Chương 107: Kiếp Tâm Tứ Tử Thiên Khôi 1

Phong Vân Quyển 4

Chương 107: Kiếp Tâm Tứ Tử Thiên Khôi 1

Chương 107: Kiếp Tâm Tứ Tử Thiên Khôi 1

Đó là một câu truyện buồn trong cuộc đời ông ta, có lẽ đến hết kiếp này cũng không thể nào quên đi được.

Đã nhiều năm về trước, Nhất Thị lão tộc chủ có hai người con trai, tuổi tác cũng không chênh nhau là mấy. Con trai cả của lão tộc chủ là Nhất Đại Đồng vừa sinh ra đã mắc phải bệnh hiểm nghèo. Bệnh băng huyết khiến cho thân nhiệt của Đại Đồng luôn thấp hơn so với người thường. Chỉ cần huyết dịch trong người nóng lên bất thường, thì đứa trẻ này có thể chết bất cứ lúc nào.

Chính vì mang bệnh lạ trong người, nên Nhất Đại Đồng phải luôn ở trong nhà không được đi ra ngoài, cái nắng oi bức của Đại Mạc có thể làm huyết dịch trong người cậu ta nóng lên, nguy hiểm đến tính mạng.

Nhưng một ngày nọ khi lão tộc chủ bận công chuyện ở xa, không có mặt ở nhà. Trước khi gia đi ông đã căn dặn Nhất Đại Đồng, lúc cha không có nhà phải trông nom Uyển Hồng em trai mình.

Nhưng Nhất Uyển Hồng tính tình ương ngạnh, Nhất lão ra đi khỏi nhà không lâu, thì nó tính vốn ham chơi, bị nhốt ở nhà như vậy nó thực không muốn. Nay cha không có nhà, đại ca nó thì yếu ớt, đã không ai có thể ngăn cản được nó.

Nhất Uyển Hồng nổi hứng muốn đến hồ La Bố dạo chơi, tương truyền trong hồ này từng là nơi sinh sống của thủy thần La Bố. Nghe kể rằng nơi đó mặt nước trong xanh rất đẹp, nên Nhất Uyển Hồng muốn đi xem cho biết.

Có điều từ Nhất thị gia tộc đến hồ La Bố cũng khá xa, đường đi phức tạp. Nhưng trong tâm trí một đứa trẻ như Nhất Uyển Hồng nào biết được điều đó. Nó cứ khăng khăng đòi đi mặc cho đại ca Nhất Đại Đồng hết lời khuyên bảo.

Biết em mình bản chất khó bảo, dùng nhiều lời ngăn cản cũng vô ích, Nhất Đại Đồng vì lo cho em nên đành sắm một vài trang bị bên mình, rồi theo em đi chơi hồ.

Trên đường đi do thể lực yếu hơn nên Nhất Đại Đồng chỉ lẽo đẽo theo sau em, còn Nhất Uyển Hồng thì khỏe hơn, nó cứ phăng phăng đi về phía trước.

Nhưng chẳng may việc đi nhanh ấy đã vô tình mang họa đến cho nó, Nhất Uyển Hồng do vô ý đã thụt chân vào chỗ cát lún.

Trên đại mạc có rất nhiều khu vực cát lún vô cùng nguy hiểm, người bị rơi xuống đó chỉ có con đường chết. Nhất Uyển Hồng bị cát hút xuống dưới, nó vô cùng sợ hãi khóc thét lên kêu gọi ca ca mau đến cứu nó.

Nhất Đại Đồng lúc ấy tuy hoảng loạn, nhưng vì cứu tính mạng đệ đệ của mình, trong lúc nguy hiểm ấy nó đã nghĩ ra một cách. Nhất Đại Đồng dùng dây lưng của mình ném cho đệ đệ. Sau khi Nhất Uyển Hồng đã nắm vào đầu sợi dây, thì Nhất Đại Đồng liền nắm lấy sợi dây và ôm thật chặt phiến đá gần bên.

Nhờ vậy mà Nhất Uyển Hồng mới không bị cát hút xuống, nó chỉ còn thò mỗi cái đầu lên để thở mà thôi. Còn đại ca nó Nhất Đại Đông thì sức cũng đã kiệt, không đủ khả năng kéo đệ đệ lên. Trong khi cái nắng xa mạc lại đang lên cao, nắng nóng chiếu lên thân thể của Nhất Đại Đồng khiến bệnh băng huyết của nó tái phát.

Đau đớn khắp cơ thể làm nó như muốn lịm đi, nhưng nếu nó bỏ cuộc thì em trai nó chỉ có đường chết. Bằng nghị lực phi thường nào đó, mà Nhất Đại Đồng cứ nằm như thế, tay không dời khỏi sợi dây lưng. Cuối cùng nó đã giữ như thế đến hết ngày, cho đến khi các chiến sĩ Nhất thị gia tộc kịp thời tìm đến giải cứu cho hai đứa trẻ.

