Chương 110: Cửu Hiện Thần Long 1

Phong Vân Quyển 4

Chương 110: Cửu Hiện Thần Long 1

Chương 110: Cửu Hiện Thần Long 1

Giang hồ Trung Nguyên luôn tồn tại nhiều võ lâm dị sĩ, tàng long ngọa hổ, thế hệ trước sau nối đuôi nhau sinh sinh bất tuyệt.

Có câu Trường Giang sóng sau dồn sóng trước, nhưng nếu không có sóng trước mở lối dẫn đường thì sóng sau lấy gì dồn lên.

Lão nhân kỳ bí kia tự nhận là một trong các giang hồ truyền kỳ của Võ Lâm. Nếu đúng như lời ông ta đã nói, thì thực lực người này có thể so sánh với Thập Cường Võ Giả Võ Vô Địch.

Vì cho rằng bản thân đã đạt tu vi siêu phàm, trong thiên hạ này tìm được đối thủ xứng tầm không dễ. Nên lão mới âm mưu tìm hiểu đệ nhất thần công Đại Mạc là Huyền Thiên Võ Quyết, được cất giữ bên dưới Lâu Lan Cổ Thành.

Con người khi đã đạt đến được một vị trí siêu phàm nào đó, vươn lên tất cả những người bình thường khác sẽ tự nhiên nảy sinh suy nghĩ coi thường tất cả.

Như Đế Thích Thiên sau khi phục huyết phụng hoàng ông ta sống cả ngàn năm, tích lũy trí tuệ một thời gian dài ông ta cho rằng mình đã vượt qua giới hạn của người bình thường, nên tự xưng là Thần.

Lão nhân này không biết từ đâu xuất hiện, bản lĩnh ông ta siêu phàm đến đâu. Chỉ biết ông ta tự nhận là người nghiên cứu thuật khí công cả mấy mươi năm, lão tự tin trong lãnh thổ Trung Nguyên không có võ công nào, đối thủ nào có thể khiến lão để mắt.

Nhưng môn thần công bá đạo trong truyền thuyết Đại Mạc là Huyền Thiên Võ Quyết lại khiến lão ta để ý. Lão muốn khảo nghiệm môn thần công mày có điểm gì độc đáo, so với võ công của Trung Nguyên hay không.

Lão đã lợi dụng hậu nhân của Huyền Võ Đại Đế, để giúp lão khai quật bí kíp được trôn cất bên dưới Lâu Lan Cổ Thành.

Nay kế hoạch thất bại lão ta mới xuất hiện để thu thập toàn cuộc. Nhất Uyển Hồng và Nguyệt Long đã khiến ông ta thất vọng, tính mạng hai người hiện tại giống như chỉ mành treo chuông. Cho dù biết mạng sống đang bị đe dọa, nhưng bọn họ dù sao cũng là đương thế cao thủ, lăn lộn giang hồ nhiều năm, dù ở trong bất kỳ tình huống nguy hiểm nào cũng không hề khiếp sợ.

- Thưa lão sư! Ông đã có bản lĩnh cao cường như vậy. Sao vừa rồi không thu thập Bộ Kinh Vân luôn, mà cần chúng tôi làm gì.

Nhất Uyển Hồng vẫn chưa hiểu hết dụng tâm của lão ta, nay biết khó tránh cái chết nên muốn lão nói cho hiểu tất cả. Người ta trước khi chết điều mong muốn nhất là mọi khúc mắc trong lòng đều được hóa giải.

Chỉ thấy lão nhân kia kẽ ngẩng đầu thở dài, dường như có một chút ký ức nào đó trong quá khứ hiện về trong tâm khảm của lão.

- Thật ra Bộ Kinh Vân chính là kẻ phát huy rực rỡ nhất thành quả của ta. Nhưng cũng chính hắn đã làm lụi bại cơ nghiệp của lão phu. Nếu để hắn chết trong tay lão phu thì dễ dàng cho hắn quá. Huống chi tính mạng hắn vốn thuộc về người khác, ta cũng không thể tự tay kết liễu hắn được.

