Chương 108: Kiếp Tâm Tứ Tử Thiên Khôi.

Phong Vân Quyển 4

Chương 108: Kiếp Tâm Tứ Tử Thiên Khôi.

Chương 108: Kiếp Tâm Tứ Tử Thiên Khôi.

Nguyệt Long tuy điên dại nhưng nội công bà ta không hề suy giảm, chảo chiêu điên cuồng vồ tới. Một chiêu cực kỳ hung ác khiến đối phương không có khả năng phản kháng.

Chỉ nghe "Hự" một tiếng Hiểu Vũ đã chúng chiêu, thực ra nàng cố tình dùng thân đỡ chiêu, chỉ để đổi lấy một tích tắc ngắn ngủi, nhưng chỉ cần một tích tắc đó thôi con của nàng nhất định sẽ được cứu. Nàng nguyện hi sinh để đứa trẻ được sống, nó là kết tinh đẹp đẽ nhất của nàng với người nàng yêu.

Khi chảo sắc của Nguyệt Long vồ vào ngực nàng, thì Hiểu Vũ trong sát na đã hất đứa nhỏ về phía Bộ Kinh Vân.

Thấy vậy Bộ Kinh Vân dùng kình lực nhu hoà đỡ lấy đứa trẻ, nhưng trong lúc rơi xuống đứa bé bỗng khóc thét lên. Có lẽ nó khóc thương bởi một người thân yêu của nó sắp lìa xa cõi đời. Nước mắt thanh khiết của đứa bé trong lúc rơi xuống đã vấy lên cánh tay Kỳ Lân Tý, vốn đang Tướng Tà khoá chặt của Bộ Kinh Vân.

Ngay khi nước mắt của đứa bé rơi xuống cánh tay kỳ lân, thì bị thấm vào trong cơ thịt mất hút không dấu vết, Bộ Kinh Vân cảm thấy một luồng lệ khí dâng lên.

- Bộ tiền bối! Đứa trẻ này là con của Thiên ca... xin người từ nay về sau hãy chăm sóc tốt cho nó. Tên của nó là Thiên Khôi.

Hiểu Vũ trong lúc nói chuyện, từng làn tơ máu lăn dài nơi gò má càng làm cho lời nhắn nhủ càng bi thương vô ngần.

Sau khi chăn chối lời cuối cùng, nàng thả lỏng toàn thân, cả người vô lực ngã ra phía sau. Hố đen giữa Sơn động như hút lấy thân thể xinh đẹp của nàng. Ánh mắt bi thương của Hiểu Vũ giây phút cuối cùng này nhìn Nguyệt Long mà không hề căm hận hay nuối tiếc, mà đó là lòng bao dung. Nàng hiểu mẫu thân nàng đã chịu nhiều khổ đau, dằn vặt tinh thần đã nhiều năm, bà sống vì ý chí phục quốc chứ cuộc sống không có ngày vui. Chính vì thế nàng không hận bà, mà trong giây phút cuối cùng của cuộc đời nàng lại cảm thấy tiếc thương cho mẫu thân hơn bao giờ hết. Hiểu Vũ mắt phượng hoen mi, lệ ngấn đong đầy nơi khoé mắt từ từ chìm đắm dưới lòng hố đen sâu thẳm. Vậy là nàng đã về với đất mẹ bảo là, linh hồn tử sĩ dưới lăng mộ sẽ thay cha mẹ chăm sóc cho nàng, kết thúc cuộc đời của cô gái Hồng nhan bạc mệnh.

- Không! không thể như thế được.

Nhất Uyển Hồng bị trọng thương bò lê lết trên mặt đất, tận mắt nhìn con gái chết thảm ông ta cảm thấy xót xa vô cùng. Bản thân vô năng chẳng thể làm được gì, Nhất Uyển Hồng hai mắt nhắm chặt mà dòng lệ chua chát không ngừng trào ra.

Còn Nguyệt Long trong lúc điên dại đã ra tay giết con gái của mình, ánh mắt Hiểu Vũ trước khi rơi xuống giếng trời đã ăn sâu vào tâm tưởng của bà ta.

- Ta đã giết... con gái của mình. Không... không phải ta. Hiểu Vũ... con không thể chết... không phải ra... không phải ta... aaaaaaaa!

