Chương 113: Bộ Kinh Vân Quyết Chiến Thích Thiếu Thương 3

Phong Vân Quyển 4

Chương 113: Bộ Kinh Vân Quyết Chiến Thích Thiếu Thương 3

Chương 113: Bộ Kinh Vân Quyết Chiến Thích Thiếu Thương 3

Âm mưu ám sát Huyền Võ Đại Đế được Tiếu Thiên Hạ tính toán chu đáo, hầu như không có một chút sơ suất nào dù là nhỏ nhất.

Bởi Huyền Võ Đại Đế không chỉ có võ công cực đỉnh, mà trí tuệ của ông ta cũng cao siêu vô cùng. Chỉ cần kế sách sai sót một ly thôi thì tất cả những người tham gia, sẽ phải nhận lấy kết cục bi thảm nhất. Vì thế Tiếu Thiên Hạ không cho phép bất cứ một sai lầm nào xảy ra trong lúc trọng đại này.

Dưới sự khống chế của năm đại cao thủ Huyền Võ Đại Đế thật sự đã bị họ khống chế hoàn toàn, nhưng năm người cũng chỉ là kìm chế chứ không còn khả năng kích sát đại đế.

Nhưng con át chủ bài trong kế hoạch sát đế này của Tiếu Thiên Hạ, chính là đại tướng quân Đông Phương Thương Long. Thương Long Đế Kiếm xuất ra kích trúng vào bảy cây kim châm găm trên thân của Huyền Võ Đại Đế.

Đau đớn tận tim phổi Huyền Võ Đại Đế dốc sức hất mạnh, làm tuột tay Chu Hóa Nguyên ra, đồng thời dùng huyết kiếp trảo đánh trúng ngực Đông Phương Thương Long.

Trảo này cực hung cực ác cùng với sự phẫn nộ tột đỉnh của Huyền Võ Đai Đế, đáng ra đã lấy mạng của Đông Phương Thương Long.

Nhưng thật may mắn thân ông ta có Diệt Nhân Chiến Giáp nên tính mạng có thể an toàn.

- Các ngươi sẽ không giết nổi ta đâu, ngày sau ta sẽ cho con cháu các người tuyệt tự tuyệt tôn.

Huyền Võ Đại Đế tuy trọng thương cực kỳ nghiêm trọng, nhưng trong giờ phút sinh tử này, ông ta lại không tỏ ra hốt hoảng hay sợ hãi. Bởi vì ông ta đã có chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất xảy đến.

Các cao thủ ai cũng thương thế rất nặng, nhưng vẫn liều mình xông lên, một chiêu liên thủ quyết giết chết Huyền Võ Đại Đế.

Nhưng trong lúc sát chiêu của các cao thủ chưa trạm tới, thì Huyền Võ Đại Đế đã hét lớn, vận một chiêu có tên là Huyền Võ Băng Thân trong Huyền Thiên Võ Quyết.

Một lớp băng giá lan khắp trâu thân, lớp huyền băng này cứng chắc vô cùng, bảo vệ thân thể của Huyền Võ Đại Đế khỏi sức tấn công từ bên ngoài

Con rùa luôn có cái mai cứng trên lưng để lẩn trốn mỗi khi gặp nguy hiểm, Huyền Võ Đại Đế hấp thụ tinh nguyên Long Quy, cũng tự thân sáng tạo ra Huyền Võ Băng Thân, để là hậu chước cuối cùng giúp ông ta tránh đại nạn lâm đầu.

Huyền Băng vô cùng chắc chắn khiến cho năm cao thủ liên kết xuất chiêu, vẫn không thể làm vỡ được lớp băng phong này.

Công nhiều đợt vào huyền băng không có kết quả đám người Tiếu Thiên Ha cũng bất lực, không biết làm cách nào phá băng.

Cuối cùng Đông Phương Thương Long mang Huyền Võ Đại Đế, bị băng hóa trong huyền băng đến Cực Bắc.

Đông Phương tướng quân ném mạnh huyền băng cùng Huyền Võ Đại Đế xuống vực băng sâu vạn trượng, vĩnh viễn trôn vùi đại đế cường giả này dưới lớp băng tuyết vĩnh cửu.