Nghe xong câu trả lời này thì Nhất Uyển Hồng cũng hoàn toàn không hiểu được hết. Nhưng điều quan trọng lúc này là lão ta sẽ làm gì Nhất Uyển Hồng. Bản thân họ Nhất thì có chết cũng không sợ, nhưng còn Nguyệt Long, người cả đời ông ta yêu thương. Nhất Uyển Hồng thực sự không muốn Nguyệt Long sẽ phải chết ở nơi này. Nhưng thực sự việc không muốn trong đời người rất nhiều, nhưng bao nhiêu trong số đó là sẽ không xảy ra.

- Vậy bây giờ lão sư định làm gì hai chúng tôi.

Nhất Uyển Hồng không do dự hỏi thẳng vào vấn đề luôn. Trong lúc mở miệng cất tiếng hỏi, toàn thân Nhất Uyển Hồng đã rung rung, hắn đã âm thầm vận hết lực toàn thân.

- Vốn dĩ lão phu định lợi dụng các ngươi để tìm ra cách mở cửa kho tàng dưới cổ thành. Nhưng các ngươi đã thất bại. Bây giờ lão phu rất tiếc phải giải quyết hai ngươi, để giữ bí mật này vĩnh viễn không có người khác biết nữa.

Vậy là lão ta đã không hề dấu diếm việc sẽ giết hai người để diệt khẩu. Lão ta đã thẳng thắn nói ra những lời này, rõ ràng trong mắt lão hai người kia chỉ là những sinh vật nhỏ bé, muốn là có thể giết dễ dàng. Chỉ như con kiến đưa chân lên là dẫm nát, hay như con muỗi chỉ vỗ nhẹ là cũng lìa đời. Không có khả năng phản kháng, cũng không có năng lực để chạy trốn. Con người thật sự có nhiều lúc cũng cảm thấy bất lực, bất lực trong chính cuộc sống của bản thân mình.

Hẳn là điều này Nhất Uyển Hồng và Nguyệt Long cũng đã đoán ra. Đương nhiên đã đoán ra được, thì họ nhất định sẽ không buông tay chờ chết. Con người không giống những sinh vật khác chính là ở tư duy, trong mỗi con người đều ham muốn được sống, không ai sẽ chịu chết một khi vẫn còn cơ hội. Mà cơ hội chính là do mình tạo ra, dù cho thập tử nhất sinh nếu không mạo hiểm thì đến một chút sinh cơ thôi, cũng sẽ không thể nào có.

Ngay khi lão nhân kia nói dứt lời khỏi miệng, Nhất Uyển Hồng đã ra tay, hi vọng tiên hạ thủ vi cường. Lợi dụng lúc đối phương không phòng bị ra tay bất ngờ tìm lấy sinh cơ.

- Đã vậy thì lão sư xin đắc tội.

Nhất Uyển Hồng nắm chặt trum rượu trong tay, rồi nhanh như chớp vận kình ném mạnh về phía lão nhân kia. Trong lúc lão ta bất ngờ vì hành động này của mình thì Nhất Uyển Hồng đã phát lực trấn vỡ trum rượu. Rượu bên trong bị kình lực dẫn động, sau khi trum vỡ các mảnh vụn và các rọt rượu đổ lên đầu lão ta.

- Hừ! Còn vũng vẫy hả, thú vị đấy.

Lão ta chân không dịch chuyển, tay vẫn chấp phía sau lưng, một luồng chân khí màu vàng thoát ra làm cho người lão phát quang rực rỡ. Luồng khí lực hoàng kim này như quả cầu ánh sáng bảo vệ thân thể của lão, khiến các rọt rượu bị ngăn lại, không thể nào xuyên qua nổi.

Lợi dụng lúc những giọt rượu che mắt lão, Nhất Uyển Hồng hét lớn vận Tửu Tuyệt Khí Công lên đỉnh điểm. Hai tay dang rộng ra gân cơ nổi lên cuồn cuộn. Xem ra họ Nhất quyết thuyền nát cũng phải còn ba cân đinh, ông ta muốn liều chết hi vọng tuyệt lộ phùng sinh.