Nguyệt Long sau khi tự tay giết con tâm thần càng thêm bấn loạn, hai tay ôm lấy đầu không ngừng gào thét điên cuồng. Công lực bà ta không tự chủ hoá thành các tia Hàn kình bắn ra xung quanh.

Bên kia Bộ Kinh Vân cũng có sự biến đổi kỳ lạ, Kỳ Lân Tý sau khi bị nước mắt của đứa nhỏ Thiên Khôi vấy lên đã nảy sinh dị biến.

Cánh tay tự nhiên đỏ bừng lên, một luồng nhiệt khí cực mạnh công thẳng lên não Bộ Kinh Vân. Cảm giác giống như nhiều năm về trước khi y tiếp nhận cánh tay này từ cha của Sở Sở vậy.

Luồng nhiệt khí hùng hậu thiêu đốt, cảm giác con kỳ lân tý trên cánh tay Bộ Kinh Vân đang gầm ghừ vùng vẫy muốn thoát ra ngoài. Cánh tay trái Bộ Kinh Vân sau khi tiếp xúc lệ khí kia đã bốc cháy, một luồng hỏa khí bốc lên khiến những người có mặt cũng kinh ngạc.

- A a a!

Bộ Kinh Vân hét lớn gồng mạnh cánh tay kỳ lân tý, hỏa kình bạo phát hất văng các mảnh ghép của Tướng Tà bay tứ tán găm lên vách động. Khối từ thiết bên dưới cũng bị hỏa kình làm tan chảy.

- Không xong rồi Bộ Kinh Vân sắp thoát khỏi cái bẫy của ta.

Lam Thắng Hùng là người ở gần nhất kinh hãi hét lên. Tiếng kêu của y đã đánh thức Nguyệt Long đang hoá điên, bà ta mắt loé hung Quang nhìn Bộ Kinh Vân.

- Ngươi là mấu chốt trong kế hoạch của ta, không thể để ngươi chạy thoát được.

Nguyệt Long đã quên mọi đau đớn khi nãy, bà ta hét lớn cả tóc và trang phục mặc trên người dựng ngược cả lên. Có lẽ chiêu này bà ta sẽ dốc toàn lực để đối phó Bộ Kinh Vân.

Huyết kiếp chảo ngưng tụ Hàn băng ra xung quanh, các quái thạch trong động liền bị Hàn kình làm đông cứng. Đoạn Nguyệt Long thổ kình các mảnh đá bị băng hoá vỡ ra, được chân khí dẫn động bao quanh thân Nguyệt Long. Nhưng bà ta còn chưa kịp xuất chiêu thì một cơn bão màu đen đã ập tới nuốt chửng bà ta.

Bộ Kinh Vân đã thuận lợi phá nát cạm bẫy, không những thế còn hoá thành giải lưu vân xông tới chỗ Nguyệt Long.

Thân pháp Bộ Kinh Vân chính là một chiêu Lưu Thuỷ Hành Vân trong Bài Vân Chưởng. Nguyệt Long còn chưa kịp phản ứng thì lồng ngực đã phát hiện một sự đau nhói công tâm, một luồng lôi điện loé sáng lên. Đây là sát chiêu Lôi Đình Vô Tận trong Tam Bá Chưởng của Bộ Kinh Vân.

Đối với hạng nữ nhân yêu quái như Nguyệt Long thì Bộ Kinh Vân ra tay bất lưu tình. Nguyệt Long chỉ kịp rú lên một tiếng, lôi đình từ tâm chưởng của Bộ Kinh Vân chấn mạnh khiến bà ta văng ra sau như diều đứt dây.

Bộ Kinh Vân suất hiện tay bồng Thiên Khôi, kỳ lân tý phát Hồng Quang hực khí thế như thiên tướng hạ phàm.

Ông ta từ từ tiến về phía Nguyệt Long đang thoi thóp, tử thần đã cất tiếng chiêu hồn với nạn nhân. Ngay lúc đó một người cất tiếng.

- Bộ đại hiệp! Xin hãy nương tay, bà ấy đã bị tổn thương hết kinh mạch, võ công đã bị ông phế. Xin hãy cho bà ấy một con đường sống.

