Chương 127: Đối Đầu Lãng Nhân Sát Tộc

Phong Vân Quyển 4

Chương 127: Đối Đầu Lãng Nhân Sát Tộc

Chương 127: Đối Đầu Lãng Nhân Sát Tộc


Điều đáng sợ nhất khi đối diện với một cao thủ không phải là hắn sẽ ra tay giết người ngay, bởi điều đó còn tốt hơn là tạo áp lực chết chóc lên tâm lý của nạn nhân. Khiến cho hắn sống không được và chết cũng không xong.

Giống như một con mèo săn mồi lão luyện vậy, sau khi đã khiến con chuột như nằm trong móng vuốt của mình rồi, con mèo sẽ không giết nạn nhân của nó ngay mà từ từ dày vò nạn nhân trong tuyệt vọng và sợ hãi.

Bộ Kinh Vân chưa chết thì nhất định y sẽ báo thù đám người Long Hưng vì đã lập mưu hãm hại y.

Có điều Bộ Kinh Vân không dùng một chưởng hạ sát Long Hưng, không động một sợi tóc, không rung một sợi mi, nói chung là tử thần không làm một cái gì hết cả.

Thân như cột buồm, áo choàng tung bay như cánh buồm, chân tựa trên một cây cột bị cháy nham nhở. Bộ Kinh Vân như con thuyền nhỏ lướt trên mặt biển, dượt theo thuyền của đám người Long Hưng.

Phía bên này đám Long Hưng đang sợ vỡ mật, bởi chỉ một cây cột buồm Bộ Kinh Vân đã hạ sát hai người trong hội của bọn chúng.

Nay tử thần không vội vàng chút nào mà từ từ tiến lại phía bọn chúng, khiến lũ cừu non không biết con hổ bao giờ sẽ tấn công. Giết người đáng sợ nhất là giết trong tâm, Bộ Kinh Vân không ra tay ngay mà tạo ra một luồng áp lực chết chóc khủng khiếp lên nạn nhân của mình, đó là sự trừng phạt đáng sợ nhất mà tử thần dành cho kẻ đối địch với y.

Đám Long Hưng bị áp lực chết tróc đè nén đến kinh hoàng, không còn cách nào khác bọn chúng đành phải cật lực trèo thuyền nhanh về hướng bờ biển.

Nhưng cơn ác mộng thật sự đâu chỉ có như vậy, ngay khi thuyền cách bờ không xa thì dưới mặt nước bỗng dưng xuất hiện những vũng xoáy kỳ lạ. Rồi từ đó những sợi dây được làm bằng dong biển phóng ra, kẻ đánh lén tinh thông thủy tính, những sợi roi kia liền quấn vào cổ của đám người Long Hưng. Chỉ thấy nạn nhân hét lên thất thành rồi vừa bị kéo xuống nước thì đã có máu đỏ trào lên.

Cả bọn nháo nhào sợ hãi kêu lên thảm thiết.

- Lão đại! Chúng ta bị mai phục rồi phải làm sao bây giờ?

Biển cả mênh mông nhưng chứa đầy hiểm họa, Bộ Kinh Vân cách đó không xa thấy đám người của Cự Kình Bang đang bị người ta tập kích. Tử thần vẫn lẳng lặng theo dõi trận hỗn chiến mà không hề có hành động gì.

- Các anh em hãy giữ vững đội hình đừng để phân tâm.

Long Hưng vừa nói vừa vung đao trống đỡ những sợi dây gai được phóng lên từ dưới mặt nước, hoàn cảnh hiện tại của bọn chúng phải nói là khốn đốn vô cùng.

Bỗng nhiên những vũng xoáy kia tản ra hai bên, rồi một đám bong bóng khác nổi nên, sau đó từ dưới mặt nước một cái đầu người trồi lên trên. Kẻ mới tới liền hiện nguyên hình, chân đứng trên mặt nước như người ta đứng trên mặt đất vậy, kẻ này khinh công không yếu.

Hắn chỉ dùng ánh mắt sắc lẹm quét một lượt ngang mặt đám người Long Hưng, sau đó lạnh lùng nói ra những lời lẽ đầy tàn nhẫn.

- Đám người Trung Nguyên kia! Các ngươi cả gan dám xâm phạm vào địa phận của Thương Thiên Các, tội này phải giết không tha.

