Chương 117: Ta Là Huyền Võ Đại Đế 2

Phong Vân Quyển 4

Chương 117: Ta Là Huyền Võ Đại Đế 2

Chương 117: Ta Là Huyền Võ Đại Đế 2

Con người một khi lòng tin vươn lên, thì dù ở bất kỳ hoàn cảnh nào cũng sẽ không ngừng cầu tiến.

Kẻ nghèo khổ thì phải không ngừng cố gắng để trở nên giàu có, kẻ có tiền bạc chưa phải thế đã thỏa mãn mà cần phải phấn đấu có địa vị và danh vọng. Còn một kẻ trong tay không có bất cứ một thứ gì, ngay mạng sống còn đang bị đe dọa, thì điều hắn cần phải cố gắng nhất đó là lòng cầu sinh.

Người thường trong những hoàn cảnh rơi vào tuyệt vọng, thường là sẽ buông xuôi mặc cho ý trời quyết định. Còn hắn thì không, đơn giản hắn không phải là người bình thường như bao người khác.

Dù bất kỳ hoàn cảnh nào có thể khó khăn nhất, đau khổ nhất, tuyệt vọng nhất hắn đều không bỏ cuộc, không ngừng tìm đường sống cho mình. Cũng như hôm nay, một ngày tối tăm nhất trong cuộc đời hắn, nỗi đau thể xác, ám ảnh tinh thần trầm trọng cũng không thể nào khiến hắn gục ngã.

Có câu sơn cùng thủy tận nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn.

Ý của hai câu này là khi trước mắt nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng mới tốt đẹp hơn, cũng tựa như trong hoàn cảnh khốn khó mà tìm thấy được lối thoát thênh thang phía trước vậy.

Ông trời sẽ không phụ lòng người, trời cao luôn công bằng với sự nỗ lực của vạn vật, không phân biệt chính tà, không phân biệt thiện ác. Chỉ cần kẻ đó có lòng tin không bỏ cuộc trước những khó khăn tuyệt vọng, hắn cũng sẽ được đền đáp với những nỗ lực của mình.

Tuyệt Tâm đã phải chịu báo ứng cho những việc làm tàn nhẫn trước đây của mình, đau khổ khó khăn hắn đã phải chịu qua. Nhưng con người hắn có một loại nghị lực phi thường, càng vào hiểm cảnh, cho dù tuyệt vọng nhất hắn vẫn không ngừng vươn lên. Giống như hôm nay, sau bao ngày bị hành hạ thân xác một cách tàn bạo, lại vùng vẫy dùng lợi cắn chết mãng xà để cầu sinh. Mọi sự dãy dụa tìm đường sống của hắn, rốt cuộc cũng không phí công vô ích. Hắn đã gặp một cơ duyên, đã gặp một người danh trấn cổ kim, nhân thần cộng bái.

Trong Cửu Trùng Địa Động có một khối băng đá đã tồn tại cả ngàn năm, cái đáng quan tâm hơn chính là một người ẩn trong tảng băng lạnh lẽo đó. Kẻ đó không biết là người hay là thần, hoặc cũng có thể là ma quỷ.

Kẻ đó là cái thứ gì thực sự không ai trong lúc này có thể định nghĩa chính xác. Bởi ở cái nơi tận cùng của sự u tối, ẩm thấm này chỉ có sự hiện diện của trùng độc, rắn, rết. Còn có cả hắn tên cường giả mạt vận Tuyệt Tâm.

Trong đời tên gian manh Tuyệt Tâm này chưa có việc gì mà chưa từng gặp, chưa từng trải qua. Nhưng việc trước mắt, người hắn đang gặp thật sự liêu trai chí dị ngoài cả sức tưởng tượng của một lão giang hồ như hắn.

Trước mắt Tuyệt Tâm là một khối băng đá tỏa khí lạnh nghi ngút, ánh sánh bàng bạc phát ra từ phiến đá đã xua đi cái bóng tối ảm đạm ở nơi tần cùng của địa động này.

Ban đầu Tuyệt Tâm còn có chút hoảng loạn, nhưng dựa vào sự từng trải giang hồ nhiều năm, hắn đã dần lấy lại được sự bình tĩnh cần thiết.

Tuyệt Tâm từ từ bò lại phía có ánh sáng le lói kia, lại gần, lại gần hơn nữa, hắn phát hiện trong bóng tối sâm nghiêm nơi đây, có một khối băng đá tỏa ánh sáng huyền ảo.