Thì ra người mở miệng van xin đó là Nhất Uyển Hồng.

- Không cần... Bộ Kinh Vân hãy mau giết ta đi... nhanh lên nào. Bổn tọa sẽ không van xin tha mạng đâu. Ha ha!

Một chiêu Lôi Đình Vô Tận vừa rồi của Bộ Kinh Vân không chỉ trọng thương Nguyệt Long, mà kình lực sấm sét còn đánh lên não bà ta. Làm cho thần chí bà ta dần được phục hồi.

Nhưng ý thức trở về thì bà ta nhớ ra chính mình đã ra tay hạ sát con gái, lúc này bà ta chỉ cầu được chết đi cho rồi.

Bộ Kinh Vân lạnh lùng nhìn Nguyệt Long rồi quay sang nhìn Nhất Uyển Hồng một cái, không nói gì rồi quay lưng bỏ đi mang theo đứa bé.

Chỉ phút chốc Bộ Kinh Vân đã biến mất trong hành lang âm u của Lam Nguyệt Mê Thành. Lúc này Nhất Uyển Hồng mới Lê lết đến bên cạnh Nguyệt Long. Ông ta đặt bàn tay lên bàn tay khô héo gân guốc của bà ta.

- Như Nguyệt! Mọi chuyện qua rồi.

Nguyệt Long sau tất cả mọi chuyện dường như đã sụp đổ về cả tinh thần lẫn thể xác. Có phải mọi chuyện đã kết thúc rồi không. Điều đó chưa chắc đã đúng, vì ngay lúc đó một thanh đao sáng loáng đã kề ngay cổ Nhất Uyển Hồng.

- He he! Chưa kết thúc dễ như thế đâu lão già ạ.

Nhất Uyển Hồng giật mình ngước mắt nhìn lên đã thấy mặt kẻ cầm đao.

- Tên tiểu tử Lam Thắng Hùng ngươi muốn làm gì?

Thì ra kẻ cầm đao là Tân Lam Nguyệt Thánh Chủ, hắn kích sát Bộ Kinh Vân không thành, thân lại chúng một chưởng. Hắn bèn nằm im một chỗ chờ thời cơ, ngay lúc Bộ Kinh Vân đi khỏi hắn mới lộ mặt.

- He he! Hỏi ta muốn làm gì à! Ta muốn giết chết các ngươi.

Thật sự hai người không thể ngờ được kẻ từng cùng hội cùng thuyền với mình, giờ quay sang lật mặt tráo trở như thế.

- Lam Nguyệt Thánh Chủ chúng ta không thù không oán với ngươi, ngươi đâu cần phải đoạn tuyệt như vậy.

Nghe xong lời này Lam Thắng Hùng đùng đùng nổi giận.

- khốn kiếp! Các ngươi lợi dụng ta dụ Bộ Kinh Vân đến đây là để lấy máu hắn đúc lại Tuyệt Thế Hảo Kiếm. Sau đó dùng kiếm này mở cửa kho tàng dưới Lâu Lan Cổ Thành. Bí mật này các ngươi đâu có nói cho ta cùng biết. Nhưng các ngươi quên rằng Lam thị gia tộc chúng ta cũng có huyết mạch của Huyền Võ Đại Đế. Bí mật Lộ thị gia tộc biết thì Lam thị ta cũng biết.

Thực ra Lộ Thị Lam Thị là hậu nhân của hai người con của Huyền Võ Đại Đế. Dù sao thì hai gia tộc cũng là chung một mạch. Nguyệt Long không ngờ bí mật xa xưa lắm rồi mà tên tiểu tử Lam Thắng Hùng này cũng biết.

- Các ngươi âm mưu chiếm đoạt kho tàng rồi xưng bá Đại Mạc. Lúc ấy Thương Thiên Các các ngươi có tha cho Lam Nguyệt Tông ta không. Hôm nay là cơ hội cho bổn thánh chủ. Chỉ cần ta giết chết hai người từ nay Thương Thiên Các cũng sẽ về tay Lam Nguyệt Tông ta.

Đúng là lòng người khó đoán, không ngờ Lam Thắng Hùng tuổi còn trẻ mà tâm kế hiểm độc. Xem ra lần này Nhất Uyển Hồng và Nguyệt Long khó toàn mạng dời khỏi đây.