Sau lần ấy bệnh Băng Huyết phát nặng hơn, Nhất Đại Đồng hầu như đã không thể bước chân ra khỏi nhà. Những cơn đau đớn khủng khiếp hằng đêm vẫn lan đầy kỳ kinh bát mạch của nó.

Cảm thấy vô cùng hối hận về sự bồng bột thiếu suy nghĩ của mình, mà dẫn tới hậu quả làm cho đại ca Vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời.

Nhất Uyển Hồng khi lớn lên một chút, quyết tâm dùng đủ mọi cách để cứu ca ca của mình. Một vị thần y thăm bệnh cho Đại Đồng chuẩn đoán rằng, bệnh Băng Huyết này cấm kỵ với nhiệt độ bên ngoài. Hiện giờ muốn cho người bệnh đi lại được, thì đòi hỏi phải cân bằng nhiệt huyết trong người. Tại Trung thổ thần châu có một vị trang chủ sở hữu môn công Tửu Tuyệt Khí Công. Chỉ cần học được môn khí công này, sẽ giúp bệnh tình của Nhất Đại Đồng thuyên giảm.

Quyết chí chuộc lại lỗi lầm năm xưa, Nhất Uyển Hồng đã khăn gói lên đường đến Trung Nguyên, tìm gặp vị trang chủ kia học Tửu Tuyệt Khí Công.

Sau hai năm rời khỏi Nhất thị gia tộc, thì Nhất Uyển Hồng đã trở về. Lúc này đã trở thành một chàng trai cao lớn khôi vĩ, chàng đã dùng tâm pháp Tửu Tuyệt Khí Công học được chữa trị cho đại ca.

Môn khí công này mỗi khi vận dụng phải uống thật nhiều rượu, rượu uống càng nhiều thì sức mạnh càng tăng. Nhờ thần hiệu của tuyệt kỹ mà bệnh băng huyết của Nhất Đại Đồng đã khởi sắc rất nhiều. Từ lúc phải nằm liệt giường giờ đã có thể đi ra ngoài, thần sắc của chàng cũng đã tiến triển hơn khiến cho cả gia tộc vui mừng.

Nhân lúc ấy tộc chủ láng giềng là Lộ Thị gia tộc nghe nói chưởng tử của Nhất thị tộc chủ khỏi bệnh, đã đến hỏi thăm và chúc mừng. Ông đến cùng cô con gái lớn của mình là Lộ Như Nguyệt. Vừa trông thấy nhan sắc thiên kiều bá mị của nàng, hai chàng trai Nhất thị đã đem lòng say đắm.

Họ đều tìm cách trinh phục trái tim của mỹ nhân, Nhất Uyển Hồng đến Trung Thổ học khí công đồng thời cũng học được cách chơi nhạc của người Trung Nguyên.

Chàng tự tay làm nên một loại nhạc cụ độc đáo, phát ra âm thanh êm tai làm người ta cảm thấy vui vẻ. Và đương nhiên mỗi đêm trăng sáng chàng lại ngồi trên vách núi, say xưa thổi các nhạc khúc êm đềm. Tiếng nhạc theo gió bay đi xa khắp mọi nơi và lọt vào tai của Mỹ nhân Lộ Như Nguyệt. Nàng theo tiếng nhạc say xưa ấy tìm đến triền núi. Nhưng mỗi khi nàng tìm đến nơi, thì người thổi khúc nhạc lại không còn ở đó nữa.

Thật ra lần nào cũng thế, cứ phát hiện ra nàng đến là Nhất Uyển Hồng lại lánh mặt đi, không phải là y sợ đối diện với nàng. Mà bởi vì y biết đại ca mình cũng yêu thương Như Nguyệt, nếu y dành mất nàng chắc hẳn đại ca sẽ rất buồn.

Đại ca đã liều lĩnh cả tính mạng mình cứu hắn, khiến bệnh tình bạo phát làm phải ở trên giường nhiều năm. Cái mạng này của hắn nếu không phải đại ca cố cứu sớm đã chẳng còn. Lẽ nào hắn giờ đây lại nhẫn tâm cướp đi người con gái, mà đại ca yêu mến hay sao. Hắn không thể làm như vậy.

Thế là Nhất Uyển Hồng đã hạ quyết định nhường nàng cho đại ca của mình. Hắn hẹn Nhất Đại Đồng trên sườn núi, rồi nói rằng khi như Nguyệt xuất hiện, đại ca chỉ cần giao ra vật này là sẽ có được tình cảm của nàng ấy. Nói xong hắn đưa cho Nhất Đại Đồng nhạc cụ kia rồi lánh mặt đi.