Hai cánh tay to và chắc như đồng hun, vừa áp sát đã ôm chặt eo lão nhân kỳ bí siết chặt hết sức. Nhất Uyển Hồng định bụng sẽ nhấc bổng lão ta lên, vừa ôm chặt đã dùng hết sức lực ngay. Có điều dù đã nghiến răng nghiến lợi, Nhất Uyển Hồng cũng không tài nào nhấc được lão nhân có thần hình nhỏ bé kia lên.

Bên này Nguyệt Long khi vừa thấy Nhất Uyển Hồng ra tay, không hẹn mà lên, bà ta cũng dốc hết sức tàn vung chảo tiến tới. Thất Nghịch Hàn Thiên Kiếp khiến chảo của bà ta nổi hàn kình, bàn tay khô cứng ngưng tụ đầy chân khí, giữa sự sống và cái chết dù là ai cũng phải đấu tranh.

Nguyệt Long hóa thành cơn lốc xoáy, vừa áp sát đã tung huyết kiếp chảo bổ mạnh vào ngực lão nhân kia.

Chảo sắc như kiếm đã bỗ vào lồng ngực, nhưng lão không hề né tránh, sắc mặt cũng không biến đổi. Đủ thấy mọi sự công kích đối với ông ta mà nói đều là vô kế khả thi.

- Hừ! Đừng cố vùng vẫy nữa. Xem Sát Lực Chi Thân, Kiếm Khí Nhập Thể của lão phu.

Nhất Uyển Hồng đang ôm chặt lão cũng cảm thấy có một luồng khí sắc bén, đang hình thành từ trong thể nội của lão ta. Còn Nguyệt Long thì chợt thấy Huyết Chảo của mình như vồ phải bức tường sắt. Không những thế luồng khí kình này ngày càng mạnh lên, cắt xé ngũ chỉ của bà ta trở nên đau rát vô cùng.

Luồng sát lực hoàng kim này mỗi lúc một mạnh mẽ lên, không những thế còn sắc bén như một thanh kiếm, làm cho hai người linh cảm chuyện không lành đang xảy ra.

- Với Sát Lực Kiếm Khí này nhập thân, cơ thể ta sẽ sắc bén như một thanh kiếm. Dùng tay trần ôm lấy ta khác nào nắm lấy lưỡi kiếm sắc.

Quả nhiên tay của Nhất Uyển Hồng đã cảm thấy đau rát, không phải ông ta có lội lực thâm hậu thì hai tay đã đứt đoạn. Thấy mọi chuyên trước mắt không ổn, Nhất Uyển Hồng liền hét lớn.

- Không ổn rồi, khí lực của lão càng lúc càng mạnh. Ta sắp không thể cầm cự nổi, nhân lúc ta còn chịu đựng được, Như Nguyệt bà hãy mặc kệ ta mau chạy đi.

Nghe lời này của Nhất Uyển Hồng thì Nguyệt Long dậy lên trong lòng một cảm xúc khó tả. Chạy ư, nếu chạy thì bà ta sẽ chạy đi đâu. Con gái do chính bà ta tự tay hại chết, giờ ngoài ông ta và cái mạng già nua này, bà ta còn lại gì nữa đây. Bà ta đã sai lầm ngay từ đầu khi muốn gây dựng lại đế quốc. Cái gì cũng có thời hoàng kim của nó, Lâu Lan cũng thế, thời kỳ huy hoàng của quốc gia này đã qua lâu lắm rồi. Muốn gây dựng lại như thế một lần nữa là điều hoàn toàn không thể.

- Không nếu hôm nay phải chết ở đây, thì chúng ta cùng chết.

Nghe Nguyệt Long nói vậy một nỗi niềm xúc động cực lớn, tràn ngập trong tâm của Nhất Uyển Hồng. Sát lực mạnh mẽ từ cơ thể lão nhân kia đã chém rách toạc hai cánh tay của Nhất Uyển Hồng. Cho dù máu me vung vãi nhưng Nhất Uyển Hồng không vì đau đớn vậy mà buông tay.

- Bà điên rồi! Nếu không chạy thì hôm nay hai chúng ta nhất định sẽ chết ở đây.