Chương 138: Nguồn Gốc Của Vô Tướng Phá Nguyên Khí Và Thất Nghịch Hàn Thiên Kiếp

Phong Vân Quyển 4

Chương 138: Nguồn Gốc Của Vô Tướng Phá Nguyên Khí Và Thất Nghịch Hàn Thiên Kiếp

Chương 138: Nguồn Gốc Của Vô Tướng Phá Nguyên Khí Và Thất Nghịch Hàn Thiên Kiếp


Hoàng hậu đến gặp quốc sư Lâu Minh để bày tỏ nỗi lo lắng của mình. Quốc sư nói:

"Chúng ta sống dựa theo ý chỉ của Thần, nhưng những thứ trong thành khiến người ta sa ngã thật sự đã quá nhiều, đi ngược lại con đường truyền thống mà Thần an bài cho con người. Nếu Thần muốn trừng phạt đất nước này thì chúng ta cũng không có cách nào khác.

Hoàng hậu khẩn thiết xin quốc sư hãy dùng mọi cách để giúp cho Quốc Vương hồi tâm chuyển ý. Quốc sư cũng không đành lòng nhìn thấy Lâu Lan Quốc mà mình đã ra sức cống hiến ngày một suy thoái.

Ông bèn dùng khả năng tâm linh huyền bí của mình tham thấu huyền cơ. Qua thiên lý nhãn ông đã nhìn thấy thảm hoạ diệt vong của nước Lâu Lan là không thể nào tránh khỏi.

Bởi quốc vương chỉ lo ăn chơi hưởng lạc bỏ bê triều chính, gian thần hoành hành làm lũng loạn triều cương. Một việc sai lầm nghiêm trọng nữa là quốc vương không còn tha thiết với cúng bái thần linh khiến cho các thần Phật nổi giận. Thủy Thần La Bố là vị thần duy trì sự sống cho cả vương quốc cũng tức giận bỏ đi những ngày đen tối nhất của Lâu Lan sắp đến gần.

Biết việc Lâu Lan sụp đổ là việc không thể tránh, hoàng hậu không biết làm thế nào khác, bèn dùng cái chết của mình để thức tỉnh quốc vương. Tại bậc thềm hoàng cung hoàng hậu đã tự sát để cảnh tỉnh nhà vua, nhưng cái chết của bà là vô nghĩa vì quốc vương đã quá chìm đắm trong sắc dục, không thể nào thức tỉnh được nữa. Vậy là khí số của Lâu Lan Quốc đã tận, đế chế này sẽ bị diệt vong là không thể tránh khỏi.

Không lâu sau, vào một đêm tối trời giông tố từ lâu ập đến, cát vàng đầy trời chôn vùi thôn làng phía đông nam của Lâu Lan rồi tiếp tục lùa về phía toà thành. Có người đồn rằng tai họa là do hai đại thần thú Lãnh Nhật và Nguyệt Nha gây ra, do quốc vương nghe theo pháp sư cầu đạo bên ngoài, khiến hai thần thú của Đại Mạc nổi giận. Cát vàng mau chóng đổ dồn về phía trước, chẳng bao lâu đã chôn vùi toàn bộ tòa thành. Cứ như vậy Lâu Lan đã biến mất dưới biển cát mênh mông.

Chuyện xưa theo gió bay đi, từng toà thành nguy nga tráng lệ đều hoá thành những hạt cát nhỏ, tan đi mơ hồ như Làn khói sương ảo mộng, trước mặt hiện ra một cô gái trẻ nhan sắc phong hoa tuyệt đại.

- Mẫu thân! Vậy là quốc vương Lâu Lan chính là Huyền Võ Đại Đế vị vua vĩ đại nhất trong truyền thuyết đại mạc chúng ta đó ạ!

Thì ra viễn cảnh thành quách sống động như thật kia chính là được khôi phục lại bằng tu vị của mẫu thân nàng là Thương Thiên Các Chủ Nguyệt Long, một trong Tứ Long Đại Mạc.

- Con gái à! Lịch sử có thể là một màn kịch dối trá. Những gì con được nghe có thể do một kẻ nào đó tạo dựng lên để hậu nhân phải nghe theo như thế. Còn sự thật của lịch sử chưa chắc đã phải như vậy.

Hiểu Vũ đang ngồi dịu dàng bên chiếc ghế, tay bồng đứa nhỏ đang say ngủ. Đứa bé này toát lên khí độ quang minh chính khí, một thứ khí chất đặc biệt mà lúc cha nó Bộ Thiên còn sống từng theo đuổi. Nàng đang ngồi vừa bồng con vừa nghe mẹ của mình kể về truyền thuyết vị vua vĩ đại nhất Đại Mạc.

- Thưa mẫu thân! Vậy sự thật không phải quốc vương mê đắm dục vọng, không cúng bái thần linh mà quốc gia mới diệt vong ai.

