Chương 114: Độc Hành Quái Khách Hắc Bạch Lang Quân

Phong Vân Quyển 4

Chương 114: Độc Hành Quái Khách Hắc Bạch Lang Quân

Chương 114: Độc Hành Quái Khách Hắc Bạch Lang Quân

Bộ Kinh Vân đã trải qua rất nhiều khó khăn khi đến Đại Mạc tìm cháu của mình, sau tất cả gian khổ ông ta cuối đã tìm được Thiên Khôi, con của Bộ Thiên cũng chính là giọt máu cuối cùng của Bộ Gia.

Đánh bại Nguyệt Long các chủ của Thương Thiên Các, sơ hội Cửu Hiện Thần Long Thích Thiếu Thương ở dãy Bạo Phong. Bộ Kinh Vân sau khi vượt qua bọn họ trên đường về Kinh Vân Đạo ông ta đã chạm mặt một lãng nhân kỳ lạ.

Kẻ mà Bộ Kinh Vân gặp là một quái nhân kỳ lạ, không chỉ trang phục của hắn mặc trên người là một Tân Lang Y. Đó là quần áo dành cho người nam nhân mặc trong ngày hỷ sự, nhưng nó lại có hai màu đen đỏ đối lập nhau. Chỉ bấy nhiêu thôi thì chưa đủ kỳ lạ để nói lên con người hắn. Cái khó hiểu hơn là hắn còn kéo lê theo một chiếc hòm, nom giống một chiếc quan tài bằng đá rất to và nặng.

Đồng hành cùng lãng nhân này là một bé gái chừng mười ba, mười bốn tuổi, nó ăn mặc rách rưới nhưng khuôn mặt rạng rỡ với ánh mắt trong veo ưa nhìn.

Cô bé vừa đi vừa quay lại nói chuyện với gã quái nhân nên vô tình va phải Bộ Kinh Vân. Trước phong thái lãnh khốc của tử thần, cô bé khiếp sợ chạy lại núp sau nhân kẻ quái dị kia.

- Ngươi có phải cũng muốn đến tìm cái chết.

Gã đó cất tiếng nói đồng thời một luồng Hàn mình mạnh khủng khiếp tỏa ra xung quanh, Bộ Kinh Vân từng giao thủ với nhiều cao thủ dùng sát lực âm hàn. Nhưng Hàn kình lăng lệ sắc bén tỏa ra từ kẻ này không hề đơn giản, tu vi băng quyết của hắn không hề kém hơn Nhiếp Phong sư đệ của ông ta.

Bộ Kinh Vân không phải khiếp sợ kẻ kia, nhưng ông ta không ra tay ngay, đơn giản là vì Thiên Khôi. Kẻ phía trước tỏa sát khí âm Hàn, khác hẳn với chính khí lẫm liệt của Thích Thiếu Thương.

Từ khuôn mặt nửa đen nửa trắng của hắn, phát ra những tia Hàn khí cực mạnh, chỉ những kẻ chuyên giết người mới có thứ âm khí lạnh lẽo u ám như vậy.

Còn kẻ quái dị kia, hắn cũng đứng yên mà quan sát Bộ Kinh Vân. Đương nhiên hắn cũng nhận ra người trước mặt cũng là một dạng người giống như mình. Hắn phát ra sát khí âm Hàn còn người đối diện là tử khí u ám, nếu hắn lỗ mãng ra tay thì cũng sẽ ảnh hưởng đến cô bé đang núp sau lưng hắn.

Hai tuyệt đại cao thủ đứng hình nhìn nhau, sát khí từ họ tỏa ra khiến chim thú trong rừng nháo nhào chạy trốn. Bốn mắt nhìn nhau sự đề phòng cẩn trọng đều được đẩy lên đỉnh điểm, bởi bọn họ đều lo lắng cho người thân của mình nên không giám tự tiện hành động. Cảm giác như một trận quyết chiến nảy lửa sắp diễn ra giữa hai lữ khách kỳ lạ cùng đi chung trên một con đường. Bộ Kinh Vân tuy đứng yên bất động nhưng đã ngầm đề thăng công lực. Còn kẻ kia cũng không giám thở mạnh mà ngưng thần giới bị đến mức cao nhất. Không khí căng thẳng như kiếm rút cung giương, họ biết chỉ cần áo sơ xuất thì người thân bên cạnh họ sẽ phải gánh chịu hậu quả thê thảm nhất.

Cảm giác gió ngừng thổi, mây ngừng bay, cành lá cây cỏ đứng im không một tiếng động dù là nhỏ nhất. Trong lúc hai cao thủ đưa trạng thái cảnh giác lên mức cao nhất thì một âm thanh cất lên.

