Chương 123: Ta Có Phải Là Nỗi Sỉ Nhục Của Võ Gia Thiên Hạ

Phong Vân Quyển 4

Chương 123: Ta Có Phải Là Nỗi Sỉ Nhục Của Võ Gia Thiên Hạ

Chương 123: Ta Có Phải Là Nỗi Sỉ Nhục Của Võ Gia Thiên Hạ


Nhân sinh chỉ như lần gặp đầu tiên. Con đường bình thường, người tình cờ gặp, gặp gỡ tầm thường, khi ấy họ cũng không biết được mình sẽ sắm vai gì trong cuộc đời đối phương.

Mỗi ngày trên thế giới này đều có vô vàn những cơ hội và những con người đều lướt qua bên ta. Ở mỗi nơi nào đó đều có những cảnh bi hoan ly hợp trong phút giây ngắn ngủi. Có thể chỉ một phút sau khi quay đầu lại, bóng dáng người ấy đã không còn ở đó, để rồi suốt cả cuộc đời, ta không bao giờ có thể trong thấy người ấy nữa.

Độc Cô Nhất Phương năm đó cũng có duyên gặp được người đó. Trong đời người có khí khái nhất đại tôn sư khiến Nhất Phương ngưỡng mộ chỉ có bốn người, thứ nhất là huynh trưởng Kiếm Thánh, thứ hai là chưởng môn nhân Kiếm Tông Kiếm Tuệ, thứ ba không ai xa lạ chính là kẻ đối địch Hùng Bá.

Nhưng người thứ tư này lại khiến ông ta ngưỡng mộ hơn cả, người này có cái khí thế chúng nhân sùng Bái của lão Kiếm Thánh, có cái cao sâu vô lượng của Kiếm Tuệ, lại có khí độ kiêu hùng bất thế của Hùng Bá.

Ông ta có một cái uy nhưng không kiêu ngạo, không gay gắt như mặt trời cũng không mờ ảo như mặt trăng. Khắp người toát lên khí khái của một nhân vật cử thế vô song, cả thiên hạ không thể có ai sánh bằng.

Cuộc gặp gỡ bất chợt cũng đánh dấu sự thay đổi mang tính bước ngoặt, trong thần cước của Độc Cô Nhất Phương.

Còn nhớ người đó đã nói:

- Võ công quan trọng không phải là mạnh hay yếu, nhanh hay chậm ở chiêu thức, mà điểm mạnh thật sự là ở trong tâm con người. Hàng Long Thần cước của các hạ tuy bá khí tung hoành nhưng khí kình tạp loạn, chưa thể phát huy hết oai lực của bá chiêu.

Đang ở đỉnh cao của một cao thủ nhất nhì Giang hồ, lòng kiêu ngạo của Độc Cô Nhất Phương dĩ nhiên không nhỏ.

Nhưng vừa trông thấy người này ông ta chẳng khác nào Long vương một khúc sông nhỏ, gặp mặt rồng ngoài biển lớn.

Nhìn dáng điệu cử chỉ đã biết vị khách lại này có thực lực kinh thiên động địa. Biết mình biết người mới thực là kẻ sáng suốt. Độc Cô Nhất Phương bị khí khái của người kia nhiếp phục, liền nhanh chóng ôm quyền vái chào.

- Các hạ kiến thức uyên bác. Tại hạ hổ thẹn không bằng, có chỗ nào thiếu xót mong được chỉ giáo.

Người kia dáng người dắn giỏi ngồi bên chiếc ghế đá dưới gốc cổ thụ già, tư thế ngồi vững chãi như bàn thạch, cảm tưởng như khi ông ta ngồi thì không gì có thể lay chuyển được.

- Cước chiêu của các hạ như con rồng tung hoành cửu tiêu, nhưng muốn lên trời thì phải có đường lên trời, nếu không lên được chưa chắc xuống được. Ta có một bộ pháp tên Nộ Đạp Sơn Hà trong Liệt Cường Cước Tuyệt. Các hạ cứ nhìn vào đó mà kết hợp với Hàng Long Thần Cước nhất định sẽ có thành tựu.

Người ấy vừa nói bàn tay vũ động một luồng lực lượng hùng hậu phát ra làm cây cổ thụ phía sau rung lên. Lá khô trên cây rơi rụng lả tả, người này vận chưởng điểm vào lá khô đang rơi.