Tiếp đó có cả mấy mươi cái đầu bóng lộn ló lên khỏi mặt nước, đám dị nhân này là người thủy tộc, họ tinh thông thuỷ tính có thể ngụp lặn dưới nước hàng giờ đồng hồ.

Biết mình đã bị bao vây, lúc này chỉ còn cách thương lượng may ra còn có con đường sống, Long Hưng ôm quyền liền nói.

- Tại hạ là đường chủ thứ sáu của Cự Kình Bang, hôm nay không biết đã mạo phạm địa phận của quý phái. Mong được bỏ qua cho, tại hạ sẽ gấp rút dời khỏi.

Phía sau thì tử thần truy đuổi, phía trước thì dị nhân tấn công, giờ đây là tình cảnh khốn cùng nhất đối với đám người Long Hưng.

Nhưng tên tộc trưởng của đám thủy tộc dường như không chịu nghe theo lời thỉnh cầu của Long Hưng. Hắn đưa mũi giáo nhọn hoắt trong tay lên cao rồi hét lớn:

- Thương Thiên Các trước giờ không thoả hiệp, kẻ nào xâm phạm vào đây chỉ có con đường chết. Giết.

Dứt lời tên dị nhân đầu lĩnh lại chìm xuống mặt nước, đám bộ hạ của hắn lại tiếp tục phóng dây tấn công đám người Long Hưng.

Tiếng giao chiến cứ thế lan dần về hướng bờ biển. Bên này cũng có một số dị nhân tấn công Bộ Kinh Vân. Ngay khi những sợi dây bay tới Bộ Kinh Vân liền sử ra Phiên Vân Phục Vũ đánh dạt chúng qua một bên. Nhưng đám này cứ bám riết không buông khiến Bộ Kinh Vân cũng phải nổi dận.

- Cút đi cho ta! Bài Sơn Đảo Hải trong Bài Vân Chưởng.

Bộ Kinh Vân vận kình vào chưởng đánh xuống mặt biển, kình lực hùng hậu thẩm thấu xuống nước, tạo ra một tiếng nổ lớn hất tung đám dị nhân lên không trung.

Chưởng lực cực mạnh làm đám dị nhân ngũ nội nhộn nhạo, chiến lực tiêu biến rơi lõm bõm xuống nước. Biết người này thân thủ bất phàm, đám dị nhân sợ hãi tránh sang một bên, họ bèn quay lại tập trung tấn công đám Long Hưng.

Nhìn kỹ thì đám Long Hưng đã kịp thời tiến sát được vào bờ, Long Hưng cùng thuộc hạ vội phi thân lên bờ cát, tránh sự truy sát của đám người thủy tộc.

Chúng nghĩ rằng lên bờ cát là thoát nạn, nhưng sự thật không phải thế, vừa đặt chân xuống thì dưới mặt cát đã có kẻ mai phục sẵn thiên la địa võng. Chỉ thấy cát bắn tung toé sau đó là những mũi đao tuốt trần sáng loáng đâm ra, trong làn bão cát mù mịt tiếng binh khí va chạm nhau vang lên không ngớt.

Một thoáng sau tiếng giao tranh mới ngừng lại, chỉ thấy Long Hưng một mình một đao vẫn còn đứng vững, nhưng thương thế đầy mình. Các thuộc hạ của hắn đã dần dần ngã xuống, máu nhuốm đầy cát tử thương vô số.

- Nào! Có giỏi thì tới hết đây. Long Hưng ta không sợ đâu.

Quả là đường chủ của Cự Kình Bang có khác, cũng có chút cân lượng nhất định, nhưng toàn thân đầy thương tích hắn có thể trụ vững được bao lâu.

- Tinh thần chiến đấu khá lắm! Tất cả lui ra tên này để cho ta.

Một tiếng nói cất lên nghe như tiếng rượu rót ra chén lớn, vừa vang lại vừa vọng rõ thấy người tới công lực không yếu.

Người này đầu tóc có phần lôi thôi lếch thếch, y phục xộc xệch nhưng ánh mắt thì loé sáng tinh quang. Trên tay trái y đang cắp một vò rượu bên sườn, tay phải nâng một bát rượu, điều đáng chú ý là trong bát rượu cò màu đỏ ngầu như máu.

- Thì ra là Nhất Uyển Hồng đại cao thủ của Lãng Nhân Sát Tộc.