"Oe oe"

Thiên Khôi sau khi ngủ trong lòng Bộ Kinh Vân đã thức dậy, nó vươn vai đưa tay dụi dụi mắt của mình. Âm thanh từ đứa trẻ ngây thơ lại vô tình phá vỡ sự căng thẳng diễn ra xung quanh.

- Trời ơi! Em bé đáng yêu quá.

Trông thấy Thiên Khôi thì cô bé đi cùng lãng nhân kia liền cất tiếng. Nó không còn cảm giác sợ hãi nữa mà bước lên đưa tay vẫy vẫy làm bộ đáng yêu với cháu của Bộ Kinh Vân. Thấy vậy Thiên Khôi trong lòng Bộ Kinh Vân cũng cười Khanh khách.

Không ngờ hai đứa nhỏ này lại hoá giải sát khí từ hai cao thủ đang trong thế kiếm rút cung giương.

- Tiểu muội à! Mau dẫn ta đến nơi đó đi.

Nghe lời này cô bé kia cũng dừng cảm xúc vui vẻ lại, tiu nghỉu bước về phía gã dị nhân kia.

- Vâng! Đại ca ca chúng ta đi hướng này.

Thế là hai người bọn họ tiếp tục lên đường đi ngang qua Bộ Kinh Vân. Ông ta cũng không có hành động hay thái độ gì, bởi vì ai cũng có con đi của mình, tự ý chặn đường của người khác cũng là chặn luôn đường đi của mình.

Tiếng kẹt kẹt của chiếc hòm bằng đá kéo lê trên mặt đất của gã kia, tạo nên một rãnh dài trên mặt đất. Không biết bên trong chiếc hòm chứa vật gì nhưng rõ ràng là nó rất nặng. Tiếng loẹt xoẹt cứ thế xa dần, bóng dáng hai người họ cũng lẩn khuất sau tán cây âm u của khu rừng. Thứ sát khí âm Hàn của kẻ đó không tầm thường, cao thủ như vậy mà trước giờ Bộ Kinh Vân chưa từng gặp qua thì thật là kỳ lạ.

Nhưng hiện tại Bộ Kinh Vân cần gấp rút trở về Kinh Vân Đạo, nên tạm thời không muốn có sự cố xảy ra bất ngờ. Từ lúc quyết đấu Liên Thành Chí ở Lạc Sơn, cũng đã qua một thời gian Bộ Kinh Vân chưa trở về Kinh Vân Đạo, ông ta cũng có một chút lo lắng, không biết trong thời gian mình vắng mặt Kinh Vân Đạo có xảy ra chuyện gì hay không.

Bộ Kinh Vân một tay bế cháu thẳng phía trước mà đi, được thêm một quãng nữa cách chỗ gặp dị nhân ban nãy không xa. Tử Thần liền ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, mùi chết tróc này từ phía trước thổi tới. Thấy vậy Bộ Kinh Vân bước chân mau hơn, cuối cùng đã tìm thấy nguồn gốc phát ra mùi máu tanh nồng kia.

Tại một khoảng đất trống rộng rãi, nơi đó có vô số xác chết nằm ngổn ngang, nhìn máu me vung vãi đầy mặt đất, tử thi có kẻ nằm kẻ ngồi, tất cả bọn họ đều đã chết. Cả thấy hơn hai mươi người, nhiều xác chết hai mắt vẫn mở trừng trừng, rõ ràng là không biết tại sao mình lại chết.

Bộ Kinh Vân dùng tay sờ lên miệng vết thương của một thi thể, chỗ vết thương lạnh cóng, hơi lạnh vẫn còn lưu lại ở đó. Tức là những nạn nhân này mới chết không lâu, mỗi vết thương đều là chí mạng, kẻ ra tay không một chút khoan dung nào. Bộ Kinh Vân cũng từng là một sát thủ khi còn làm việc cho Hùng Bá. Căn cứ vào thủ pháp giết người nhanh gọn này không phải là kiếm khách võ lâm bình thường. Hàn kình từ miệng vết thương khiến Bộ Kinh Vân nhớ đến kẻ đó, kẻ kéo theo chiếc quan tài kỳ lạ ông ta bắt gặp ban nãy.

Tại sao hắn lại ra tay giết những người này, hắn làm vậy với mục đích gì. Còn cái hòm đá của hắn, Bộ Kinh Vân cũng cảm thấy tò mò đối với thứ đó của hắn. Gã đó có thể kéo theo chiếc hòm đá đó cả ngày, rốt cuộc bên trong đó có thứ gì. Nếu không phải vướng Thiên Khôi thì Bộ Kinh Vân cũng muốn xem trong cái hòm đá của hắn đấy chứa cái thứ gì.