Quả nhiên một lúc sau đó thì Như Nguyệt xuất hiện, thấy Nhất Đại Đồng cầm trên tay nhạc cụ kia, nàng lầm tưởng người thổi khúc nhạc du dương hàng đêm cho nàng nghe kia chính là người này.

Thế là hai người bén duyên với nhau và yêu thương nhau say đắm, có ai ngờ đó một người nấp đâu đó trong bóng tối mà trong lòng ngậm ngùi.

Vậy là truyện cũng đã qua cả mấy mươi năm, đó là một bí mật mà Nhất Uyển Hồng định sẽ trôn kín trong tim không bao giờ nói ra.

Ông ta bước đến chỗ Hiểu Vũ, cô con gái ruột mà bao năm qua gần gũi, ông ta không giám nói cho nàng biết, ông ta mới chính là cha ruột của nàng.

Nhất Uyển Hồng nhìn Hiểu Vũ đã ngất đi từ lúc nào, y đưa bàn tay to lớn thô kệch vuốt từng lọn tóc loã xoã trước mặt con gái, cử chỉ cực kỳ Âu yếm nhẹ nhàng.

Hiểu Vũ sau khi bị va đập mạnh mà ngất đi một chút, lúc này nàng đã dần dần tỉnh lại. Đứa bé trong tay nàng cũng đã thiu thiu ngủ. Nàng phát hiện trước mắt mình chính là Nhất Uyển Hồng liền buột miệng nói.

- Uyển Thúc!

Đúng trong suy nghĩ của nó ông ta vẫn mãi là Uyển thúc chứ không phải cha ruột của nó. Sẽ tốt hơn với Hiểu Vũ nếu như Nhất Uyển Hồng mãi mãi là Uyển Thúc của nó. May thay những lời y và Nguyệt Long nói với nhau khi nãy, nó đã không nghe thấy. Làm Uyển Thúc cũng được miễn cả đời này ông được gần nó, chăm sóc nó, dõi theo con đường phía trước của Hiểu Vũ. Với ông ta chỉ cần như thế cũng đã mãn nguyện rồi.

- Được rồi! Để Uyển Thúc đỡ con ngồi dậy.

Nhất Uyển Hồng khẽ nở nụ cười hiền hoà, đưa tay đỡ Hiểu Vũ ngồi thẳng dậy. Nàng cử động mạnh một chút đã làm cho đứa nhỏ thiu thiu ngủ chợt giật mình thức giấc, nó liền cất tiếng khóc bất ngờ.

"Oe oe"

Tiếng khóc làm vang dậy cả Sơn động, vô tình kích động Nguyệt Long thần chí đang điên loạn.

- Khốn kiếp! Nghiệt chúng ta phải giết ngươi... phải giết ngươi.

Nguyệt Long lại phát điên hoá thành cơn gió lao tới chỗ Nhất Uyển Hồng và Hiểu Vũ.

Thấy sự lạ bất thường Nhất Uyển Hồng chỉ kịp hét lên.

- Như Nguyệt bà điên rồi! Bà làm cái gì vậy.

Mặc cho tiếng quát đầy phẫn nộ của ông ta Nguyệt Long đã áp sát, quỷ chảo đã vung lên.

- Cút ra cho ta!

Một chảo cực mạnh đã vả thẳng vào Nhất Uyển Hồng, hất mạnh ông ta qua một bên. Trước đó Nhất Uyển Hồng đã toàn lực đấu với Bộ Kinh Vân, vừa rồi lại lấy thân tiếp một chảo của Nguyệt Long, Hàn kình còn đang phong tỏa toàn thân, một cú tát trời giáng này ông ta không còn đủ lực để né tránh.

Hạ xong kẻ cản đường phía trước, Nguyệt Long như mãnh thú điên cuồng lao tới tấn công đứa bé trong tay Hiểu Vũ. Chảo sắc chộp tới ngang mày, nàng tuy sợ hãi nhưng cũng nhanh chí lộn một vòng xuống nền đất, xuýt xoát tránh được một chiêu đoạt mạng.

- Mẫu thân xin người hãy tha cho nó!

Hiểu Vũ mặc dù khóc lóc van xin, nhưng Nguyệt Long đã trúng tà khí khiến đầu óc mê muội, thứ bà ta căm ghét chính là đứa bé kia. Trong tâm tưởng bà ta luôn cho rằng Lộ gia mang dòng máu hoàng tộc, việc Hiểu Vũ có con bên ngoài là ô uế huyết thanh hoàng tộc. Nay mưu kế đã thành đứa trẻ kia nhất định phải trừ bỏ để đảm bảo sự thanh khiết cho dòng máu đế vương Đại Mạc.

- Thất Nghịch Hàn Thiên Kiếp Băng Thiên Đại Kiếp Chảo.