Tuyệt Tâm nheo mắt nhìn thật kỹ khối băng, nhờ có thần lực chân nguyên rồng trong người, nhãn quang của Tuyệt Tâm cũng mạnh hơn người thường. Hắn căng mắt nhìn sâu vào bên trong khối băng, hắn giật mình kinh hoàng bên trong lớp băng đá có một người đang giá ngự.

Người này thân thể cao lớn, thân mang chiến giáp nạm vàng, khí thế vương giả thiên hạ, cái khí độ đế vương cái thế này ngay cả người tự xưng thầy của các bậc đế vương là Đông Phương Thánh Vương cũng không bằng.

Xung quanh tảng băng to lớn có dây leo quấn quanh chằng chịt, Tuyệt Tâm đã lấy lại được sự bình tĩnh, hắn nắm tay vào một sợi dây leo miễn cưỡng đứng dậy để nhìn rõ mặt của người ngồi bên trong khối băng.

Hắn nhìn chăm chú hơn về diện mạo của người đó, ngoài khí chất bá vương kiêu hùng, người này còn có cái uy phong thần võ hơn cả cha hắn Tuyệt Vô Thần năm xưa.

Còn nhớ năm ấy Tuyệt Tâm tự tay sát hại Tuyệt Vô Thần cha mình, sống đến tận bây giờ người khiến cho hắn kinh sợ và kính trọng nhất vẫn là ông ta.

Còn người trong băng này cái khí phách nhân thần cộng bái hoàn toàn còn áp đảo hơn cả cha của hắn Tuyệt Vô Thần.

Người này mặc dù trôn thân trong băng, nhưng tư thế dáng ngồi vững trãi, khải giáp mặc trên người vẫn sáng bóng. Tuyệt Tâm có nhãn quan cực mạnh, hắn phát hiện ra trên thân người này có một điểm vô cùng đặc biệt. Đó là bảy cây kim nhọn đâm vào bảy tử huyệt trên thân của người ấy. Nếu là người bình thường bị 7 cây kim châm vừa dài vừa nhọn này đâm phải chỉ có con đường chết. Ngay cả Tuyệt Tâm lúc đỉnh phong có chân nguyên rồng hộ thân, thực sự bị những cây kim châm này đâm vào những tử huyệt kia chắc chắn cũng khó sống. Chưa kể khải giáp người này mặc trên người, nhìn ánh thép sáng bóng chắc chắn vật liệu cấu thành bộ chiến giáp này cũng không phải tầm thường.

Nhìn bộ dạng như đại thần uy mãnh này của ông ta, lúc còn sống nhất định là tuyệt đỉnh cao thủ. Vậy mà không biết kẻ nào có thể dùng bảy cây kim trâm đâm xuyên khải giáp, ghim lên bảy đại tử huyệt trên người ông ta. Đối thủ đó chắc chắn võ công kinh người, nội lực thâm hậu vô bì.

Tuyệt Tâm quan sát một hồi toàn thân người trong băng, hắn nhìn sâu vào đôi mắt người đó, hai mắt ông ta vẫn mở chừng chừng. Tuyệt Tâm có thể cảm nhận được tia oán hận và phẫn nộ hừng hực trong đó. Nhất định lúc còn sống người nay đã gặp phải một chuyện gì đó rất đáng căm hận, nên ánh mắt mới giận dữ cùng cục như thế.

Mải nhìn sâu vào ánh mắt người đó, bỗng nhiên cơn phẫn nộ trong mắt người đó ùa tới, oán hận kinh luân sộc thẳng vào mắt Tuyệt Tâm. Hắn bỗng dưng cảm thấy sợ hãi tột độ lan khắp châu thân, bất giác kinh hãi quỳ xuống trước mặt khối băng đá, miệng còn lẩm bẩm.

- Xin tiền bối lượng thứ! Vãn bối chỉ vô ý tới đây chứ không cố tình mạo phạm, xin người bỏ qua cho.

Bất thế cường giả kiêu ngạo như Tuyệt Tâm cũng phải có lúc khom lưng cúi đầu cầu xin, đủ thấy người trong băng thần uy khủng khiếp như thế nào. Thứ khiến Tuyệt Tâm hoảng sợ chính là người này có cái bá khí nhân thần cộng bái của cha hắn Tuyệt Vô Thần năm xưa.

Tuy là chính tay sát hại cha mình, nhưng trong thâm tâm của hắn luôn hoảng sợ mỗi khi nhớ lại những ngày thơ bé, bị Tuyệt Vô Thần giáo huấn nghiêm khắc và tàn bạo.

