừng hiện rõ trên nét mặt lấm lem của tiểu nữ kia, nó cất tiếng đáp:

- Vậy huynh mau đi theo ta.

Cho dù đã mấy ngày chưa có gì bỏ bụng, nhưng ham muốn sinh tồn đã đốc thúc cô bé gắng hết sức dẫn đường cho gã dị nhân kia.

Chỉ cần có mười lượng bạc này thì nó có thể sống qua ngày thêm nửa tháng nữa, sau đó ra sao thì chưa biết nhưng hiện tại chỉ cần có cái gì đó bỏ vào bụng là đã tốt lắm rồi.

Gã hành khất kỳ quái cứ thế chậm rãi theo sau cô bé ăn mày đi vào trong Hiệp Sơn Trấn.

Trên đường đi nó không ngừng quay lại nhìn gã nam nhân kỳ dị kia, không phải lo là hắn sẽ chạy mất và ăn quỵt mười lượng của nó. Bởi hắn đã buộc mình vào cái hòm bằng đã nặng nề kia thì chẳng thể nào dễ dàng bỏ đi được.

Nó chỉ tò mò tại sao gã lại phải kéo theo cái hòm đó, trong đó liệu chứa đựng báu vật gì, nếu trong đó là kho báu thì có được nó sẽ chẳng phải lo mưu sinh sau này nữa.

Dù vẫn có chút kinh sợ vì ngoại hình và phóng thái kỳ quặc của gã đó, nhưng sự tò mò đã khiến cho tiểu nữ này mạnh bạo hơn, nó lăn tăn một hồi cuối cùng cũng lên tiếng hỏi.

- Đại ca ca! Huynh đến Hiệp Vương Phủ để làm gì?

Người kia không nhìn nó vẫn tiếp tục kéo cái hòm bằng đá kia đi.

- Lấy Băng Phách.

Truyền thuyết về tứ đại thần thạch do Nữ Oa Nương Nương đã luyện đá vá trời mà luyện ra, trong thiên hạ có ai mà không biết. Trong đó Băng Phách mấy mươi năm trước được cất giữ ở Hiệp Vương Phủ, nhưng đã bị Bộ Kinh Vân lấy đi nhằm mục đích dùng ướp xác của Khổng Từ.

Kẻ này là ai, sao lại không biết chuyện đó mà lại tiếp tục đến Hiệp Vương Phủ để lấy Băng Phách chứ.

Còn tiểu cô nương kia còn quá nhỏ, Băng Phách đã không còn ở Hiệp Vương Phủ nữa nó cũng hoàn toàn không biết. Nó chỉ quan tâm làm sao có thể lấy được thứ quý giá trong cái hòm bằng đá mà gã dị nhân kia đang kéo sau lưng mà thôi.

Muốn làm được điều đó thì cần phải bắt quen với gã này trước đã. Nó nhìn vào khuôn mặt đáng sợ của hắn mà nói:

- Đại ca ca! Huynh tên là gì vậy?

Tên của hắn ư?

Đã quá lâu rồi hắn không dùng đến tên của mình, đến nỗi tên thật sự của hắn là gì có lẽ hắn cũng chẳng còn nhớ nổi nữa rồi.

Gã đó không nói nhiều bởi vì hắn đang phải kéo theo một chiếc hòm rất nặng, nhưng trông bộ dạng của hắn dường như việc này chẳng có gì quá khó khăn.

Võ công người này hẳn là cực kỳ cao cường. Nhưng tới khi tiểu cô nương hỏi hắn tên là gì thì hắn bỗng nhiên dừng lại, sau đó ngửa mặt nhìn trời cao thở dài một tiếng đầy bi ai.

- Hắc Bạch Lang Quân Nam Cung Hận!

Một cái tên thật kỳ lạ, cũng giống như chính con người hắn hết sức quái đản. Nhưng chỉ cần nhìn vào bộ trang phục nửa đen nửa đỏ trên người của hắn kia thôi cũng đủ để thấy hắn vốn chẳng phải là người bình thường rồi.

Một kẻ bước ra từ trong truyền thuyết sẽ là môt người như thế nào, trăm năm sau hắn đã một lần nữa trở lại nhân gian. Thực hiện một tâm nguyện mà nhiều năm trước hắn đã bỏ dở.

Chỉ cần hoàn thành được điều đó thì sinh mạng trăm này cho dù có mất đi hắn cũng tuyệt đối không nuối tiếc. Hắn đã ngủ vùi cả mấy mươi năm rồi, cốt cũng để chờ đợi ngày đó sẽ tới, ngày mà hắn tìm lại được giá trị tồn tại duy nhất trên cõi đời này của mình.