Thật kỳ lạ khi đối diện với kẻ đó Bộ Kinh Vân lại cảm thấy có chút áp lực. Ông ta cả đời chinh chiến đã gặp qua vô số cao thủ, nhưng chưa khi nào cảm thấy lưỡng lự như khi nãy. Không phải Bộ Kinh Vân thấy sợ hãi trước bộ dạng và khí độ quái dị của hắn. Mà tử thần dự cảm nếu hắn ra tay thì Thiên Khôi nhất định sẽ gặp nguy hiểm, đối với những kẻ có ác khí như gã đó không hề giống với Thích Thiếu Thương.

Thật ra lúc giao đấu ở dãy Bạo Phong khi đó, Thích Thiếu Thương hoàn toàn có thể xuất kiếm tấn công vào Thiên Khôi. Bộ Kinh Vân muốn bảo vệ cháu nhất định phải toàn lực ngăn cản, với kiếm pháp siêu phàm của Thích Thiếu Thương hoàn toàn chiếm được thượng phong. Thủ lâu tất bại đương nhiên Thích Thiếu Thương biết điều này. Nhưng y đã không chọn cách tiểu nhân hạ tiện đó, đấy cũng là điều Bộ Kinh Vân cảm thấy tôn trọng ở con người của Thích Thiếu Thương.

Còn với tên dị nhân kéo theo chiếc hòm đá đó, mắt của hắn lạnh kéo u quang, tuy chưa trực tiếp giao đấu nhưng trên người hắn có một thứ sát khí không giống ở nhân gian, hắn chứa khí của ma quỷ chính điều đó khiến Bộ Kinh Vân phải lưỡng lự.

Nay chứng kiến cái chết của những người này, Bộ Kinh Vân mới nhận thấy tên sát nhân xuất chiêu không hề có một chút nhân từ nào. Chiêu một khi đã xuất là kẻ địch phải chết, không cho kẻ địch cơ hội phản kháng, không cho một khoảng trống nào để bỏ chạy, đáng sợ nhất là không chừa lại một chút sinh cơ.

Bộ Kinh Vân đang ngồi kiểm tra hiện trường của của thảm sát, thì không biết từ đâu một loạt ám khí bay đến tấn công.

Chỉ nghe vút vút mấy tiếng, ám khí đen ngòm xé gió bay tới nhằm ám toán Bộ Kinh Vân. Phản ứng của tử thần cực kỳ nhanh, ông ta trở chưởng sử ra Phiên Vân Phục Vũ hất ám khí bay ngược trở lại chỗ vừa xuất ra khi nãy.

Ám khí bay được nửa đường thì một thanh đao to lớn bay ra chắn lại. Chỉ nghe leng keng mấy tiếng toàn bộ ám khí đã rơi xuống đất. Một người từ trên cao đáp xuống thân hình cao lớn, khí thế uy mãnh như thiên tướng hạ phàm.

- Bộ Kinh Vân! Cái tên ma đầu này ngươi giết minh chủ Lăng Hạo Phi của Đồng Minh Hội ta, hôm nay còn giết các anh em trong đệ ngũ phân đà của ta. Các anh em hôm nay chúng ta phải giết hắn trả thù cho minh chủ và các anh em đã chết. Các anh em công lên.

Thì ra tên này là Đường Hạo ngoại hiệu Đại Đường Đao là Ngũ Đà Chủ của Đồng Minh Hội. Bộ Kinh Vân còn chưa hiểu nguyên nhân là gì, đã bị hơn hai mươi tên lâu la vác đao kiếm công tới, dẫn đầu là Đại Đao Đường Hạo.

Hỗn chiến xảy ra nhanh chóng, chỉ thấy tiếng binh đao loạn kiếm vừa kêu lên, chẳng mấy chốc đã tắt lịm. Bộ Kinh Vân là thần thoại võ lâm, chỉ dựa vào một tên Đường Hạo và vài chục lâu la mà đòi giết ông ta thì thật là không biết tự lượng sức.

- Nói vì sao ngươi lại muốn giết ta.

Đường Hạo ngay cơ hội xuất đao cũng không có, hắn còn chưa kịp nhìn thấy Bộ Kinh Vân xuất chiêu như thế nào, các anh em của hắn cũng vậy. Chỉ kịp thấy Bộ Kinh Vân vung tay sau đó thì thấy tất cả huynh đệ của hắn đều ngã nhào. Bản thân Đường Hạo còn không biết đại đao của mình đã văng đi đâu mất, thì yết hầu đã bị một bàn tay to lớn bóp chặt đến nghẹt thở.

- Ư... ư ư! Lăng Hạo Phi minh chủ là ân nhân của Đường Hạo ta. Ta hận không giết được ngươi trả thù cho ông ấy. Bây giờ ta rơi vào tay của ngươi muốn chém muốn giết gì tuỳ ngươi.