Nguyệt Long nghe con hỏi như vậy, chợt đứng ngây người một lát, trước mắt như mờ đi tâm hồn bà như đang phiêu bồng về những gì đã xảy ra năm ấy ở Lâu Lan Quốc.

- Thật ra năm đó Huyền Võ Đại Đế không phải bị điên mà chết. Ông ta sự thật đã bị người ta giết chết.

Nghe đến đây Hiểu Vũ cũng giật bắn người, xuýt chút nữa còn khiến con trai thức giấc.

- Trời ơi! Một vị vua vĩ đại của Đại Mạc lại có thể bị giết chết được sao. Mẫu thân có thể kể cho con nghe chuyện xảy ra như thế nào không.

Nguyệt Long vẫn ngồi im lặng, dưới ánh lửa bập bùng trông bà ta như một mẫu dạ xoa quỷ mị lạnh lùng.

- Huyền Võ Đại Đế thực ra là một kỳ tài võ học, trong đời ông ta nhờ vào trí tuệ tuyệt đỉnh đã chiêm nghiệm khí lưu của mặt trăng mặt trời mà sáng tạo ra hai loại thần công nổi danh đại mạc. Nhờ vào cảm nhận của mình ở lầu Triệt Địa ông đã sáng tạo ra bộ võ công Thất Nghịch Hàn Thiên Kiếp. Rồi một thời gian sau nhờ vào tiềm tu tịnh tâp ở Huyền Thiên Bảo Tháp đã kỳ ngộ ra Vô Tướng Phá Nguyên Khí.

Thì ra hai bộ thần công âm dương tương tề khí quán càn khôn của Đại Mạc này, lại là do Huyền Võ Đại Đế sáng tạo ra.

- Mẫu thân à! Con nghe nói hai bộ võ học này là của hai huynh đệ song sinh sáng tạo ra mà.

Nguyệt Long lặng lẽ trả lời.

- Thật ra hai huynh đệ song sinh đó là hai thủ vệ cận thần của Huyền Võ Đại Đế, được ông ta truyền thụ lại đó thôi.

Hiểu Vũ càng nghe thì lại càng không hiểu.

- Hai bộ võ công đó cực kỳ lợi hại vậy tại sao Huyền Võ Đại Đế vẫn còn bị người ta giết chết được.

Nguyệt Long lúc này mới khẽ thở dài:

- Chuyện đời khó đoán, những kẻ sát hại Huyền Võ Đại Đế là những người thân thích nhất của ông ta. Làm sao có thể đề phòng được những người thân thuộc nhất bên cạnh mình được chứ.

Vậy là sự thật về Huyền Võ Đại Đế và quốc gia trong quá khứ đã hưng thịnh nhất Đại Mạc lại có kết cục như thế.

- Nhưng có điều con không hiểu là quốc gia gặp nạn một quốc sư như Lâu Minh đã làm gì và ở đâu?

Nhắc đến người này Nguyệt Long không khỏi toát lên sự cảm khái.

- Quốc sư Lâu Minh không thể nào nghịch chuyển được thiên mệnh là sự diệt vong của Lâu Lan Quốc. Nhưng ông cũng không khoanh tay đứng nhìn. Trước ngày Lâu Lan diệt vong ông đã cho người cứu đi hoàng tử Nại Đằng và công chúa Hương Khả Nhi trốn đi.

Nghe vậy thì Hiểu Vũ cũng sửng sốt nói:

- Ồ! Vậy là nòi giống của hoàng tộc vẫn còn được duy trì. Đúng là cả hoàng thất phải biết ơn vị quốc sư Lâu Minh này.

Nguyệt Long các chủ cũng ngầm đồng ý bà khẽ gật đầu.

- Quốc sư cũng thầm tự trách bản thân mình rằng, đã biết trước Lâu Lan sẽ diệt vong, nhưng không giám kháng lại thiên mệnh nên đành để mạc cho số phận, để mặc cả ngàn sinh linh phải chết. Ông cảm thấy hối hận về sự vô năng của mình. Nên sau khi đã lo liệu xong cho hoàng tử và công chúa. Ông đã trở về Trung Nguyên, quyết tâm dùng tu vị Phật pháp cao sâu và trí tuệ tuyệt đỉnh của mình tu luyện ra một thánh vật có quyền năng vô hạn có thể nhìn thấu quá khứ vị lai, giúp những bậc hiền nhân giải trừ những đại kiếp kinh hoàng, cứu rỗi bách tính. Và cuối cùng ông cũng tìm ra một nơi thanh tịnh để tu luyện pháp bảo Chiếu Tâm Kính ấy, ông dừng chân lại nơi có linh khí đất trời tụ lại lập một ngôi chùa nhỏ đặt tên là Di Ẩn Tự và lấy pháp danh là TĂNG HOÀNG.