Chương 131: Nhiếp Phong Người May Mắn Lạc Vào Hai Giấc Mơ Tình

Phong Vân Quyển 4

Chương 131: Nhiếp Phong Người May Mắn Lạc Vào Hai Giấc Mơ Tình

Chương 131: Nhiếp Phong Người May Mắn Lạc Vào Hai Giấc Mơ Tình


Tất sát tuyệt kỹ của Nhất Uyển Hồng là Nhất Chỉ Tửu Tiên đã thất bại, ông ta với tấm thân đầy thương tích vốn không còn khả năng để tránh né. Bản thân hắn cũng không có ý định cố né tránh. Bởi tâm của võ sĩ Đại Mạc là thà tử chiến trên sa trường, được chết trong tay của Trung Nguyên nhất lưu cao thủ như Bộ Kinh Vân cũng không phải là một sự sỉ nhục gì cả.

Nhất Uyển Hồng đã nhắm mắt chờ chết, chưởng của Bộ Kinh Vân cũng đã ập tới, tử thần dường như đã phát ra tiếng chiêu hồn cuối cùng.

Trong tay của tử thần thì ai có quyền sinh tồn được chứ, nhưng trong sát na ấy lại nảy sinh ra một chuyện không tầm thường.

Ngay lúc tính mệnh của Nhất Uyển Hồng đã như cá nằm trên thớt, chưởng của Bộ Kinh Vân rất nhanh nhưng còn có người thân pháp còn nhanh hơn.

Dưới chân hai người nổi lên một trận gió lớn, cát bụi phút chốc bốc lên như thủy sa rồi ngưng tụ lại thành một quỷ chảo khoá lấy trọng trưởng của Bộ Kinh Vân.

Ngay lúc đó Bộ Kinh Vân cũng phát hiện trong lớp sóng cát có hàn kình xâm nhập, chuyện xảy ra rất định không bình thường.

Chỉ thấy hàn kình cường liệt khiên dẫn thủy sa như bức tường cát chắc chắn hứng chịu hết kình lực từ trọng chưởng của Bộ Kinh Vân.

Đám bộ hạ Thương Thiên Các vừa nhìn thấy trận sóng cát đã không ngừng hò reo phấn khích.

- Là Lãnh Nhật Sa Hoàng thần thú hộ thể của Thất Nghịch Hàn Thiên Kiếp, Nguyệt Long Các Chủ Tới rồi.

Trong làn sóng cát tầng tầng lớp lớp như sóng lớn cuộn chào vang lên một giọng nói như ma quỷ khào khào.

- Thần thoại võ lâm Trung Nguyên đây phải không? Vậy hôm nay để bổn các chủ thử thực lực của ngươi. Kiếp thứ năm trong Thất Nghịch Hàn Thiên Kiếp Thiên Toàn Địa Kiếp.

Nguyệt Long các chủ đã đích thân ứng chiến, một trong Tứ Long Đại Mạc có phải là danh bất hư truyền hay không. Bộ Kinh Vân sẽ làm sao để đối đầu với nhất vật hùng mạnh này.

Lưu vân đã đổi chiều trôi mãi về phía dải cát vàng mênh mông, vậy thì bạo phong lúc này đang ở đâu. Phong vân tình như thủ túc nghĩa bạc vân thiên, sư đệ của Bộ Kinh Vân không biết giờ đã lang bạt đến phương trời nào nữa rồi.

Người ta vẫn nói đời người giống như một giấc mộng, vậy khi nào thì giấc mộng đó sẽ kết thúc.

Khi người ta chết đi thì có lẽ là lúc sẽ tỉnh mộng, có thể là 50 năm hay 100 năm, hoặc có một số trường hợp còn dài hơn thế nữa. Khi dương thọ đã đến giới hạn của tạo hóa thì người ta lúc ấy có khi mới là tỉnh được mộng.

Nhưng nếu là một người đã trường sinh bất tử, thọ ngang trời đất thì không biết người đó đến bao giờ mới tỉnh mộng được đây.

Hồng Trần như một giấc mộng, đó là một giấc mộng lớn, nó bao gồm nhiều những điều tốt đẹp và cả những điều đau thương.

Có một người trong số rất ít người đã phá được quy luật của tạo hoá đó là sinh lão bệnh tử. Vì sao gã lại nằm ngoài quy luật tự nhiên đó được.