Sau khi liên thủ trừ đi Huyền Võ Đại Đế, thì trời đất bỗng nhiên quay cuồng, cảnh vật không gian cũng nảy sinh dị biến.

Toàn bộ Lâu Lan Đế Thành bị một luồng sức mạnh kinh khủng khiếp kéo xuống lòng đất. Cả một đế chế huy hoàng phút trốc chìm trong cát bụi mênh mông của đại sa mạc.

Còn các cao thủ đã tham gia tru sát Huyền Võ Đại Đế sau đó thì sao. Bọn họ đã giúp thương sinh thiên hạ giải quyết một tên ác ma độc ác. Họ đều là những bậc kỳ tài nhất nhì trong Thiên hạ, đương nhiên ai cũng có hướng đi riêng cho mình.

Sau khi Lâu Lan Đế Thành bị trôn vùi trong lòng cát, các cao thủ không còn nơi để ở lại nữa, đã thống nhất chuyển đến nơi ở mới, đó là quốc gia láng giềng hạo thổ Thần Châu.

Chu Hóa Nguyên trở về võ lâm trung nguyên phát hiện ra võ công của mình sau trận chiến có sự đột biến lạ thường. Chu Hóa Thần Công được sức mạnh của ba vị thiết sư khác là Bộ, Thiết, Ngạo, tiếp thêm trong lúc ông ta dùng hết sức ôm chặt Huyền Võ Đại Đế.

Nhờ sức mạnh của ba đại thiết sư kia trợ lực, khiến cho thần công của ông ta vươn tới cực hạn, tạo ra một trường nhiệt hỏa đủ sức thiêu cháy mọi thứ.

Chu Hóa Nguyên tuy sở hữu liệt diệm thượng thừa, nhưng không biết cách khống chế sức mạnh của viêm hỏa. Sau đó nghe nói ở Đông Doanh có một kỳ tài võ học là Tiếu Thiên Thu am hiểu mọi kỳ công quái lạ trong thiên hạ.

Chu Hóa Nguyên không quản đường sá xa sôi vượt biển qua tới Đông Doanh, cầu sự chỉ giáo của một nhất đại kỳ nhân tên là Tiếu Thiên Thu này. Sau vài năm tu luyện cực khổ với vị kỳ nhân đó, Chu Hóa Nguyên đã đạt cảnh giới thu phát tùy ý, khiến võ học của ông đã đến tầng cao mới lợi hại hơn rất nhiều.

Ông ta đổi Chu Hóa Thần Công thành một cái tên khác, phù hợp hơn với võ học mới đại thành của mình, tên là Xích Hỏa Thần Công. Sau khi võ công đã đạt đến hóa cảnh Chu Hóa Nguyên trở về Trung Nguyên, nhưng do bản thân đến nước khác cầu võ, Thần Châu với Đông Doanh vốn có mối quan hệ giao hảo không được tốt từ trước tới nay, cùng tính cách cuồng ngạo của ông ta. Nên bị các võ lâm đồng đạo không ưa thích, cộng với lòng đố kỵ nhân tài, nên giang hồ đã liên thủ nhau bài trừ ông ta khỏi võ lâm.

Thế là Chu Hóa Nguyên chỉ còn cách tìm một nơi hẻo lánh ít người sinh sống, rồi dẫn gia môn tới đó cư ngụ. Nơi mà Chu Hóa Nguyên tìm thấy là một nơi bí mật, hoàn toàn cách biệt với cuộc sống bên ngoài, ông ta cùng gia quyến lưu lại ở đó và lập nên Vô Thiên Luyện Ngục.

Chu Hóa Nguyên một đời anh hùng lại phải ẩn thân nơi thâm sơn cùng cốc, Chu Hóa Nguyên cảm thấy bất phẫn và lập nên Di Mệnh Trăm Năm, hi vọng con cháu đời sau sẽ giúp ông ta trả nỗi hận này. Thời gian trôi đi cứ thế Chu Hóa Nguyên sống ở Vô Thiên Luyện Ngục, cho đến khi dương thọ kết thúc ôm hận qua đời.