Còn Lam Thắng Hùng hắn đã có hiểm kế từ trước, nay cơ hội khó gặp trong tay, hắn sao có thể bỏ qua.

- Ha ha! Vĩnh biệt các ngươi. Về phụng sự tổ tiên trước giúp ta nhé.

Đao Quang loang loáng vùng lên, hai người Nhất Uyển Hồng đã bó tay chịu chết. Nhưng Lam Thắng Hùng chưa kịp vui mừng, vì đao của hắn mới chỉ dơ lên cao mà chưa thể bổ xuống được. Một luồng khí lực đã giữ chặt lấy đao của hắn.

- Bộ Kinh Vân người tại sao lại quay trở lại.

Lam Thắng Hùng mặt biến sắc vì nghĩ rằng Bộ Kinh Vân đã bất ngờ quay lại.

Nhưng thật ra người này không phải là Bộ Kinh Vân mà là kẻ khác.

"Khà khà! Dả vờ đi theo rồi thừa cơ nước đục thả câu tiểu tử ngươi cũng khá đấy"

Giọng nói trầm hùng phát ra từ sau lưng Lam Thắng Hùng, một luồng nội lực thâm hậu ép sát người hắn. Lam Thắng Hùng nghe thấy tiếng kêu rôm rốp vang lên đao của y đã bị người ta dùng tay không bóp nát.

Người này nội lực phi phàm có thể dùng tay không bóp vỡ binh khí, rõ ràng ra cao thủ nội gia thâm hậu.

Lam Thắng Hùng thấy vậy sợ hãi định triển thân bỏ chạy, nhưng tất cả đã quá muộn vì người kia dường như đã đọc ra được ý đồ của hắn.

"Khà khà! Muốn chạy ư. Không được đâu "

Lam Thắng Hùng cảm thấy sống lưng đau nhói, một luồng tê buốt thấu tận lên não. Hắn chỉ kịp thét lên một tiếng cực kỳ kình hoàng.

Thì ra Xương sống của hắn đã bị một bàn tay cứng như Huyền thiết chọc vào rồi nắm lấy.

"Roạt "

Một tiếng kêu gọn ghẽ cất lên, xương sống của Lam Thắng Hùng đã bị người ta bóc ra ngoài một cách ngọt lịm.

Máu tươi bắn ra xung quanh, thực trạng khủng bố kinh người. Trông cảnh tượng hãi hùng đó cả Nguyệt Long lẫn Nhất Uyển Hồng đều kinh hãi.

- Thế nào rồi! Ta giao cho ngươi việc giết Bộ Kinh Vân lấy cánh tay kỳ lân tý của hắn. Có thế thôi mà ngươi cũng làm không xong. Tự nhận là con cháu đế vương Thương Thiên Các Chủ. Toàn là một lũ vô dụng.

Người lạ mặt ra tay giết Lam Thắng Hùng một cách dễ dàng, thủ đoạn tàn khóc lạnh người. Giết người mà mặt không biến sắc, kẻ này cầm trên tay xương sống của nạn nhân, cái đầu của Lam Thắng Hùng vẫn còn nối với xương sống treo lủng lẳng.

Kẻ đó bước về phía Nguyệt Long đoạn ném đoạn xương sống và cái đầu của Lam Thắng Hùng về phía Nguyệt Long.

Lam Thắng Hùng tuy chết mà không hiểu tại sao mình lại chết, ánh mắt hắn không cam tâm cứ trừng trừng nhìn Nguyệt Long, khiến bà ta cảm thấy ớn lạnh.

- Thưa lão sư! Thuộc hạ đã thất bại, mong lão sư cho thêm cơ hội.

Nguyệt Long trước giờ chưa bao giờ có cảm giác run sợ như thế. Người này thực sự có áp lực thật khủng khiếp với bà ta.

- Cơ hội lấy đâu ra mà nhiều thế! Cái lũ man tộc các ngươi. Tự nhận mình là có dòng máu đế vương, thực ra toàn là lũ ngu dốt lạc hậu. Nếu như lão phu mấy mươi năm trước không tới đây khai hoá cho các ngươi, thì làm gì các ngươi có được ngày hôm nay.