Đường Hạo dù biết đối mặt với Bộ Kinh Vân thì chắc chắn khó có cơ hội thắng. Nhưng minh chủ Lăng Hạo Phi của Đồng Minh Hội có ơn với hắn. Hắn không thể không báo đáp, cho nên đã chiêu mộ các huynh đệ trong Ngũ đường chia ra hai đạo vây đánh Bộ Kinh Vân.

Họ chia ra hai đạo mai phục ở khu rừng này, đợi khi Bộ Kinh Vân từ đại mạc trở về, từ Long Môn Trấn muốn về Kinh Vân Đạo nhất định y phải đi qua đây.

Đường Hạo chia hai toán quân mai phục cách nhau nửa dặm, khi phát hiện Bộ Kinh Vân thì bắn pháo hiệu để đội sau tiếp ứng đội trước. Nhưng khi pháo hiệu bắn lên thì toán quân đằng trước đã bị kẻ nào đó tiêu diệt gọn gàng. Đường Hạo dẫn toán quân thứ hai tới nơi thì phát hiện Bộ Kinh Vân bên cạnh tử thi của các huynh đệ hắn.

Không dằn được nộ ý hắn cùng các huynh đệ còn lại vung đao tấn công Bộ Kinh Vân, nhằm trả thù cho mình chủ và các huynh đệ đã chết khi nãy.

Đáng tiếc đối thủ là Bộ Kinh Vân quá mạnh, đến cơ hội xuất chiêu cũng không có. Bộ Kinh Vân cũng không có ý định giết người, nên chỉ làm chúng bị thương không còn sức chiến đấu nữa.

Chính Bộ Kinh Vân cũng không hiểu vì sao đám người này lại bị giết, Lăng Hạo Phi cũng không phải là do ông ta giết. Nhưng tên Đường Hạo này một mực khẳng định Bộ Kinh Vân là hung thủ. Nhất định là trong chuyện này có vấn đề.

- Ta không giết bất cứ ai cả. Tin hay không tuỳ ngươi.

Bộ Kinh Vân vốn không quen giải thích cho người khác hiểu, trước đây là thế bây giờ cũng thế. Ông ta buông tay khỏi cổ Đường Hạo, rồi cất bước đi tiếp về phía trước.

Đường Hạo không ngừng thở dốc, quả thật giết đám Đường Hạo với Bộ Kinh Vân mà nói dễ dàng giết như một con kiến.

Bộ Kinh Vân bỏ đi thì một số thuộc hạ bị thương khi nãy đã đến đỡ Đường Hạo dậy. Một trong số đám thuộc hạ liền nói với y.

- Ngũ Đà Chủ! Bộ Kinh Vân xem ra không hiếu sát như lời đồn.

Đường Hạo vừa thở hổn hển vừa đáp.

- Cách đây không lâu hắn tự tay đánh vỡ đầu Thụ Thất Lão Tổ, sau đó diệt cả môn hộ của ông ta. Trong số đệ tử của ông ấy chỉ có Diệc Chính may mắn được, nhờ may mắn gặp được Phá Quân lão tiền bối. Nếu không chắc chắn đã chết trong tay Bộ Kinh Vân. Việc đó không thể sai được.

Tên môn hạ lại đáp:

- Có thể là một kẻ nào đó giả mạo thì sao. Nếu đúng Bộ Kinh Vân là kẻ điên cuồng giết chóc, thì vừa rồi hắn nhất định không tha mạng cho chúng ta.

Lời tên thuộc hạ nói không phải không có lý, Bộ Kinh Vân hiệu Bất Khốc Tử Thần giết người vô số, đã tự tay tiêu diệt một số môn phái lớn nhỏ gần đây. Thủ đoạn tàn nhẫn ác độc, nhưng Bộ Kinh Vân mà Đường Hạo vừa gặp, không hề xem mạng người như cỏ rác như lời đồn. Điều đó khiến Đường Hạo phải phân vân trong lòng.

- Xem ra lần sau chúng ta phải điều tra kỹ lưỡng trước khi hành động, kẻo bị người khác lợi dụng.

"Khà khà! Không có lần sau đâu lũ ngu muội"

Một giọng nói truyền từ phía sau lại khiến đám Đường Hạo giật bắn cả người.

- Các ngươi là ai?

Đường Hạo và thuộc hạ chưa kịp hết kinh ngạc, thì kẻ đó đã ập tới.

- Hôm nay các ngươi phải chết! Báo Tiếu Khung Thương trong Tuyết Liệt Cuồng Báo.|

(Thông báo: Những anh em nào đang theo dõi tác phẩm Phong Vân 4 Thiên Thu Đại Kiếp Này, nếu thấy cốt truyện hay tình tiết nhân vật tạm chấo nhận được, thì anh em vui lòng vào Group Cộng Đồng Anh Em Hâm Mộ Phong Vân Việt Nam để đọc full chương nhé. Xin cảm ơn tất cả mọi người đã ủng hộ rất nhiều)