Bộ thiết kiếm sư sau khi tham gia đồ sát ác để, ông ta cũng trở về nhà của mình ở Trung Thổ. ông ta ôm mộng tạo nên một thanh thần binh vạn thế xưng hùng, muốn làm được điều đó cần phải có một loại vật liệu cực kỳ tốt.

Thế là Bộ thiết sư cứ dong ruổi khắp cùng trời cuối đất, hi vọng tìm được thép tốt để đúc tạo nên thần binh chi chủ. Vì thế mà Bộ gia liên tục nay đây mai đó, không có chỗ ở ổn định nên gia môn nghèo khó. Mãi cho đến đời của Bộ Uyên Đình, gia môn này vẫn sống trong cảnh bần hàn khổ cực. Nhưng nguyện vọng của các đời Bộ gia, đều được con cháu ghi nhớ trong lòng. Đến thời Bộ Uyên Đình thì nguyện vọng đã được thực hiện, khi lão thành công rèn ra tuyệt thế thần binh vô tiền khoán hậu Vô Tình.

Bạn của Bộ thiết sư là Ngạo thiết sư cũng giống bạn của mình, thân là một kỳ tài đúc khí cũng muốn tạo nên thứ binh khí tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả.

Ngạo thiết sư sau khi từ Lâu Lan Đế Thành trở về Trung Nguyên, ông tìm một nơi thuận lợi phong thủy phù hợp, rồi sáng lập môn hộ cho riêng mình là Bái Kiếm Sơn Trang. Để thực hiện ước mơ của mình, cùng với ngày trước ở Lâu Lan Đế Thành, Ngạo thiết sư đã đem truyện muốn rèn ra một thanh Tuyệt Thế Hảo Kiếm cho Huyền Võ Đại Đế nghe.

Bằng trí tuệ thượng thừa đại đế đã chỉ điểm rất nhiều cho bản đồ thiết kế hảo kiếm của Ngạo Kiếm Sư. Không những thế còn đặc biệt thiết kế một nơi cho ông ta chuyên tâm nghiên cứu cách chế tạo Tuyệt Thế Hảo Kiếm.

Gian phòng đó đặt ngay trước phòng nhốt Long Quy, sau này Bộ Kinh Vân quyết chiến Võ Vô Địch đã vô tình phát hiện ra nơi đó. Sau khi đế thành bị hủy, Ngạo thiết sư về Trung Nguyên lập Bái Kiếm Sơn Trang, ngày đêm nghĩ cách đúc tạo Tuyệt Thế Hảo Kiếm.

Kiếm đúc ra cả ngàn chiếc nhưng chỉ có kiếm hình mà không có kiếm tâm, cuối cùng dương thọ kết thúc Ngạo thiết sư cũng qua đời mà hoài bão không hoàn thành được. Thành quả vẻ vang nhất trong cuộc đời của Ngạo kiếm sư, đó là rèn ra một thanh Hỏa Lân Kiếm cho Đoạn gia ở Lạc Sơn.

Tuy ý nguyện rèn nên Tuyệt Thế Hảo Kiếm không thành, nhưng tâm nguyện của Ngạo thiết sư được truyền cho con cháu, cuối cùng hoàn thành ở đời của Ngạo Thiên. Được Kiếm Ma hậu thuẫn Ngạo Thiên đã hoàn thành ý nguyện của tổ tiên, thành công tạo ra Tuyệt Thế Hảo Kiếm là vua của chúng kiếm.

So với hai người bạn của mình là Bộ thiết sư và Ngạo thiết sư, thì Thiết gia ngoài ham muốn chế tạo ra thần binh, thì ông ta đam mê với võ học không kém.

Nhờ vào trận chiến với Huyền Võ Đại Đế, mà Thiết kiếm sư đã tiến thêm một bậc trong Luyện Thiết Thủ của mình. Ông muốn một nơi thật yên tĩnh để nghiên cứu võ công, đồng thời hoàn thiện mấy bản thiết kế thần binh, do trước đó cùng Huyền Võ Đại Đế nghiên cứu nên.