Bởi vì gã là một trong số ít kẻ có được sự trường sinh bất tử.

Vậy thì hắn sẽ mãi mãi chìm đắm trong giấc mộng Hồng Trần này rồi, có điều giấc mộng của hắn vốn tràn ngập bi thương, hắn luôn phải sống ở trong một cơn ác mộng.

Đoạn hồi ức đẹp nhất trong cuộc đời hắn cũng liên quan đến một chữ Mộng.

Cuộc đời hắn cũng từng có được tình cảm của hai người con gái cùng mang tên là Mộng.

Điểm chung là cả hai người con gái mang tên Mộng ấy là đều rất mực yêu thương hắn.

Trong khi trái tim của hắn thì không thể nào chia ra làm hai, hắn chỉ dành tình cảm yêu thương của mình cho một nàng Mộng mà thôi.

Dù không muốn nhưng hắn vẫn phải chấp nhận khước từ tình cảm của cô Mộng còn lại kia.

Có đôi khi từ chối tình cảm của một người cũng là tốt cho chính người đó.

Nhưng dù là như vậy đi chăng nữa, dẫu đã mấy mươi năm qua đi, thu qua lá vàng vẫn rụng, mỗi khi nhớ về chuyện cũ hắn vẫn không khỏi cảm thấy có lỗi với Độc Cô Mộng.

Bởi vì người hắn thực sự thương yêu cũng tên là Mộng, nhưng có điều cô ấy không phải là Độc Cô Mộng mà tên là Đệ Nhị Mộng.

Có thể cùng một lúc gặp đến hai giấc mộng đẹp trong đời, hắn không biết mình thực là kẻ may mắn hay là một kẻ không may đây.

Hôm nay cũng là một buổi chiều mùa thu dịu mát, gió nhè nhẹ thổi mang theo hương ổi tràn ngập không gian.

Thu đến rồi đi như những gì đã sắp đặt, đó là một quy luật mãi mãi không bao giờ thay đổi. Còn với cá nhân gã thì đây là mùa thu thật đặc biệt, bởi gã có thể nhàn nhã ngồi trên một chiếc chõng tre, thảnh thơi cảm nhận hương ổi phả trong gió dưới một chiều thu tiết trời hơi xe lạnh.

Gã nhớ về những chuyện đã trải qua trong đời, gã nhớ người mẹ xinh đẹp nhưng đầy tham vọng cao sang, gã nhớ người cha vì quá yêu mẹ mà điên tình, gã nhớ những người đã gặp ở Thiên Hạ Hội.

Gã nhớ...

Gã nhớ...

Gã nhớ nhất vẫn là nương tử thân yêu của mình, gã vẫn luôn tự trách bản thân trước cái chết của nàng.

Võ công cao thì sao?

Danh vọng lớn thì sao?

Nhiếp Phong ơi Nhiếp Phong!

Cho dù ngươi có là thần thoại võ lâm đi chăng nữa nhưng người vẫn không thể bảo vệ được nương tử của mình.

Giờ đây ngồi đó tự trách bản thân vô năng cũng nào có ích gì nữa, mọi chuyện như làn khói trắng mờ nhạt phảng phất quanh ký ức của Nhiếp Phong.

Những người đã đến và đi trong cuộc đời gã cũng như làn khói đó, dần dần tan đi theo năm tháng cuộc đời.

Gã giờ đây đáng lẽ ra sẽ giống một ông lão già nua phúc hậu, ngồi ngắm hoàng hôn xa xa trong đầu nghĩ về những chiến tích trong cuộc đời.

Nhưng không.

Gã sẽ không già, mặc dù tuổi tác của gã cũng đã gần một trăm chứ không còn ít gì nữa.

Bây giờ thì hắn đã hiểu vì sao Đế Thích Thiên năm xưa lại tự nhiên tự xưng là thần, tạo nên bàn cờ võ lâm, thao túng cuộc sống của kẻ khác. Cũng bởi vì những kẻ có thể trường sinh thì thứ mà hắn luôn dư giả và thừa thãi đó chính là thời gian. Nếu không nghĩ ra một việc gì đó để làm thì cuộc sống này quả thật là nhạt nhẽo vô vị.