Chính sự dạy dỗ tàn bạo đó đã rèn luyện cho Tuyệt Tâm một thân bản lĩnh phi phàm, khó khăn nào cũng vượt qua, gian khổ nào cũng không sợ. Tuyệt Vô Thần cho rằng mình còn bá đạo hơn chúng thần, nên con của lão cũng phải hơn người. Vì thế hắn đã tàn bạo nghiêm khắc tạo một Tuyệt Tâm tuyệt ác vô tâm.

Tuyệt Tâm giết chết Tuyệt Vô Thần nhiều người cho rằng vì con đường thăng tiến tiền đồ cho mình. Nhưng thực sự không phải, Tuyệt Tâm làm vậy để xóa bỏ sự sợ hãi về mặt tinh thần với người cha tàn bạo của mình.

Nỗi sợ hãi trong tâm của Tuyệt Tâm chính là ám ảnh về bạo lực gia đình, nếu cha hắn không phải Tuyệt Vô Thần mà là một người khác, có lẽ cuộc đời hắn cũng có diễn biến khác chứ không như thế này.

Năm tháng qua đi Tuyệt Vô Thần đã chết cũng cả gần trăm năm, nhưng những hồi ức tàn khốc trong quá khứ về một tuổi thơ đẫm máu, vẫn còn lưu lại đâu đó trong tâm của hắn.

Đến hôm nay khi đối diện với thần uy trong mắt của người đàn ông mặc khải giáp trong băng kia. Tuyệt Tâm như cảm giác đối diện với cha mình, trấn động tâm lý sợ hãi mà quỳ xuống.

Tuyệt Tâm mà cũng có lúc run sợ đến mồ hôi nhễ nhại, nước mắt đầm địa như vậy khiến người ta thật sự bất ngờ.

Trong lúc Tuyệt Tâm đang run lẩy bẩy quỳ mọp xuống đất thì một giọng nói thoang thoảng bên tai.

- Ngươi có một luồng cầu sinh rất lớn, một dã tâm hừng hực trong lòng. Người như ngươi rất có tố chất để làm việc lớn.

Giọng nói mang khí độ uy nghiêm, thanh âm trầm thấp lúc gần lúc xa khiến Tuyệt Tâm giật bắn cả mình.

- Ai! Là ai đang nói đấy.

Tuyệt Tâm ngẩng mặt nhìn xung quanh, nơi này chỉ có một mình hắn và khối băng trong suốt chứa người đàn ông mình mang khải giáp bên trong. Ngoài ra không còn ai khác nữa cả, vậy thì giọng nói trầm hùng, vang lên bên tai hắn là của ai. Lẽ nào là của...

- Là ta đang nói với ngươi đó, ngươi hãy nhìn vào mắt của ta.

Tuyệt Tâm sống trên đời không phải ít năm, trước giờ hắn chưa bao giờ tin vào truyện có hồn ma bóng quế. Nhưng ngay lúc này hắn cũng phải kinh hoảng với những gì đang diễn ra. Hắn nhìn thẳng vào người đàn ông trong bộ khải giáp sau lớp huyền băng kia.

- Là ông đang nói chuyện với ta. Rốt cuộc thì ông là ai?

Tuyệt Tâm tuy còn đang ngờ vực, nhưng diễn biến trước mắt khiến hắn cần phải trấn tĩnh hơn.

- Nói ra có lẽ ngươi sẽ không tin. Ta chính là vua của nước Lâu Lan hiệu là Huyền Võ Đại Đế.

Nghe lời này Tuyệt Tâm nhất thời cũng bàng hoàng.

- Ông là Huyền Võ Đại Đế vị vua huyền thoại trong truyền thuyết đại mạc sao. Không thể nào.

"Không sai! Chính là ta đây. Không ngờ tiểu tử nhà ngươi lại biết qua uy danh của ta. Đúng là chúng ta có duyên với nhau rồi".

Tuyệt Tâm là người Đông Doanh tại sao lại biết truyện về Huyền Võ Đại Đế ở Đại Mạc.

Chuyện là năm xưa lúc Tuyệt Tâm tìm được chân nguyên của rồng còn sót lại, trong chiến dịch đồ long của Đế Thích Thiên ngày trước.

Vì thế hắn có sức mạnh của long nguyên, thoát thai hoán cốt, công lực đại tiến trở thành cao thủ đỉnh cấp trong võ lâm.

Hắn dự định nhờ thực lực này đánh bại Phong Vân trả lại thù xưa, rồi tiến hành xâm chiếm Thần Châu, điều mà cha hắn và các đời Thiên Hoàng của Đông Doanh chưa từng làm được.