Trong đồ án là một vũ khí có thể hóa thành nhiều hình dạng như roi, như đao kiếm. Vậy nên Thiết Kiếm sư đã đến Thiết Tâm Đảo, một hòn đảo hẻo lánh ngoài khơi xa. Ở đây yên tĩnh để ông hoàn thiện những công trình còn đang dang dở của mình. Trải qua một thời gian ông đã chỉnh sửa được bản thiết kế thần binh có tên là Thiên Tội.

Còn một việc nữa mà ông chưa hoàn thành đó là Luyện Thiết Thủ chưa thể đạt cảnh giới cao nhất. Thiết Kiếm Sư lúc này nhớ tới một người quen cũ, người này sống qua cả ngàn năm trí tuệ tích trữ trong một thời gian rất dài. Có thể với tuệ chất siêu phàm người đó có thể giúp được ông. Người quen của Thiết Kiếm sư chính là Từ Phúc, lúc này cũng đã sáng lập môn hộ tên là Thiên Môn, tự xưng là Đế Thích Thiên.

Thiết kiếm sư tới Thiên Môn cầu sự giúp đỡ của Đế Thích Thiên, nể rằng đã từng có duyên gặp gỡ, nên Từ Phúc đã chỉ cho Thiết kiếm sư cách "Đúc Tâm". Khiến Luyện Thiết Thủ của ông ta đạt đến cảnh giới đăng phong tạo cực.

Từ Phúc vốn có tinh nguyên Phụng Hoàng có thể trường sinh bất lão, ông ta nghĩ rằng sau khi Huyền Võ Đại Đế chết đi, chỉ có mình là người trường sinh trong thế giới này. Nên nghĩ rằng mình chính là vị thần duy nhất trốn nhân gian, vì thế tự xưng là Đế Thích Thiên chúa tể của trời và người.

Nhưng Đế Thích Thiên không biết ngoài ông ta ra, còn có một người khác cũng được hưởng sự trường sinh bất lão. Đó là Tiếu Thiên Hạ thừa tướng của nước Lâu Lan cũ. Bởi sau khi bắt được Long Quy ở hồ La Bố. Huyền Võ Đại Đế đã giao cho Tiếu Thiên Hạ, phụ trách điều chế thân xác Long Quy thành chân nguyên.

Trong lúc luyện chân nguyên Long Quy, Tiếu Thiên Hạ đã vô tình hít phải rất nhiều khói bốc lên từ lò luyện. Ông ta không biết rằng bản thân mình cũng được thừa hưởng diệu dụng kỳ diệu của chân nguyên Long Quy.

Sau khi giết Huyền Võ Đại đế, Lâu Lan Đế Thành cũng sụp đổ. Tiếu Thiên Hạ cũng theo những người khác trở về Trung Nguyên. Trải qua một thời gian tương đối dài, ông phát hiện bản thân không hề già đi. Không những thế công lực còn ngày một cao sâu hơn, trí tuệ cũng minh mẫn lạ thường, không hề có dấu hiệu của tuổi già.

Nhận thấy mình cũng đã trường sinh, nhưng bản thân ông không ham tranh đấu nên chọn cách du sơn ngoạn thủy. Dùng trí tuệ cứu vớt những số phận oan nghiệt. Ông muốn sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ, nhàn vân dã hạc nên trong cuộc đời còn lại ông chỉ đi du sơn ngoạn thủy. Ông cũng từ bỏ cái tên cũ đổi thành Tiếu Tam Tiếu, với ước muốn đời người chỉ cần cười ba tiếng thỏa mái an nhiên là được.

Đông Phương Thương Long vốn là bá giả cường tướng luôn muốn kiến lập một thế giới Đại Đồng. Nhưng đã nhiều lần tỏ rõ nguyện vọng với Huyền Võ Đại Đế mà không thành. Khi ông trở về Trung Nguyên, thì lúc này ở đây chiến tranh loạn lạc liên miên, dân chúng lầm than khổ cực vô cùng. Nhận thấy muốn ý nguyện của mình thành sự thật, thì không thể nhờ vào người khác mà được. Phải có quyền lực thì mới thực hiện được những việc mà mình muốn làm.