Được kình lực dẫn động lá khô rơi trên nền đất hình thành một đường bộ pháp biến hoá kỳ ảo. Lá khô nhẹ như lông hồng, nhưng khi rơi xuống nền đât khô cứng, liền bị lún xuống sâu tầm một đốt ngón tay. Nội lực người này trong thô có tế, lúc uyển chuyển lúc mạnh mẽ quả là tu vị thật độc đáo.

Biết đối phương là kỳ nhân hiếm có, cộng với bộ pháp trước mắt biến hoá cao sâu. Độc Cô Nhất Phương liền chuyên tâm nghiền ngẫm mấy ngày mấy đêm. Cuối cùng cũng lĩnh hội được tinh tuý của bộ pháp cao thâm này. Ông ta kết hợp với võ công của bản thân sáng tạo ra tuyệt chiêu có tên là Sát Long Cầu Đạo.

Cao nhân bí ẩn kia cũng ở lại mấy hôm, hai người bàn luận võ học say mê đến quên ăn quên ngủ. Độc Cô Nhất Phương phát hiện ra cao thủ kia một lòng cầu võ, so ra còn hơn cả mình. Không chỉ am tường về cước pháp, mà người ấy còn tinh thông mười loại võ công khác nhau.

Người bình thường chỉ luyện một đến hai bộ võ công binh khí là đã có ngộ tính lắm rồi. Đằng này người ấy còn thành thạo những mười loại võ công khác nhau, khi sử ra oai lực cũng ngang như nhau. Người như vậy vốn không thể tin là tồn tại trên cõi đời này. Song cuộc sống luôn tồn tại những điều bất ngờ, điều tưởng như không thể thì nó lại vẫn đang tồn tại.

Gặp gỡ người ấy có vài hôm ngắn ngủi nhưng Độc Cô Nhất Phương đã hiểu thế nào là tinh thần võ học chân chính.

Nhờ vào bộ pháp tâm quyết của Liệt Cường Cước Tuyệt mà Sát Long Cầu Đạo đã nâng tầm võ học của Độc Cô Nhất Phương lên một cảnh giới khác.

Tiếc rằng người tri kỷ trên đời rất ít, còn tiếc hơn là đã gặp một lần nhưng chẳng thể gặp được lần hai.

Về sau tìm hiểu ra Độc Cô Nhất Phương mới biết, người năm đó chỉ điểm võ học cho mình, là một nhân vật truyền kỳ võ lâm. Ông ta là Thập Cường Võ Giả tên gọi Võ Vô Địch.

Người này như thần Long ở trong mây thấy đầu nhưng không thấy đuôi, rất nhiều ngày sau Độc Cô Nhất Phương luôn tìm kiếm tung tích của Thập Cường Võ Giả mà không gặp.

Đó cũng là nỗi tiếc nuối trong cuộc đời luyện võ của ông ta, cho đến mấy ngày trước biết Tiểu Vũ là con của Võ Vô Địch.

Cũng biết cố nhân đã không còn trên cõi đời này nữa, ngày nào gặp mặt giờ đã gần trăm năm, cuộc đời trôi qua như chớp mắt.

Dù ai cũng có trí hướng và toan tính của riêng mình, nhưng trông thấy con của cố nhân đang dần lún sâu vào Vũng lầy đen tối. Dù muốn khuyên ngăn nhưng Độc Cô Nhất Phương lấy tư cách gì.

Nên đành thở dài trước tất cả mọi chuyện đang xảy, có nhiều chuyện bản thân muốn thay đổi nhưng lại không đủ khả năng để thay đổi, trở thành những nỗi khổ tâm tồn tại bên trong con người.

- Tiểu tử! Cậu còn trẻ con đường đi sau này của cậu là do bản thân cậu chọn lựa. Lão phu chỉ muốn cậu nhớ một điều, cậu là hậu nhân của huyền môn chính tông, hơn nữa cậu còn là con của Thập Cường Võ Giả.

Độc Cô Nhất Phương chỉ nói nhẹ vài câu rồi triển thân dời khỏi Tuế Nguyệt Lâu mang theo tâm sự trùng trùng. Mây trên trời cũng như cảm nhiễm một nỗi niềm u uất của con người mà não nề trùng xuống.

Nơi lầu cao chỉ còn những cơn gió lạnh lẽo cùng sương đêm bao phủ, ngoài ra còn một người vẫn đứng đó mặc cho gió lạnh sương buốt vây kín thân mình.

- Ta có đang làm sai hay không? Võ Gia Thiên Hạ nhà ta chủ chương dĩ võ duy dương, là danh môn chính phái. Ta có thực là một nỗi ô nhục của Võ gia.