Nhưng một người bỗng dưng từ đâu xuất hiện, người này võ nghệ phi phàm hơn cả hắn. Có thể sử ra mười loại võ công khác nhau, lúc xuất chiêu uy lực ngang nhau. Tuyệt Tâm mới phục chân nguyên cả công lực và võ công đều thăng tiến vượt bậc. Chưa kể nhờ thần lực chân nguyên còn tự sáng tạo ra tuyệt thế thần công Ngục Hỏa Bất Diệt Thân bá liệt vô cùng.

Vậy mà vừa mới qua chiêu với kẻ tự xưng là Thập Cường Võ Giả kia đã thảm bại. Không ngờ trên đời lại có kỳ tài võ học kinh thế hãi tục như vậy. Mặc dù sở hữu sức mạnh chân nguyên rồng mà đấu với Võ Vô Địch nửa ngày Tuyệt Tâm đã hoàn toàn thất bại. Thiên phú võ học của lão ta đúng là cổ kim hiếm gặp, chẳng trách giám vỗ ngực xưng tên là vô địch.

Người tên Võ Vô Địch này nói với Tuyệt Tâm rằng, ông ta cả đời trinh chiến chỉ để theo đuổi đỉnh cao của võ học. Ông ta còn nói rằng cả Đế Thích Thiên của Thiên Môn cũng thảm bại trong tay ông ta. Chỉ những kẻ mạnh thật sự mới đáng để ông ta khiêu chiến. Những kẻ như Hùng Bá, Tuyệt Vô Thần, Đoạn Lãng đều là kẻ mạnh trong thời đại của họ nhưng Võ Vô Địch này không hề tìm họ để khiêu chiến. Bởi vì đối với ông ta thì những người đó chưa đủ tầm cỡ để đấu với ông ta. Võ Vô Địch nói rằng Tuyệt Tâm được ông ta tìm đến khiêu chiến là phải tự cảm thấy bản thân may mắn. Võ Vô Địch nói thêm chỉ cần Tuyệt Tâm đánh thắng được ông ta có nghĩa là đánh thắng được cả thiên hạ.

Không những đánh bại Tuyệt Tâm dễ dàng mà kỳ lạ hơn, Võ Vô Địch còn chỉ cách cho Tuyệt Tâm đánh bại mình.

Theo lời Vô Địch thì Tuyệt Tâm đến Thiên Trúc tìm đến Khổ Tâm Phật giết hại các nhà sư lấy ra một thanh tuyệt thế hung binh tên là Đại Tà Vương.

Sau đó theo sự chỉ bảo của Võ Vô Địch thì tuyệt tâm dùng sức mạnh của Tứ Tuyệt Hung Binh là Thiên Tội, Tuyệt Thế Hảo Kiếm, Kinh Tịch và Bại Vong Chi Kiếm. Dưới uy lực của bốn thanh hung binh kinh thế, Tuyệt Tâm đã thành công đánh thức Đại Tà Vương đã ngủ vùi trăm năm thức giấc.

Uy lực của Đại Tà Vương đúng là vô cùng khủng khiếp, Tuyệt Tâm có tà binh chi chủ này ở Mộ Danh Chấn. Trước phế Bộ Thiên, sau bại Vô Danh, một mình đánh đồng cân với Nhiếp Phong và Bộ Kinh Vân.

Nhận thấy binh khí này vô tiền khoán hậu, sau đó Tuyệt Tâm đã dành rất nhiều thời gian để nghiên cứu về binh nhận hung tà này.

Cuối cùng hắn cũng tìm ra bí mật sâu bên trong Đại Tà Vương là Cửu Không Vô giới. Đây là một không gian huyền ảo ma mị, trong đó người ta có thể du hành xuyên thời gian, về quá khứ xa xưa tận mắt chiêm ngưỡng mọi tuyệt thế võ công trên đời.

Phát hiện thú vị Tuyệt Tâm không bỏ lỡ cơ hội đã đi tìm hiểu rất nhiều võ công và cao thủ xuất hiện tự cổ chí kim. Từ Đạt Ma Sư Tổ với 72 tuyệt kỹ thiếu lâm, cho đến kiếm 23 của lão Kiếm Thánh.

Trong cuộc hành trình xuyên thời gian đó, nhờ dị năng của Đại Tà Vương mà bên trong Cửu Không Vô Giới, Tuyệt Tâm đặc biệt lưu ý đến một Bất Thế Bá Vương vua của nước Lâu Lan hiệu xưng là Huyền Võ Đại Đế.