Nghĩ vậy Đông Phương Thương Long đã khởi binh thảo phạt loạn đảng, quyết tự tay kiến lập giang sơn như mình mong muốn. Ông đã chiêu mộ binh lính, tuyển chọn hiền tài cùng đứng lên kiến thiết một triều đại mới. Trong số những nhân tài ông tuyển mộ, có người họ Lý cả về trí tuệ và kiến thức đều giỏi cả. Đông Phương Thương Long có võ lực siêu quần, còn người họ Lý lại có một bụng kinh luân tế thế. Hai người một văn một võ đã chẳng mấy khó khăn mà nhất thống được thiên hạ.

Sau nhiều ngày chinh chiến, sa trường đẫm máu của những tử sĩ, Đông Phương Thương Long đã dành được thắng lợi cuối cùng. Thiên hạ đã nằm dưới chân, lúc đó Đông Phương Thương Long nhận ra mình giỏi đánh trận chưa chắc đã giỏi trị quốc an dân. Nên ông đã hạ quyết định nhường ngôi hoàng đế lại cho người họ Lý kia. Bản thân dẫn bốn thuộc hạ trung thành nhất là Khổ, Tập, Diệt Đạo cùng một số dân chúng, tới một hòn đảo sa xôi ngoài Biển Đông.

Ông gọi đó là Phù Dư Quốc, nhằm ngăn không cho tử tôn của mình nhòm ngó đến ngôi vua. Trước khi qua đời ông còn tạo ra một lời nguyền bên trong Tàng Long Huyệt, đó là phùng cửu chi niên ắt họa vong thân. Tử tôn thương long nếu ai có ý đồ xưng hùng xưng bá, thì đến tuổi ba mươi sẽ bị lời nguyền ám thân mà chết. Chính lời nguyền của Đông Phương Thương Long này đã trôn vùi hùng tâm tráng trí của biết bao đời tử tôn. Cho đến mãi sau này trong lớp con cháu thương long, xuất hiện một người có hùng tài vĩ lược. Người này bằng sự thông minh cơ trí tuyệt luân, đã nghĩ được cách phá bỏ Tàng Long Huyệt, xóa đi vĩnh viễn lời nguyền của tổ tiên, người đó là Thánh Vương nhân tài kiệt xuất nhất trong gia tộc Đông Phương.

Mọi chuyện tưởng như đã qua đi sau thất bại của Huyền Võ Đại Đế và Huyền Thiên Võ Quyết. Nhưng có ai biết rằng sau ngàn năm sau, ông ta sẽ phá băng sông dậy, tạo nên một trường thiên thu đại kiếp vô cùng đáng sợ.

Trải qua ngàn năm các lục địa liên tục di chuyển bởi các đối lưu dòng chảy, cả Huyền băng chứa Huyền Võ Đại Đế cũng bị di chuyển theo đó mà ra khỏi băng lạnh ở cực bắc.

Tảng băng hóa này theo các dòng thủy lưu đã qua bao nhiêu vùng nước nông sâu, rồi một ngày đã trôi đến Đông Doanh.

Huyền băng được ẩn kín trong một băng động, nhưng huyền khí từ tảng băng tỏa ra lôi kéo trùng độc rắn rết côn trùng kì dị, ở mọi nơi kéo đến cư ngụ bên cạnh tảng băng.

Khiến cho băng động này như một địa ngục trần gian không ai giám tới, cho đến một ngày có một đám người mang một tên phế nhân tàn tạ đến đây.

Họ bỏ lại tên phế vật đó cho trùng độc trong băng độc ăn thịt dày vò cho đến chết, kẻ đó hét lên như điên cuồng trước khi bị trùng độc vây khốn.

- Ông trời ơi! Không ngờ Tuyệt Tâm ta lại chết ở nơi như thế này. Ta không cam tâm... tuyệt đối không cam tâm.

(Thông báo: Những anh em nào đang đọc tác phẩm Phong Vân 4 Thiên Thu Đại Kiếp này mà cảm thấy cốt truyện hay, nhân vật xây dựng tạm chấp nhận được, thì có thế vào GRoup Cộng Đồng Anh Em Hâm Mộ Phong Vân Việt Nam, để đọc trước nội dung của những chương kế tiếp nhé. Đa tạ sự ủng hộ ưu ái của toàn thể anh em).